Bá đạo mẹ kế mau xuyên
Chương 11 : Ngày quay phim đầu tiên
“Cố Sâm, không biết lí do cậu gia nhập giới giải trí là gì vậy?”
“Không biết tại sao cậu lại chọn tham gia bộ phim Thiên Hạ?”
Cố Sâm nhìn các phóng viên, nở nụ cười, trong ánh mắt là ấm áp vô tận.
“Tôi tham gia bộ phim Thiên Hạ vì một người.”
Phóng viên có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức đánh hơi được mùi gian tình, nhao nhao hỏi:
“Người đó là một cô gái sao?”
“Người đó rất quan trọng với cậu sao?”
Cố Sâm dùng giọng ấm áp, ân cần nhất có thể:
“Đúng vậy, cô ấy là người quan trọng nhất với tôi.”
Các phòng viên bùng nổ, chuẩn bị tiếp tục đào sâu thì đạo diễn Vương đã dập tắt ý nghĩ của họ.
“Các vị, thời gian hỏi đáp đã kết thúc. Xin hãy chờ đến khi bộ phim chính thức công chiếu, lúc đó các vị có thể tiếp tục hỏi. Còn bây giờ là thời gian bế mạc. Trân trọng cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi lễ công bố ra mắt dàn diễn viên chính thức của Thiên Hạ. Mong mọi người sẽ đón chờ bộ phim.”
Các phóng viên có chút mất hứng cộng với hoang mang. Ơ thế là xong rồi à? Giới thiệu hỏi han một hồi cũng chưa được ba tiếng đồng hồ mà đã kết thúc rồi a?
Một người khác cũng đang trong trạng thái vô cùng hoang mang chính là Triều Ca. Dựa vào hiểu biết của cô về Cố Sâm thì cậu ta chẳng quen biết ai trong đoàn làm phim cả, trừ cô. Cộng với việc trước đây cậu ta từng ngỏ ý muốn cô làm bạn gái thì tám phần người mà cậu ấy nhắc đến chính là cô nhỉ?
< Ký Chủ, cái này ai trong trường hợp của cô cũng dễ dàng đoán được người đó là mình mà. Sao cô phải phân tích lí trí quá vậy?>
Cố Sâm nói ta là người quan trọng nhất với cậu ta nhưng cùng lắm ta chỉ được coi là thần tượng của cậu ta thôi chứ? Thật sự quá đáng nghi mà.
Không, không đâu Ký Chủ, cậu ta không đáng nghi đâu, là cô quá đa nghi đó. Tư thiếu người ta làm nhiệm vụ công lược cô mà, cô quan trọng nhất là đúng rồi. Cô cứ nghi ngờ như vậy ai làm được nhiệm vụ nữa!
Cặp này Bản Hệ Thống không cứu được, chủ nhân người mau về cứu ta a!
----------------------------
*Phim trường,thời gian quay phim.
Giang Yên Nhiên vừa hoàn thành cảnh quay đầu tiên hết sức thuận lợi vội vã chạy đến bên cạnh Triều Ca cầu khen ngợi, cứ líu lo như con chim nhỏ:
“Noãn Noãn, lúc nãy đạo diễn Vương nói mình diễn rất tốt đó, mọi người cũng khen nữa. Ôn Noãn, cậu thấy được không?”
“Đương nhiên là rất tốt rồi, cậu cứ tiếp tục phát huy là giải Ảnh Hậu cũng còn không xa nữa đâu.” –Triều Ca vừa mỉm cười đáp lại, vừa xoa đầu Giang Yên Nhiên.
Giang Yên Nhiên đỏ mặt, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Quả nhiên Ôn Noãn là tốt nhất mà.
Mọi người xung quanh nhìn hai cô gái như vậy cảm thấy rất buồn cười. Ban đầu họ cũng rất bất ngờ khi nữ chính Giang Yên Nhiên lại cực kỳ dính nữ phụ Ôn Noãn nhưng rồi cũng quen dần. Mà khi Giang Yên Nhiên được Ôn Noãn dỗ dành vui vẻ, cô ấy nhất định sẽ diễn rất tốt, một lần là qua, còn cực kì đặc sắc.
Người duy nhất cảm thấy khó chịu là Lâm Thần. Cậu ta tốt xấu gì cũng là nam chính, là tiểu thịt tươi hot nhất, là trọng điểm bồi dưỡng của công ty giải trí lớn nhất Hối Tinh. Ngày ngày được mọi người vây quanh, tôn sùng. Vậy mà nữ chính Giang Yên Nhiên cứ một lòng chạy theo một nghệ sĩ bị hủy hợp đồng, bị phong sát của Hối Tinh –Ôn Noãn làm Lâm Thần cực kỳ khó chịu.
Ôn Noãn! Lần nào cô ta cũng đối đầu cậu, hôm nay, cậu sẽ để cho cô ta mất hết mặt mũi!
Lâm Thần trong lòng âm thầm tính toán, trên mặt nở nụ cười âm trầm lạnh lẽo làm trợ lí bên cạnh cũng sởn hết cả da gà.
