Bà Cô Hổ

Chương 8

Cả buổi sáng tâm thần Dõan Thủy Hử đều không yên. Hắn không thích cái lọai cảm giác này, giống như là có chuyện gì đó sắp xảy ra, làm cho hắn không thể tập trung tinh thàn. Cho nên đối với việc Tả Viên Viên đến thăm hắn không tìm ra được trọng điểm. Nàng phiền não vì chuyện chung thân đại sự của muội muội thì liên quan gì đến hắn? Nhưng Doãn Thủy Hử vẫn duy trì phong độ, hòa hõan nghe Tả Viên Viên ca thán..Đương nhiên cũng chỉ là bề ngòai, thật ra tâm tư đã sớm bay đến chỗ trang viên đang tu sửa kia. Này là thu dụng trẻ mồi côi, rồi gây quỹ cho quê nhà…quả thật truớc kia là có nhưng trong trong lòng hắn biết rõ ràng chính Thượng San mà mọi việc được thực hiện sớm hơn dự định. Dùng chiêu này lưu lại Thượng San, hắn cũng không cảm thấy ti bỉ, chính là thời cơ vừa lúc mà thôi. Hắn không thể tưởng tượng được một người bất cần đời lại muốn đi ngao du ngũ hồ tứ hải, không biết là sẽ gặp phải những chuyện gì, những phiền tóai gì? Chỉ là tưởng tượng, Doãn Thủy Hử liền cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, vì muốn tuyệt không phải lo lắng, đề phòng hậu họan, hắn liền đem việc thu dụng trẻ mồ côi giao cho nàng, đây là sách lược hòan mỹ nhất. Kết quả so với hắn mong muốn còn muốn tốt hơn. Lúc ban đầu, còn lo lắng nàng sẽ từ chối chuyện này, nghĩ đủ biện pháp để thóai thác trách nhiệm, không ngờ qua một thời gian hắn phát hiện nàng cứ đúng giờ là đến trang viên trông coi viêc tu sửa, làm cho nội tâm Dõan Thủy Hử an tâm không ít… “Doãn thiếu, ngươi biết Thi Thi nhà chúng ta mặc dù kết bạn văn chương nhưng cũng là cân nhắc, không phải lỗ mãng kết giao tùy tiện, nhưng gần đây Tào thiếu gia cùng Trần thiếu gia rất hay lui tới, làm cho Thi Thi nhà chúng ta rất bối rối”. Tả Viên Viên than dài thở ngắn mà Dõan Thủy Hử giống như chưa từng để ý, thực tự nhiên tiếp lời ” yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…” “Tuy rằng là nói như thế, nhưng cũng phải xem Thi Thi nhà chúng ta có ý tứ kia hay không a”, Tả Viên Viên ngắt lời hắn, lại tự ai thán ” Thi Thi tính tình tốt, không muốn làm tổn thương bọn họ, nhưng nàng chỉ xem bọn họ là bằng hữu, thật không có ý tứ kia lại không biết cự tuyệt sự theo đuổi mãnh liệt kia thế nào, nàng thật khó xử” Doãn Thủy Hử có chút chút xuất thần. Mãnh liệt theo đuổi nha…… Hắn nhớ rõ, trước khi trải qua tử kiếp, hắn cũng có bệnh này nha, mà còn là rất nghiêm trọng. Cảm giác giống như mình đang ở trong sương mù dày đặc, bị cuồng dại tuyệt đối, tình ý rối rắm, có chút đánh mất bản thân. Như vậy, cuối cùng là như thế nào khỏi hẳn đâu? Tòan bộ quá trình đối với hắn giống như giấc mộng, thọat tiên là đánh mất chính mình, rồi sau đó giống như tỉnh mộng, hết thảy đều trở nên thanh tỉnh. Không còn có tòan tâm tòan ý, cũng không đánh mất bản thân mình nữa, không có, cái gì cũng không có. Hiện tại đầu óc đã sáng tỏ nên Dõan Thủy Hử đại thể hiểu được Tả Viên Viên đến thăm là có ý đồ gì. Nữ nhân này nói quanh co, lòng vòng nhưng chủ ý vẫn là muốn đẩy mạnh tiêu thụ muội