Âu Tiểu Thiển đột nhiên ngừng cười, Hàn Đông Liệt cũng dừng động tác, hai người lúng túng nhìn Lê Thư Nhã, sau đó đồng thanh hô. “Mẹ!” “Bác gái!” “Ừ! Ăn cơm đi, lần sau đùa giỡn nhớ vào phòng!” Lê Thư Nhã vừa nói vừa tiến đến bàn ăn. Hai người hơi cúi đầu, lúng túng ngồi xuống. Phòng ăn lẳng lặng không người nói chuyện, chỉ có tiếng bát đũa, vừa giận vừa thẹn, Âu Tiểu Thiển nghĩ tới chuyện vừa nãy, liền hận không thể đào hố tự chôn mình, quá mất mặt, tự nhiên lại làm chuyện như vậy trước mặt bác gái, Hàn Đông Liệt đáng chết, đều tại anh. Cô quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn anh. Vừa lúc Hàn Đông Liệt cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười châm chọc, làm như thấy cô rất buồn cười. Cô giận dữ liếc anh một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ăn. “Đông Liệt, Tiểu Thiển!” Lê Thư Nhã ăn rất ít, bà đặt bát đũa xuống, đột nhiên gọi tên bọn họ. Hai người cùng tò mò nhìn bà, chờ bà nói tiếp. “Các con thân mật như vậy, cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn? Chẳng lẽ cứ sống thế này hoài? Con dâu nhà ta nhất định phải ra mắt bạn bè thân thích mới được.” Bà dịu dàng nói từng câu, thay Hàn Nguyên làm tròn bổn phận. “Kết hôn?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc thiếu chút nữa cười sặc sụa, cô cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó nói, “Bác gái, người nói kết hôn? Con cùng anh ấy?” Lê Thư Nhã tò mò nhìn cô, nói, “Thế nào? Các con không tính đến hôn sự sao? Ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không nghĩ tới chuyện đó?” “Thực ra thì con…” Âu Tiểu Thiển vừa mở miệng, Hàn Đông Liệt nhanh tay bụm miệng cô lại, cười nói, “Mẹ, chuyện này mẹ làm chủ là được rồi, mẹ nói ngày nào liền kết hôn ngày ấy, dĩ nhiên, càng sớm càng tốt!” Anh cũng đã muốn bàn chuyện kết hôn với cô từ sớm, nhưng sợ cô trốn tránh, nên mới chần chừ không nói, giờ thì tốt rồi, mẹ ra tay, nhất định mã đáo thành công, coi như không thành công cũng muốn lôi cô vào nhà thờ. Người vợ này, Hàn Đông Liệt đã quyết định từ lâu. Thấy bộ dáng hai người, Lê Thư Nhã đại khái đã biết ý định của họ, một người xấu hổ, một người hấp tấp. Bà không khỏi cười lắc đầu, nói, “Được rồi, mẹ đi chọn ngày, hai đứa mau chóng kết hôn rồi sinh cháu cho mẹ!” Bà nói xong, không cho người nào đó cơ hội từ chối, liền đứng dậy bước ra khỏi bếp. “Không, không không không” Âu Tiểu Thiển bị Hàn Đông Liệt bụm miệng, gấp gáp nói không ra lời. Hàn Đông Liệt đợi Lê Thư Nhã đi rồi, sau đó buông tay ra, nhưng là không nghĩ tới anh vừa để tay xuống, đã bị Âu Tiểu Thiển dùng sức đấm một cái thật mạnh vào bụng. Mặc dù không đau, nhưng anh lại làm bộ vô cùng đau đớn, ôm bụng nói, “Em muốn giết chồng à!” “Chồng cái đầu anh, tôi không cần kết hôn với anh, càng không muốn sinh con cho anh!” Âu Tiểu Thiển đỏ mặt, lớn tiếng quát. Hàn Đông Liệt đột nhiên dí sát môi vào tai cô, nhỏ giọng, “Lúc đầu là ai muốn sinh con cho anh? Anh đến giờ vẫn nhớ rõ nha!”