Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống
Chương 3 : Hồng Hoang Yển Điệp
- Ực...
Dương Tuấn nuốt nước bọt, nhìn hai tỳ nữ cũng vị tiểu thư đang co quắp dưới đất, ngón tay cho vào mật động không ngừng ma sát bên trong.
- Đây là giúp người a.....
Dương Tuấn bất đắc dĩ thoát ra y phục, cự vật hùng dũng chỉ thiên, toả ra nhiệt khí mãnh liệt.
Thanh Mai và Lan Chi đang tự thoả mãn thì bò đến cạnh Dương Tuấn, cả hai đưa miệng liếm láp cự vật của Dương Tuấn, khuôn mặt đỏ bừng dâm đãng, hai cái lưỡi như con rắn không xương quấn lấy cự vật.
- Nhanh giải quyết thôi....
Dương Tuấn gầm lên, tay lật Lan Chi lại, cự vật không nhân nhượng đâm vào mật động của nàng ta, mật đạo trơn trượt bởi mật dịch khiến cự vật dễ dàng xuyên phá màng trinh.
- A, nóng quá....
Lan Chi bị Dương Tuấn đẩy mạnh, miệng há hốc rên lên, mật dịch cùng một chút máu chảy ra bên ngoài, đầu cự vật thì chạm đến bên ngoài hoa động, mật đạo bóp chặt thân cự vật như không muốn nó rời ra.
Keng, nhận được 200 dâm điểm và pháp lực.
Phạch... Phập...
Dương Tuấn dùng hông nhấp vừa mạnh vừa nhanh, Lan Chi mồm không ngậm lại được chỉ biết rên rỉ dâm dục, dâm dịch cứ tiết ra mãi không ngừng.
Vì không muốn kéo dài thời gian, nên Dương Tuấn dùng hết sức nhấp, tay bắt lấy hai quả đào tiên lủng lẳng phía trước, nhào nặn đủ kiểu, cuối cùng mật đạo đạt đến cực khoái bóp chặt cự vật, đầu cự vật cũng mở rộng, phun ra ào ạt tinh hoa.
Kéo cự vật thấm đẫm hỗn hợp chất dịch ra khỏi mật động Lan Chi, Dương Tuấn đổi ngay sang Thanh Mai.
(Sở Kiều món chính, ăn sau cùng mới ngon, hắc hắc)
- Hư, nhấp đi, ta muốn sướng~
Thanh Mai vòng tay lên cổ Dương Tuấn, thè lưỡi liếm lên cổ Dương Tuấn, tay véo hai đầu ti của Dương Tuấn, khuôn mặt đỏ bừng, miệng cứ rên rỉ bởi từng cú đập của cự vật vào động hoa.
- Ư, a, xuất, ta xuất rồi...
Thanh Mai hét lên, dâm dịch phía dưới bắn ra như thác, cơ thể run rẩy, vô lực nằm dưới đất, mật động vẫn còn chảy ra tinh hoa trắng đục.
Keng, nhận được 100 dâm điểm và pháp lực.
- Đừng, đừng lại đây....
Sở Kiều sợ hãi lùi về sau, thái độ nhìn không có vẻ trúng phải dâm dược.
Keng, nàng ta đã tự giải dâm dược, nhiệm vụ cưỡng chế hoàn thành.
- Ồ, đã vậy, tạm biệt tiểu thư....
Dương Tuấn nở nụ cười thân thiện với Sở Kiều, nhưng đó lại là nụ cười đáng sợ với nàng, khiến nàng lấy tay che mặt lại, cơ thể run rẩy kịch liệt vì sợ hãi.
Dương Tuấn từ lúc nào đã chạy đi, kiểm tra thông tin của mình.
Pháp Lực: 5301/5000.
Dâm Điểm: 5300.
Keng, tu vi tăng lên Luyện Thể tầng 6.
- Hừm, trời cũng gần tối, có lẽ nên kiếm chút thức ăn rồi trở về.
Dương Tuấn bắt được hai con gà rừng, là Ác Ma Thú Lâm Vũ Kê, Luyện Thể tầng 1, Dương Tuấn tiện tay giết luôn, thịt muỗi vẫn là thịt.
- Hồ Điệp, ta về rồi đây....
- Á.....
Dương Tuấn từ đâu lao vào hang động, ánh đuốc mập mờ soi sáng cả hang động, đứng trước mặt hắn là Hồ Điệp đang khoả thân, nàng đang thay quần áo và nghĩ Dương Tuấn đã rời đi cũng như là thói quen của nàng từ lâu.
Hồ Điệp mặt đỏ bừng ôm quần áo chạy vào góc tối, từng cánh hồ điệp màu đen ghép thành bức tường che lại nơi đó.
Dương Tuấn thì vẫn bình tĩnh gom củi và rơm lại để nướng thịt gà, miệng lẩm bẩm.
- Ta thấy hết cả rồi thì có gì để xấu hổ nhỉ?
............................
Nói luôn, Tuấn Huy hay Dương Tuấn bây giờ kiếp trước vẫn là giai tân, mặc dù có abcxyz với Ngọc Lan nhưng chưa làm mấy việc rape thế này, nên cũng không biết mình nên làm gì.