muội của nàng, ý đồ dùng đối thủ khác để kích thích sự cạnh tranh của hắn, hy vọng hắn mau chóng tỏ rõ thái độ. Cho nên Doãn Thủy Hử không rõ nha! Khi hắn hãm sâu trong đó, tỷ muội các nàng lại xem tình cảm của hắn như giày cũ vứt bỏ đi, như thế nào khi hắn từ vũng bùn đứng dậy thì đối phương lại quay đầu quý trọng hắn? Nhưng chung quy là tính cách của kẻ mua bán cho nên Dõan Thủy Hử cũng không vạch trần sự thật, làm cho mọi việc thêm phức tạp, cầm lấy chén trà, gạt lá trà trong bát, ra vẻ khó hiểu hỏi ” cho nên Tả đại tỷ cần ta hỗ trợ thế nào?” “A, Dõan thiếu thật là biết trêu chọc người khác, không dám, không dám…” “Thiếu gia.” Mạch Đại vừa chạy vào vừa la lớn, cắt ngang những lời khách sáo của Tả Viên Viên. Khó có khi Mạch Đại vượt quá giới hạn bổ phận, hơn nữa thần sắc lại hốt hỏang cho nên Dõan Thủy Hử biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Uống ngụm trà, hắn gật đầu ý bảo Mạch Đại bẩm báo…… “Trong thành xảy ra chuyện, một chiếc xe ngựa không kiểm sóat được đã tông vào tiệm cơm ven đường, lần trước do hiện tượng ngưu xoay mình mà tiệm cơm này đã có chút hao tổn, cho nên sau lần va chạm này đã sụp đổ luôn, biểu tiểu thư vừa lúc lại ở bên trong” Câu cuối cùng trực tiếp đánh mạnh vào tri giác của Dõan Thủy Hử, hắn kinh ngạc nhìn về phía Mạch Đại, quên mất đang cầm chén trà trên tay, thế là chén trà trực tiếp hạ thổ a!. Thượng San…… Thượng San đã xảy ra chuyện? Trong đầu chợt trống rỗng, nháy mắt sau mặt hắn đã trắng xanh, nàng…nàng… “Hoắc thiếu cùng phu nhân vừa lúc ở gần đó, thấy có sự cố liền đến hỗ trợ cứu giúp, không nghĩ ngòai ý muốn lại cứu được biểu tiểu thư,cho nên cho người báo tin, muốn thiếu gia nhanh đến nhận người” Lời này không làm cho Dõan Thủy Hử buông nhẹ tâm tình mà càng căng thẳng hơn. Bởi vì hắn không thể phán đoán, Hoắc Tây Du muốn hắn đi tiếp đến tột cùng là…… “Thiếu gia?” Mạch Đại chờ chỉ thị của hắn. Dõan Thủy Hử tuy hồi phục tinh thần nhưng cũng không nói nên lời. Hắn tựa như đứa nhỏ bị lạc đường, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi bên kia đi…… Mạch đại rất là cơ linh, thấy thế chạy nhanh bổ sung nói:“Còn sống.” Thấy ánh mắt Thủy Hử bắt đầu nhìn mình, Mạch Đại lại nói ” bị cây cột đè nặng, bị thương, bất tỉnh nhân sự” Ngực như thở ra một hơn, sắc mặt xanh trắng cũng đã giảm đi, Dõan Thủy Hử chỉ thị ” cho người chuẩn bị xe, đến hiện trường” Cũng không đợi Mạch Đại phản ứng, hắn liền đứng dậy đi ra ngòai, bỏ mặc Tả Viên Viên đang ngồi nghẹn họng, trân trối. Mạch Đại đồng tình nhìn nàng một cái, cũng không đếm xỉa tới nàng, chạy nhanh đuổi kịp chủ tử dẫn đường đi. Thượng San là bị đau mà tỉnh lại. Vừa mở mắt liền nhìn thất nét mặt lo lắng của Dõan Thủy Hử, sự an tâm làm nàng lơi lỏng ý chí, lại ngất đi lần nữa. “Tiểu San?” Doãn Thủy Hử thấy thế, cũng là kinh hãi. Lúc nãy liếc mắt nhìn thấy nàng nằm ven đường như búp bê vải bị tháo hết chỉ, cảm xúc hỏang lọan đánh mạnh vào lòng hắn, lúc này nàng lại đột nhiên ngất đi làm hắn không khỏi liên tưởng đến một màn