Ở bên trong phòng Âu Thiển Thiển ngồi trước bàn trang điểm, hời hợt nói "Nói đi, cô muốn cùng tôi nói chuyện gì?" Tuyết Nhi ngẩng cao đầu, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó vỗ vào trên bàn trang điểm, nói "Ký tên đi!" Ký tên? Sao lại giống nhau đến vậy? Âu Thiển Thiển chợt nhớ tới lần đó ở sân bay, Hàn Đông Liệt cũng dung cách này để cô ký tên, hai người này thật giống nhau. Cầm tờ giấy trắng lên, đôi mắt đảo qua xem sơ lược, lại là giấy thỏa thuận li hôn. Ngẩng đầu lên nhìn cô, Tuyết Nhi tự tin nói "Cô yên tâm, chỉ cần cô ký tên, tôi tự nhiên có cách để anh Đông Liệt ký tên, hơn nữa tôi đã điều tra rồi, là cô nói phải bí mật chuyện hai người kết hôn, tôi nghĩ cô có chút nguyên nhân mới không thể đồng ý gả cho anh Đông Liệt, nhưng mà bây giờ tôi đã trở về, cô sẽ không cần phải sợ rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm được! Cho nên chỉ cần ký tên, cô đã có thể có được sự tự do rồi." "Tôi có bất cứ chuyện gì thì cô cũng sẽ giúp tôi thực hiện sao?" Âu Thiển Thiển đột nhiên hỏi ngược lại. "Không sai, chuyện gì cũng có thể!" "Vậy. . . . . ." Âu Thiển Thiển chậm rãi nói "Cô có thế để cho tôi trong vòng một tuần lễ mang thai con của Hàn Đông Liệt sao?" Nghe được lời của cô..., Tuyết Nhi đột nhiên cả kinh, "Cái gì? Cô muốn mang thai con của anh Đông Liệt? Không được, chỉ có chuyện này không thể!" Nếu như cô đã mang thai, thì cô sẽ là con dâu thật sự của nhà họ Hàn, còn cô thì phải làm sao? Không thể, anh Đông Liệt là của cô, cũng chỉ có cô mới có thể mang thai con của anh ấy. Cô gái này là cố ý đưa ra yêu cầu như thế sao? Âu Thiển Thiển sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, cho nên chỉ cười cười mà nói "Cô đã làm không được, vậy chúng ta không có gì để nói rồi, đơn ly hôn này, tôi sẽ không ký, cho dù chính Hàn Đông Liệt mang đến bảo tôi ký tên ly hôn, tôi cũng sẽ không ký!" "Cô. . . . . . Không phải là cô không thích anh Đông Liệt sao?" Tuyết Nhi đột nhiên tò mò, rõ ràng là cô nói bí mật chuyện kết hôn, nhưng tại sao đến chết vẫn không chịu buông tha anh Đông Liệt, còn nói muốn sinh con, cô rốt cuộc có mục đích gì? Âu Thiển Thiển nhìn Tuyết Nhi, trực tiếp nói "Đúng, tôi không thích hắn, hơn nữa tôi rất ghét hắn. . . . . . Chỉ là, ta muốn sinh cho hắn một đứa con!" Đúng vậy, cô không thích người đàn ông này, cô chính là vì chị mới đến gần hắn, cũng chỉ là như vậy! Cô không ngừng tự nói với chính mình như vậy, nhưng từ tận đáy lòng vẫn có một câu hỏi, chung quy lại là muốn hỏi: " Không thích thật sao? Hay là đang trốn tránh? " Tuyết Nhi nhìn cô, đôi mắt to xinh đẹp chợt trở nên hung ác, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài đáng yêu của cô. Cô nắm chặt quả đấm, hung hăng nói "Nếu như bây giờ cô không ký tên, tôi nhất định sẽ làm cô phải hối hận! Anh Đông Liệt sẽ chỉ thuộc về một mình ta, không có ai có thể cướp anh ấy đi, nếu như ai dám đụng đến anh Đông Liệt của tôi, tôi nhất định sẽ giết người đó!" Đôi mắt thuần khiết của Âu Thiển Thiển mang một vẻ u buồn vô hạn. Cô hơi cười cười, toát lên vẻ đẹp mê người, dịu dàng mà kiên định nói "Hàn Đông Liệt này, không phải ai cũng có thể có, hắn chỉ có thể thuộc về một người, mà người đó có tên gọi —— Âu Thiển Thiển!" Không sai, ở trên thế giới này, cũng chỉ có chị mới có thể độc chiếm người đàn ông tên Hàn Đông Liệt này, chỉ có chị mới xứng đáng là một nửa của người đàn ông này , cô gái tên Tuyết Nhi cũng không phải, mà chính cô cũng không phải, cũng chỉ có hai người bọn họ. . . . . . Thật sự, Âu Thiển Thiển cùng Hàn Đông Liệt. . . . . . Bọn họ chính là một đôi hoàn hảo!