Tiếng súng bất ngờ kia làm cho ai nấy đều kinh ngạc, mà nhìn theo nơi tiếng súng kết thúc, sợi dây treo Âu Tiểu Thiển đứt ra, một bóng đen nhanh chóng chạy về phía cô, vững vàng bế được thân thể cô. Sự việc diễn ra chớp nhoáng, khiến mọi người đều thất thần. Âu Tiểu Thiển nhìn người đang ôm mình, cười nói, “Minh…” Lôi Minh nhìn gương mặt trắng bệch của cô, hơi cau mày, nhưng vui vẻ đáp, “Anh tới cứu em đây, bảo bối.” Hàn Đông Liệt thấy Âu Tiểu Thiển được cứu, lập tức chạy vọt tới, Three giả cùng Hoàng Viêm cũng khẩn trương tìm kiếm bảo thạch rơi trên đất. “Dừng lại, không muốn chết thì lập tức quỳ xuống, tao không nói suông!” Lôi Minh tức giận cầm súng chĩa vào chúng. Nghe vậy, hai người lập tức bất động, sau đó đứng nhìn chằm chằm Lôi Minh. “Em có sao không?” Hàn Đông Liệt chạy tới bên Âu Tiểu Thiển, không khỏi lo lắng hỏi. Âu Tiểu Thiển lắc đầu nói, “Em không sao, chỉ hơi mệt!” Hàn Đông Liệt yên tâm nở một nụ cười, sau đó vươn tay ra muốn ôm cô, nhưng Lôi Minh lại dùng sức ôm chặt Âu Tiểu Thiển, nói, “Không cần, tôi sẽ không giao cô ấy cho anh, thực ra tôi đã muốn cướp dâu từ trước, không ngờ sẽ gặp tình huống này, đúng ra phải cám ơn tên đeo mặt nạ, nếu không có hắn, tôi cũng không cướp được người một cách thuận lợi như vầy.” “Anh nói gì? Cướp dâu?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, sau đó bá đạo nói, “Cô ấy đã đồng ý lấy tôi, coi như là vợ tôi rồi, anh giành cũng vô ích.” “Người hiện tại trong tay tôi, anh nói vậy còn có ý nghĩa gì sao?” Lôi Minh khinh thường. “Anh…” Âu Tiểu Thiển thấy hai người họ vào lúc này còn có thể gây gổ, tức giận nói, “Đủ rồi, hai người vẫn ầm ĩ được sao?” Nghe vậy, họ liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn Lôi Minh nói, “Sao anh biết em sẽ kết hôn?” Cô căn bản không hề thông báo với ai, sao anh ta biết? “Three nói cho anh biết! Hôm qua anh ấy nói em gặp nguy hiểm, cho nên anh lập tức hành động.” “Three? Anh ấy đâu? Sao không tới tìm em?” Nghe được tên anh, cô đột nhiên kích động, quên đi nguy hiểm trước mắt. “Anh ấy thực ra luôn dõi theo em, chẳng qua không xuất hiện trước mặt em, anh ấy nói không muốn để em nhìn thấy mình, cho nên…” Anh nói một hơi, mọi việc theo đó sáng tỏ. “Three…” Cô kêu tên anh, ánh mắt có hơi ướt át. Giữa lúc đó, Hoàng Viêm không nhịn được nói, “Các người nói chuyện phiếm đủ chưa?” Hắn muốn mau chóng xử lý chuyện này, sau đó tìm bằng được bảo thạch. “Nguy hiểm cận kề, còn có tư cách lên tiếng sao?” Lôi Minh cười tà, ngón tay nhẹ động vào cò súng. “Trước mặt tao dám khua đao múa kiếm? Nực cười!” Hoàng Viêm nói xong, nhanh chóng rút súng từ bên hông, chĩa thẳng vào Lôi Minh. Hai người đồng thời nổ súng, pằng pằng liên tục hai tiếng làm người ta khiếp sợ.