chia cach vĩnh viễn, là tình cảnh chưa kịp nói lời trăng trối đã buông tay nhân gian. “Tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh!” Thượng San cảm thấy đau quá, mặt bị nhéo đau quá. Ý thức mơ hồ, nàng hảo muốn hỏi — chất nhi, ta là với ngươi có cừu oán sao? Cố tình nàng không thể mở miệng…… “Uy, ngươi dừng tay a!” Đang hỗ trợ cứu giúp người bị thương, Hoắc Tây Du quay đầu thấy một màn Doãn Thủy Hử đánh người, trực tiếp chửi ầm lên;“Nàng bị hôn mê, ngươi còn đánh nàng?” Doãn Thủy Hử kinh ngạc, phản ứng có phần thái quá. Chỉ là ngất xỉu thôi sao? Hắn xuất thần chăm chú nhìn mặt của nàng, khuôn mặt bị dính bụi bẩn làm người ta không thấy rõ khí sắc, hắn lại giống như trước đây, dùng tay áo nhẹ nhàn lau đi vể bẩn trên mặt Thượng San. “Phát ngốc cái gì?”, giải quyết xong người bị thương cuối cùng, Hoắc Tây Du quay đầu lại liền thấy hành vi kỳ dị của Dõan Thủy Hủ. Bộ dáng thật cẩn thận, làm như đang lau chùi dạ minh châu hay thứ gì trân quý lắm vậy. Việc xảy ra làm Hoắc Tây Du tâm hỏa tràn đầy, cảm thấy những người này thật sự là từng bước từng bước tự cấp hắn tìm phiền toái. Tiểu quỷ kia rõ ràng bị phỏng lại không chịu băng bó mà cứ ở bên người Thượng San, có chết cũng không chịu rời khỏi làm cho tiểu thê tử của hắn phát tác bản tính làm mẹ, chăm sóc cho tiểu quỷ đến mặt mày biến thành xám tro. Tất cả đều làm cho Hoắc Tây Du hắn phân tâm, lo lắng. Hắn vừa lo cứu giúp người bị nạn, còn phải trông chừng tiểu thê tử, sợ Kim Thố có thể bị trượt chân ngã trong đống gạch ngói vụn làm mình bị thương, đã làm cho hắn tinh thần không yên còn cố tình ngăn cản không được. Vốn tưởng rằng nói một câu ” thành thục một chút, đừng để khi Thượng San tỉnh lại lại phải lo lắng cho ngươi”, làm chi tiểu quỷ ngoan ngõan trở về học đường băng bó vế thương, tiếp theo có thể thuận lý thành chương, phân phó tiểu thê tử đưa tiểu quỷ trở về là nhất cử lưỡng tiện. Không nghĩ tới Dõan Thủy Hử lại nhanh chân chạy tới nơi này. Lửa giận bốc lên, Hoắc Tây Du nhịn không được trách mắng ” còn không mau đưa nàng trở về, vết thương trên lưng nàng cần phải được xử lý, chẳng lẽ nguơi muốn ta ở nơi này trị liệu?” Này đương nhiên là vạn vạn không thể! Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Dõan Thủy Hử nhẹ nhàng nâng Thượng San dậy, cẩn thận ôm nàng vào lòng, đi vào trong xe ngựa, không chút nào trì hõan, ra lệnh hồi phủ. Hoắc Tây Du càng thêm xác định tu dưỡng của hắn từ sau khi thành thân quả nhiên có tiến bộ vượt bậc. Hắn có thể mở mắt nhìn xe ngựa bỏ đi mà không chửi tiếng nào nha! Trên xe, Doãn Thủy Hử vẫn ôm lấy Thượng San, Cũng không cần như thế, nhưng hắn chính là không bỏ xuống được, không muốn nàng bị xóc nảy mà đau thêm. Mùi bụi đất cùng mùi đồ ăn làm cho hắn có chút suy nghĩ nhưng thiên hạ trong lòng dù sao cũng mới trải qua kiếp nạn, được người ta cứu ra trong đống đổ nát của tiệm cơm, có mùi hỗn hợp quỷ dị như vậy cũng là hợp lý. Tuy nhiên, trừ bỏ mùi bụi đất cùng đồ ăn, còn có một chút hương thơm thản nhiên. Kia mùi, cũng