Lâm thiếu không phải lại nổi điên rồi chứ? Ai lại chọc cậu ấy vậy? Sợ rằng người đó lần này thảm rồi...
Tiếp theo chính là cảnh quay của Triều Ca và Lâm Thần. Ở cảnh này, nữ tướng quân Ngụy Anh Lạc vừa trải qua một trận chiến cực kỳ khốc liệt. Do quân cứu viện của triều đình đến muộn, nàng phải trơ mắt nhìn đồng đội của mình ngã xuống. Ngụy Anh lạc phải liều mạng tiến về phía trước, một mình quét sạch quân thù. Lúc này hoàng tử của nước địch – nam chính Hách Liên Trần xuất hiện, còn ngỏ ý muốn kéo cô về phía hắn. Ở đây hai người giao đấu một trận.
Lâm Thần từ nhỏ đã tập võ nên đối với những cảnh quay cần võ thuật cực kỳ tự tin. Cậu ta cho rằng Triều Ca là nữ, những cảnh như vậy chắc chắn làm không tốt. Cậu chỉ cần ép một chút, đảm bảo cô ta sẽ mất mặt.
Nhưng đến khi nhìn thấy Triều Ca diễn, cậu ta mới biết mình hoàn toàn sai rồi.
Triều Ca mặc bộ giáp của tướng quân, còn mang thêm một chiếc áo choàng màu đỏ rực. Lúc này, cô chính là Ngụy Anh Lạc. Mái tóc dài buộc cao, cũng với áo choàng đỏ tung bay trong gió. Cô gái nhỏ nhắn một mình trên chiến trường, liều mạng xông lên chém giết quân thù. Mỗi một nhát chém là một mạng người. Trên người mang theo sát ý mãnh liệt, khí thế quân lâm thiên hạ, khiến người ta không rét mà run.
Chiêu thức của cô rất đơn giản nhưng cực kỳ khó đoán. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là những chiêu thức cực kỳ hoa lệ, duy mĩ nhưng những diễn viên quần chúng trực tiếp đối mặt kia lại cảm thấy:
Con mẹ nó! Đây chính là cỗ sát khí di động ấy! Mặc dù biết là giả nhưng họ vẫn không kìm chế được sợ hãi. Đây mà là diễn viên ư?
Sau khi chém giết một hồi, trên người cô gái cũng đã có không ít vết thương. Máu đỏ chậm rãi nhuộm đỏ cả bộ giáp. Áo choàng bên ngoài cũng đã đổi màu.
Cô đứng giữa đống xác chết. Ánh mắt kiên định sắc lẹm nhìn về một phía. Sát khí tản ra lạnh lẽo tột cùng. Quân địch bên kia run sợ lùi lại. Tình cảnh cực kỳ chấn động.
Người trong đoàn làm phim nhìn đến ngây người.
Lâm Thần cũng không ngoại lệ. Mặc dù cậu ta bây giờ chính là nam chính, là hoàng tử chỉ huy cả một đoàn quân nhưng khi đối diện với ánh mắt của Triều Ca, trong lòng cực kỳ sợ hãi, không nói nên lời.
“Cắt!!! Lâm Thần! Cậu làm cái gì thê hả? Lời thoại đâu? Biểu cảm như vậy là sao?”
Tiếng hét chói tai của đạo diễn Vương làm mọi người sực tỉnh.
Lâm Thần lúc này mới hết ngây ngẩn, nhìn về phía đạo diễn:
“Đạo diễn Vương, tôi...tôi...”
“Được rồi, cậu đi nghỉ đi. 10 phút sau quay lại.”
Đạo diễn Vương dứt khoát không cho Lâm Thần cơ hội giải thích. Ông lại quay sang nhìn Triều Ca:
“Cảnh vừa rồi cô diễn rất được. Lần thứ hai hãy cố gắng giữ vững phong độ như vậy.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Mọi người trong đoàn làm phim mới bắt đầu cảm thán.
“Trời ạ, Ôn Noãn diễn thật sự rất tốt đó, tôi cũng bị cuốn vào...”
“Tốt gì chứ, phải là hoàn hảo luôn ấy...Đạo diễn Vương cũng khen cô ấy cơ mà.”
“Đúng vậy, tiếc là không giữ được, Lâm Thần lại bị NG(1) a.”
“Thật là một cảnh tốt như vậy lại bị phí mất. Sợ rằng lần thứ hai sẽ không được đặc sắc như vậy nữa đâu...”
Vài người nhỏ giọng chỉ trích Lâm Thần, không những phí một cảnh quay hoàn hảo mà còn mất công phải dựng lại cảnh nữa chứ.
Lâm Thần sắc mặt tái mét, kịch bản trong tay bị cậu ta siết chặt đến biến dạng. Lâm Thần không muốn thừa nhận bản thân trong lúc đó bị cuốn vào diễn xuất của Triều Ca nên mới thất thần quên cả lời thoại, biểu cảm.
(1) NG: Not Good, cảnh quay không tốt, bị lỗi, phải làm lại.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương
169 chương
28 chương
40 chương
55 chương
10 chương
24 chương