Hàn Đông Liệt khống chế hai tay của cô, cười gian từ từ áp sát mặt của cô, một cái rồi một cái hôn lên gương mặt của cô, mỗi một chỗ giống như đang diễn kịch, nhưng càng giống như là đùa giỡn. "Hàn Đông Liệt, anh mau buông tôi ra, mặc dù tôi rất muốn có đứa bé, nhưng mà thân thể của anh bây giờ vẫn không thể. . . . . . Cho nên chờ sau khi anh tốt lên, chờ sau khi anh bình phục. . . . . ." Hàn Đông Liệt đột nhiên hôn môi của cô, lại che miệng của cô, sau đó ở trên môi của cô mà nỉ non "Liệt, gọi tôi Liệt!" Âu Thiển Thiển cau mày, chần chờ gọi một tiếng "Liệt. . . . . . Có thể chờ anh bình phục không? Anh không nên như vậy!" Hiện tại cô rất lo lắng, nhất định phải gọi điện thoại cho Three để xác nhận mới được. Rốt cuộc tại sao nói chết là chết? Tại sao muốn như vậy chứ? Nếu như vẫn ở lai nơi đó, không chừng sau này bọn họ vẫn còn có thể gặp mặt, nhưng tại sao? Tại sao đột nhiên muốn biến mất? Rốt cuộc là tại sao? "Liệt. . . . . . Hàn Đông Liệt. . . . . . Không được, chờ khi anh bình phục, tôi van xin anh!" Đột nhiên Hàn Đông Liệt chống lên thân thể, thở mạnh tức nhìn phía dưới cô nói "Tôi không đợi được, tôi đã đợi mười lăm năm rồi, em muốn tôi còn phải đợi nữa sao? Tôi không đợi, tôi không muốn đợi, tôi cũng sẽ không đợi thêm nữa!" "Tiểu Thiển, tôi muốn em, tôi chỉ muốn em, cho nên. . . . ." Hắn đột nhiên di chuyển cánh tay, nằm trên người của cô, ở bên tai của cô nói "Không được từ chối tôi!" Đột nhiên Âu Thiển Thiển một câu cũng nói không nên lời. Hắn cư nhiên chắc chắn cô chính là Âu Tiểu Thiển, hơn nữa còn nói những lời này với giọng điệu như vậy, Liệt, không đúng, phải là Hàn Đông Liệt, lời khẩn cầu đang lay động trong lòng của cô, anh ấy không phải là người mà cô có thể người yêu, cô cũng không phải người anh có thể người yêu, cho nên. . . . . . Xin không đừng nói với cô những lời như vậy. . . . . . Với quyết tâm mạnh mẽ, cô lạnh lùng nói, "Tôi đã nói rồi, tôi không phải Âu Tiểu Thiển, tôi cũng đã nói qua nếu như anh còn nhận lầm người thì tôi và anh sẽ ly hôn lập tức, vì vậy xin mời anh lập tức buông tôi ra, đừng nghĩ là bắt được nhược điểm của tôi thì uy hiếp tôi, tôi cũng có thể lựa chọn, dù là không thể sinh con của anh. . . . . ." Cô đột nhiên dừng lại, sau đó cứng rắn nói "Cũng không có việc gì, cùng lắm thì…." Đột nhiên Hàn Đông Liệt cảm thấy tim rất đau, đúng vậy, đây chẳng qua là nhiệm vụ của cô mà thôi, cô cũng có thể từ bỏ nhiệm vụ, nhưng cô vẫn không có từ bỏ, cô không có. . . . . . Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì? Nếu như có thể, hắn hi vọng nguyên nhân chính là . . . . . Cô cũng có một chút yêu mến hắn! "Cô gái chết tiệt, bây giờ không phải là em đang uy hiếp tôi hả?" Hắn cũng đột nhiên chuyển đổi vẻ mặt, tà ác nói, "Em bây giờ đang ở dưới thân thể của ta, mặc dù tôi có một cái chân không thể cử động được, nhưng mà đối phó với một cô gái yếu đuối như em, cũng còn dư sức , tôi muốn em, hiện tại, ngay lập tức, em không có quyền cự tuyệt!" Đột nhiên, hắn thay đổi điên cuồng, vẻ dịu dàng biến mất trong nháy mắt, giống như là đang phát tiết, giống như là đang trừng phạt, không một chút thương tiếc giày xéo thân thể của cô. " Hàn Đông Liệt. . . . . . tôi không muốn. . . . . . á . . . . ." Hắn thô bạo để cho cô không chịu được mà thét chói tai. Hàn Đông Liệt tức giận nhìn cô, đối với cô rống to "Tôi nói rồi, gọi tôi Liệt, tôi muốn em gọi tôi Liệt. . . . . . Muốn tôi nói bao nhiêu lần thì em mới có thể nhớ, gọi tôi Liệt, Liệt, Liệt. . . . . ." Hàn Đông Liệt, Hàn Đông Liệt! Hăn ghét cô gọi khách sáo như vậy, ghét gọi hắn cả tên cả họ, chẳng lẽ cô quên rồi sao? Là cô nói. . . . . . Liệt, hãy nhớ, chỉ có em có thể cứ gọi anh như vậy, sự xưng hô này là thuộc về một mình em! Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . em. . . . . . giống như là yêu anh!