không xa lạ…… Thật sự, giống như đã từng quen biết…… Trong lòng, kỳ thật có chút loạn. Doãn Thủy Hử không biết có phải hay không nên công nhận mùi kia trong trí nhớ rất quen thuộc. Hắn phát hiện có một số việc không đúng , lại bởi vậy cảm thấy không rõ…… Hắn không rõ lúc trước vì sao hoàn toàn không có cảnh giác, xem nhẹ dấu hiệu sở hữu? lại làm sao có thể kéo dài lâu vậy mà không tìm chứng cớ, giờ mới phát hiện này không thích hợp? Xe ngựa lộc cộc, tâm tư hỗn độn cùng ý thức trầm mê. Thượng San vẫn hỗn lọan như cũ, nhưng nhiệt độ cơ thể hắn cùng với nhịp tim đập,có chút gì đó va chạm vào… Có một đọan trí nhớ bị xem nhẹ, lơ đãng cho qua nhưng bởi vì bị trọng thương lại trong tình trạng hôn mê, nên Thượng San chợt phát hiện. Có một cái hố thật lớn, cha nàng lấy hố…Đáng giận Có một thật lớn hố, nàng cha lấy hố…… Đáng giận! Trước kia như thế nào cũng chưa phát hiện đâu? Thượng San thực ảo não, nàng vẫn hôn mê, vẫn vẫn chưa tỉnh lại. Nàng nói với chính mình, nhất định phải nói cho hắn. Việc này…… Quá trọng yếu , nhất định phải làm cho Doãn Thủy Hử biết, nhất định phải… Tuy rằng miệng ăn nói chua ngoa nhưng lại có tâm đậu hủ, sau một hồi lầm bầm lại tiến đến Dõan phủ là chuyện bình thường. Cho nên giờ này Hoắc Tây Du mới có mặt ở Dõan gia, vẻ mặt cau có nói ” ngươi không cần lại lải nhải, ta nói nàng không việc gì thì là không việc gì” Thượng San nghe được thanh âm của Hoắc Tây Du khi nàng tỉnh lại, cảm giác đau đến muốn nhe răng trợn mắt cũng không có khí lực. Cố gắng nửa khắc cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra, tình trạng hiện tại của mình là thế nào. Đột nhiên cơn đau từ lưng truyền đến làm cho nàng có chút thanh tỉnh, cố nhớ lại tình huống. Nàng nằm nghiên trên giường, có người đang xử lý vết thương trên lưng, có chút đau đớn nhưng cắn rănhg chịu đựng thì cũng còn được. Về phần bình phong kia một đầu…… “Có thật hay không? nàng bị đè dưới đống đổ nát của tòa lầu, thật vất vả mới cứu ra được, làm sao có thể không có việc gì?” Doãn Thủy Hử thanh âm nghe qua thật là lo âu. Đúng là hắn thật sự rất lo lắng, cho dù là đã cố gắng che giấu nhưng mà che giấu không thành công. “Không phải như ngươi nói, nàng chỉ là trên lưng bị vụn gỗ đâm phải nên bị ngọai thương, sau đó lại không may bị cột nhà đè trúng nên ngất xỉu mà thôi, đến lúc sẽ tự nhiên hồi tỉnh, ngươi khẩn trương cái gì?”, đang chuẩn bị viết đan dược, Hoắc Tây Du cảm thấy hắn thật phiền, nhịn không được lại mắng. “Nếu người bị thương là Kim Thố muội tử, ta xem ngươi có nói thật nhẹ nhàng như vậy không?” Doãn Thủy Hử mới cảm thấy hắn thật sự là không lương tâm. Hoắc Tây Du không để ý mực dính vào tay mà dừng lại việc kê đơn, sao lại lấy Kim Thố ra so sánh. Có lầm hay không, Kim Thố là thê tử của hắn nha, làm sao có thể so sánh với? Làm sao có thể? “Nhìn cái gì?” Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của hắn, Dõan Thủy Hử thật khó chịu. “Ta xem ngươi trước ngồi xuống đi!” Hoắc Tây Du mặc kệ nghi ngờ vừa rồi tiếp tục đề bút kê đơn, thuận miệng nói ” ngươi giống y như lão mụ tử, là muốn hù dọa ai? Nha hòan sẽ giúp nàng rửa miệng vết thương sau lưng” Nói xong, lại nghĩ đến nương tử thường hay khuyên hắn phải có tính nhẫn nại, đối với người bịnh phải để tâm, Hoắc Tây Du liền miễn cưỡng nói lời an ủi” ngươi cũng không phải mới quen biết nàng, trước đây cứ hai, ba ngày nàng lại gây ra thương tích, còn không phải vẫn tốt lành, chưa có chuyện gì xảy ra?” Dõan Thủy Hử mặc dù nghe lời hắn ngồi xuống, nhưng cũng không vì những lời này mà thấy yên tâm hơn. Hoắc Tây Du nguyên là tùy ý an ủi hai câu, lại bởi vì vậy mà nhớ lại chuyện trước đây. “Cũng giống như lần bị ngỗng truy đuổi đó”, chuyện này trong mắt Hoắc Tây Du thực sự là sự kiện kinh điển ” khi đó không có ai đụng tới nàng, nàng cũng tự bản thân mình gây ra chuyện, tự sập bẫy của chính mình, làm thế nào mà cả người bay lên đụng phải cây cột rồi lại rơi xuống đất thật mạnh, Tam Quốc nhìn thấy cũng hoa cả mắt, làm rớt cả viên đại lê trên tay. Khi đó mặt nàng đầy máu, cả người đều thương tích nhưng không phải vẫn sống đến giờ sao?” Uy! Uy! Lần đó nàng rất đau nha, hơn nữa cũng không phải nàng tự nguyện sập bẫy của chính mình nha. May mắn Thượng San không bị nội thương, nếu không nhất định sẽ bị lần nữa. “Đại thể nàng giống như mèo có chín cái mạng a, cứ nghĩ lại chuyện trước đây của nàng thì biết”, Hoắc Tây Du cảm thấy dùng từ này để hình dung Thượng san phi thường hợp lý nên hắn cũng phi thường hài lòng. “Đừng nói nàng như vậy.” Doãn Thủy Hử lườm hắn một cái, vẻ mặt thật là bất mãn. “Vốn chính là, vì sao không thể nói? Hơn nữa này cũng không có gì không tốt .” Hoắc Tây Du tự giác thực sự cầu thị, nói:“Ngươi ngẫm lại, trên đời này muốn tìm người xui xẻo giống nàng thật không nhiều nha, trời không mưa, không gió, thời tiết tốt mà lầu lại bị sụp đổ, sự tình này là thường xảy ra lắm sao?” Cũng không hờ Doãn Thủy Hử trả lời, Hoắc Tây Du hừ hừ hai tiếng,lại nói:“Những việc lạ lùng này, nàng đều gặp phải, hơn nữa giống như trước đây, mỗi lần gặp nạn đều gặp dữ hóa lành, nói thật ra, cha nàng nổi danh là Thần Tóan Tử có giúp nàng tính xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?” Thượng San nghe vậy chỉ cảm thấy khó chịu, thực khó chịu cái loại này khó chịu. Sao lại thế này? “Hoắc Tây Du ngươi là cái đồ không có lương tâm, đã không có lương tâm lại còn thối miệng, sao có thể…”, khó chịu đến cực điểm, Thượng San óan hận lên tiếng. Thanh âm nhỏ xíu lại yếu ớt nhưng cũng đủ cho hai người nghe được. “Tỉnh!” Doãn Thủy Hử theo bản năng đứng lên. “Đừng! Chất nhi ngươi trăm ngàn đừng nhúc nhích!” Thượng San thông linh giống như ra tiếng ngăn lại hắn. Thở dài, nàng có chút khóc không ra nước mắt, thật là ai oán nói:“Đây là bẫy, là ta cha đào ra một cái hố, ngươi trăm ngàn đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, đừng nhảy xuống cái hố to này” Hai tên nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng dạng cảm thấy khó hiểu. Đầu nàng vì bị thương mà hỏng rồi sao? Đầu Thượng San không bị