Chuẩn não bã đậu đấy.
............................
- Tại sao ngươi chưa đi?
Hồ Điệp mặt đỏ bừng đưa đầu ra, hỏi Dương Tuấn.
- Ta nhớ nàng nên về đây, ở bên nàng luôn.
- Thật sao? A, ta không cần.
Hồ Điệp hỏi lại thì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, mặt đỏ thêm đỏ hét lên.
- Hahaha.... Khục khục, không đùa nữa, đến ăn gà nướng này.
Dương Tuấn cười lớn, che miệng cố gắng nín cười, sau đó vẫy tay gọi Hồ Điệp.
- Um, ta không ăn được...
- Tại sao à? Giận ta sao?
- Không phải.
- Vậy đừng ngại, đến đây.
- Không, không được, ta, ta, ta....
- Làm sao?
- Ta, ta, ta từ trước đến giờ ăn chay, không có ăn thịt.
- Ặc.
Dương Tuấn nghẹn lời, người ta ăn chay, lại nướng thịt mời ăn, thật là ngu quá mà.
- Không được, nàng không ăn thịt ngực sẽ không lớn đâu.
- Thật?
- Ta nói thật mà.
- Được, ta ăn.
Dương Tuấn lôi một lí do ra nói bừa, nhưng Hồ Điệp tin răm rắp, tay còn thử xoa bộ ngực tròn trịa của mình, khiến Dương Tuấn quay sang chỗ khác phì cười.
- Đúng rồi, nàng sống ở đây không gặp nguy hiểm gì sao?
Trong lúc đang ăn, Dương Tuấn bỗng nghĩ ra việc gì đó, hỏi Hồ Điệp.
- Không có, ngươi thấy những bạn hồ điệp này không?
Hồ Điệp đưa ngón tay nâng một cánh bướm, nói với Dương Tuấn.
- Ừm, chúng không đặc biệt cho lắm.
- Đừng nghĩ vậy, bọn chúng là Hồng Hoang Yển Điệp, chúng bất tử, khi tập hợp tấn công thì dù tiên nhân cũng bị ăn không còn mảnh xương đâu.
Nhìn cánh bướm bình thường này mà nguy hiểm như vậy khiến Dương Tuấn rùng mình, nhưng hắn lại thắc mắc lần nữa, hỏi.
- Vậy tại sao chúng không giết ta?
- Không, chúng nói ngươi giống ta, không có ác ý, nên không giết ngươi.
Một cánh hồ điệp bay xuống đáp lên vai Dương Tuấn, toả ra mùi hương hoa thơm dịu nhẹ, khiến cơ thể Dương Tuấn vô cùng nhẹ nhõm.
Ăn xong con gà nướng, Dương Tuấn thoả mãn nằm xuống đống cỏ khô, ngủ say trong chốc lát.
Hồ Điệp đi vào cuối hang, ánh sáng mặt trăng từ một lỗ thủng trên trần hang chiếu xuống, giữa vầng sáng đó là một bình ngọc được đặt trên một cột đá, từ trong bình ngọc chảy ra không ngừng nước, hoà thành một dòng suối chảy quanh cột đá, mùi thơm dìu dịu toả ra từ nước suối, suối khá sâu và rộng nên Hồ Điệp cởi bỏ y phục, bước xuống dòng suối nhỏ.
Làn nước lăn trên bờ vai mảnh khảnh của Hồ Điệp, lăn xuống bờ eo thon thả và bộ ngực tròn phía trước, mái tóc đen mượt óng ánh thêm bởi giọt nước vương phía trên, Hồ Điệp xinh đẹp càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
- Ư....
Dòng nước suối bỗng nhiên trở nên ấm nóng lên, chui vào trong mật động, khiến khuôn mặt trở nên đỏ bừng, nó làm nàng nhớ lại cảm giác cự vật xông phá bên trong, bất giác nàng cho tay xuống dưới, cho vào mật động khuấy đảo.
- Um, mạnh nữa đi, sướng quá, ra, ta ra, a~
Hồ Điệp vừa tự sướng vừa rên rỉ, cuối cùng ngón tay cọ mạnh mẽ và nhanh hơn, mật dịch cuồng xuất pha vào nước suối, Hồ Điệp há miệng thở ra từng làn hơi nóng, khuôn mặt đỏ bừng từ từ trở lại bình thường.
Mặc lại y phục, Hồ Điệp tiến đến nơi Dương Tuấn nằm ngủ, lấy hết can đảm nằm cạnh phía lưng hắn, lưng cả hai tựa vào nhau.
- Hơ~
Được khoảng một lúc, Hồ Điệp định rời đi thì Dương Tuấn khẽ ngáp một tiếng, khiến nàng giật mình nằm im, một cánh tay lực lưỡng vòng qua eo nàng, kéo nàng vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
- Um....
Hồ Điệp quay mặt sang, ngước nhìn Dương Tuấn, hắn vẫn còn ngủ say khiến nàng thở phào, đầu vô thức tựa vào ngực Dương Tuấn, cảm nhận hơi ấm và mùi hương của nam nhân, mắt nặng trĩu, ngủ say trong ngực Dương Tuấn.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
31 chương
59 chương
264 chương
75 chương
127 chương
31 chương