hư, ngược lại nàng rất thanh tỉnh, chưa bao giờ thanh tỉn giống như lúc này. Quả thật đúng như lời cha nàng nói, nhân sinh tựa như sợ tơ dệt trên khung cửi. Vì nàng là nghịch thiên chi mệnh cho nên cha nàng cố gắng dùng đủ mọi cách,bao hàm cả việc để nàng phẫn nam trang, đến ở trong Dõan phủ để vượt qua mấy năm nguy hiểm nhất, hi vọng nhờ dương khí thịnh vượng của các nam hài che lấp đi dương khí suy yếu của nàng. Đồng thời cũng để thử phương pháp khác, được xem như nhất chiêu hiểm kì. Cha nàng bắt đầu lớn mật dùng lý luận vận mệnh chi tuyến, tạo thành cục diện bứt dây động rừng, muốn lợi dụng từ đó để cho sự thay đổi của một người cũng sẽ liên lụy hết thảy, làm cho số mệnh được trộm đến của nàng sẽ được thừa nhận, từ nay về sau sẽ sống lâu dài. Đây là lý giải của nàng, mà cho tới giờ cũng chỉ nghĩ được như vậy. Thậm chí nàng còn tưởng rằng năm đó mình đã thiếu Dõan Thủy Hử một ân tình cứu mạng, cho nên lần bị núi lở, nàng mạo hiểm cứu hắn thì xem như là đã hòan lại. Cho đến nay, âm kém dương sai đã làm nàng phát hiện chân tướng được che lấp… Bố cục của cha nàng còn chưa có hòan. Vận mệnh chi tuyến cũng không phải sau khi giữ lại một mạng của nàng thành công là xong. Tuy rằng hơn mười năm chia lìa, hai người nhìn như là hai sợ tơ không cùng đường, nhưng những rối rắm ban đầu vẫn còn tồn tại, nó không bị đứt mà vẫn liên tục quấn quanh, ngày càng sâu đậm, chỉ là không bị phát hiện ra mà thôi. Dưới sự chỉ đạo của cha, nàng ra mặt cứu hắn để hòan lại ơn cứu mạng, là cho vận mệnh của hai người lần nữa lại gặp nhau, những rối rắm lại được tháo gỡ để rồi theo từng chuyện, từng chuyện lại quấn quanh ở cùng nhau lần nữa. Tất cả đều là kế họach của cha. Hiệ tại hồi tưởng lại mọi việc, Thượng San mới phát giác mình thật là ngây thơ. Có thể khắc sâu đến mức thay đổi mệnh số rối rắm của nàng, làm sao chỉ có vài năm ở gần thời nhỏ là đủ để tạo thành ảnh hưởng? Nhất định là sự tình sẽ còn sâu xa hơn, cả đời sẽ rối rắm, quấn quanh Dõan Thủy Hử…giống vậy…… Nhân duyên của hắn. Một câu người tri tâm của Đông Bảo đã giúp nàng lĩnh ngộ, hiểu ra mấu chốt của sự kiện. Nếu bắt đầu suy nghĩ từ phương diện này liền thấy được bố cục của cha. Nếu cứ mặc kệ, nhân sinh của Dõan Thủy Hử sẽ bị tầng tầng lớp lớp vận mệnh vây khốn, cuối cùng sẽ thật sự chấp nhận vận mệnh không do mình chọn lựa. Dõan Thủy Hử không nên bị như vậy, hắn thiện lương lại trọng tình người, đáng giá để có một nương tử thật lòng yêu thương hắn, không nên vì nàng mà hi sinh hạnh phúc của chính mình. Cho nên phải nhanh nói cho hắn biết chuyện phát sinh kế tiếp sẽ không hay thế nào, bọn họ nên cùng nhau nghĩ biện pháp, ngăn lại kết quả phát sinh. Chính là mới muốn mở miệng, miệng hé ra…… Cũng là không tiếng động. Muốn nói như thế nào đây? Nghi vấn này làm nàng chần chừ, do dự, giảm đi tính tích cực và khẩn cấp. Bở vì nàng nghĩ đến..Thân là con gái của Thần Tóan Tử, mặc dù không kế thừa được năng lực thiên phú nhưng mà nhiều năm gần kề, mưa dầm thấm đất, nàng tự nhiên biết việc phụ thân mình làm, bở vậy mà cuối cùng đã thấu hiểu một ván này của hắn. Nhưng biết nói thế nào với người ngòai đây? Nàng không thể không băn khoăn, nếu Doãn Thủy Hử đem suy luận của nàng thành lời nói vô căn cứ, thậm chí còn cho rằng nàng có dị tâm, muốn gả cho hắn đến điên rồi nên mới nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, như vậy không phải là nàng tự làm mất mặt mình sao? Một thân dính bụi, Thượng San lấu cớ cần tắn rửa vệ sinh, nhân cơ hội này mà suy nghĩ mọi việc lần nữa cho thấu đáo. Chuyện này thực không dễ dàng, nhưng Thượng San biết nàng cần phải làm cho Dõan Thủy Hử hiểu tính nghiệm trọng của sự việc, chính là vừa mới tắm rửa xong thì Hoắc Tây Du cùng Dõan Thủy Hử lại đến, còn mang theo một vị khách. Người nọ, đúng là Tả Thi Thi? Thấy người tới, Thượng San kinh ngạc nói không ra lời, nhưng Doãn Thủy Hử cùng Tả Thi Thi cũng bị nàng làm cho kinh hách đến á khẩu. Tuy rằng vẫn trang phục nho sam giả dạng tư sinh, một đầu tóc dài ẩm ướt xổ tung, làm cho nàng bớt đi vài phần anh khí lại tăng thêm mấy phần mị lực trên khuôn mặt thanh tú, làm cho người ta không thể không thừa nhận, Thượng San đúng là nữ nhân. Kia cảm giác thật là kỳ diệu. Tuy biết rằng nàng chính là thân nữ nhi, nhưng cũng chỉ là được cho biết, cho dù là Dõan Thủy Hử hay Tả Thi Thi cũng đều giống nhau, là được cho biết mà thôi. Đặc biệt là Dõan Thủy Hử, bị ấn tượng sâu sắc hơn Tả Thi Thi đến mấy lần, dù sao hắn ban đầu quen biết Thượng San chính là một tiểu nam hài, làm sao biết được sau vài năm gặp lại, thực sự nàng lại là nữ nhân, hỏi hắn làm sao không kinh hách cho được. Nhưng dù sao Thượng San vẫn luôn phẫn nam trang, tính tình lại so với nữ tử bình thường phóng khóang hơn rất nhiều, nên Dõan Thủy Hử cũng không quá để ý. Mà lúc này… Mái tóc dài đen mướt như tơ xõa tung, bộ sáng trong sáng, thanh tú như hoa sen mới nở trên mặt nước, thanh linh chi vận hiển lộ không bỏ sót, làm cho người ta nhất thời không di dời ánh mắt. Thì ra đây mới là bộ dạng chân chính của nàng. Bởi vì sự chú ý quá mức của hai người làm cho Thượng San trong lòng đại lọan, mà không phát hiện chính mình đã gây cho người khác ấn tượng sâu sắc. Trong mắt Thượng San chỉ nhìn thấy Dõan Thủy Hử cùng người trong lòng Tả Thi Thi đang ở cạnh nhau. Nam tuấn mỹ bất phàm, phong độ khí khái. Nữ tao nhã, tú lệ. Hai người đứng cạnh nhau, ngòai trừ câu trai tài gái sắc thì không còn từ nào khác để hình dung chính xác hơn. Trong lòng cảm thấy hơi đau, nhưng Thượng San nhanh chóng bỏ qua, chỉ thầm nghĩ đến một chuyện. Cùng ở chung một chỗ, cùng nắm tay nhau đến già với người trong lòng là điều Dõan Thủy Hử muốn nhất đi? Nếu đây đã là mong muốn, là hạnh phúc của hắn, vậy nàng nhất định phải phá vỡ kế họach của. Nhất định, phải. Ba người trong phòng, ba suy nghĩ khác nhau, làm cho không khí rơi vào trạng thái trầm mặc. Đối mặt với tình huống này, nha hòan có chút kinh hỏang. Là thế nào? Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? Còn tóc…Rốt cuộc là lau hay không lau?