Ba! chúng ta kết hôn đi!

Chương 5 : Bạn của ba

Hứa Giai Mẫn không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh dậy chỉ biết bản thân vừa trải qua cơn sốt cao đến chết đi sống lại, cổ họng khô rát muốn uống nước nhưng trong phòng lại không có ai, đến mở miệng kêu lên cô cũng không còn sức, sao cơ thể lại yếu ớt đến thế này? Nhìn thấy con gái đã tỉnh dậy, Hứa Minh Duật bước nhanh tới giường đặt tay lên trán kiểm tra, Hứa Giai Mẫn đã hạ sốt, nhưng sắc mặt trông chẳng có gì là khỏe hết: "Con muốn uống nước sao?" Trên khuôn mặt nhợt nhạt là cái gật đầu nhẹ nũng nịu, cô bây giờ thật giống đứa trẻ nhỏ trong thân xác của một thiếu nữ thì đúng hơn. Được ba chăm sóc đút nước uống, cô được dịp vòi vĩnh thốt: "Ba, con mệt quá!" "Ừm." Đặt ly nước trở lại bàn, anh nhìn cô bình thản đáp lại, cô xưa nay trước mặt mọi người luôn là dáng vẻ kiêu kỳ của một cô công chúa nhỏ, nhưng lại mang theo sự lạnh lùng cao quý khó ai bì được. Chỉ riêng những lúc bên cạnh anh đều là dáng vẻ đứa trẻ nhỏ muốn được cưng chìu, đặc biệt là khi bị bệnh giống bây giờ, Hứa Giai Mẫn lại cực kỳ trẻ con và đáng yêu. "Ba không thương con sao?"-cô hờn dỗi vì sự hờ hững trong câu trả lời của ba. "Nếu không thương con sao ta lại nghỉ làm ở nhà với con?"-anh không cần dông dài giải thích Hứa Giai Mẫn cũng thừa biết một tổng tài bận rộn như anh lại vì cô bỏ trăm công ngàn việc chăm sóc bệnh tình con gái, không phải ông chủ nào cũng làm như vậy. Hứa Minh Duật vừa rồi sơ suất lo cho con gái nên quên rằng bàn tay đang bị thương đang đặt lên vai cô, cũng may Hứa Giai Mẫn đang bệnh nên không chú ý đến, anh liền kín đáo thu tay về đút vào túi quần, ánh mắt theo đó cũng hàm ý né tránh khi nhớ lại những chuyện cấm kỵ đã làm với cô. "Nhưng mà..."-Hứa Giai Mẫn nói chuyện một lúc thần trí cũng đã tươi tỉnh lên, nhìn lại quần áo đang mặc của mình cô ngạc nhiên hỏi, nó đã được thay bộ khác: "Quần áo của con..." Hứa Minh Duật vờ như không có chuyện gì lấp liếm, anh đứng dậy hô lên: "Tuyết Nhi, em vào đi!" Cô gái được Hứa Minh Duật gọi đi vào phòng, cô mỉm cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Hứa Giai Mẫn đang nhìn chăm chăm mình, giới thiệu: "Chào em, tôi là Lâm Tuyết Nhi, bạn của ba em, nhưng em có thể gọi tôi là chị cũng không sao." Hứa Giai Mẫn cau mày khó tin nhìn lại ba mình xác nhận, anh tuyệt nhiên không có chút kinh ngạc nào trước màn chào hỏi này, không phải ba cô luôn che giấu việc cô là con gái của anh trước mặt người khác. Từ đâu một cô gái xa lạ xuất hiện lại biết rõ mối quan hệ bí mật của ba con cô, hơn nữa cách cô ta nói chuyện thật không hợp tai chút nào, gì mà "gọi tôi là chị cũng được", chưa kể cô ấy còn xinh đẹp nữa, thật không thích chút nào. Hứa Minh Duật nhìn biểu cảm thể hiện hết ngoài nét mặt của con gái khẽ cười lên tiếng: "Cô ấy là người có thể tin tưởng được, Thím Ngô về quê chưa lên, con lại bị bệnh một mình ta không thể chăm sóc được." "Không phải còn có bác sĩ sao?" "Con nói không muốn đến bệnh viện, hơn nữa ta thấy cũng không có gì nghiêm trọng nên cũng không muốn phức tạp, là Tuyết Nhi đã thay quần áo giúp con." Lâm Tuyết Nhi cười thầm trong bụng khi nghe qua lời nói dối rất chi là tự nhiên của anh, sắc mặt hoàn toàn không có chút chột dạ nào. Nếu không phải vì để giải thích cho việc làm này cô tin chắc anh cũng sẽ không gọi cô đến giúp đỡ. "Con không cần, con hết bệnh rồi, ba nói bạn ba về...khụ khụ..." Cảm giác bực bội làm cho cổ họng Hứa Giai Mẫn lại khô rát thêm, cơn ho phản pháo lại lời nói của mình càng khiến cô khó chịu hơn. "Con gái anh có vẻ không thích em." Hứa Minh Duật quá quen với tính cách bướng bỉnh của con gái, anh lờ đi quay sang Lâm Tuyết Nhi: "Còn cãi được tức là đã khỏe hơn rồi, em chăm sóc con bé giúp anh, anh còn việc công ty phải giải quyết." "Em biết rồi." Hứa Giai Mẫn lắc nhẹ đầu phản đối khi chạm phải ánh mắt của ba cô nhìn lại mình, nhưng anh lại vô tình bỏ đi luôn, sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Còn người phụ nữ kia nữa. Hứa Giai Mẫn ném cho Lâm Tuyết Nhi ánh mắt dò xét và khó coi, từ trước tới nay ngoài cô ra Hứa Giai Mẫn chưa từng thấy anh đối xử đặc biệt với người phụ nữ khác. Nay anh dám để cô cho cô ấy, chứng tỏ Lâm Tuyết Nhi trong lòng ba cô cũng chiếm một vị trí nhất định, và Hứa Giai Mẫn cực kỳ không thích điều đó. "Tôi đã nấu cháo cho em rồi." "Không ăn!" "Tôi cũng đoán là vậy." Hứa Giai Mẫn cười khinh kéo chăn lên định nằm trở lại nhưng đã bị Lâm Tuyết Nhi nắm lấy cổ tay cô ngăn lại: "Giờ chị muốn làm cái gì đây?" "Em muốn đuổi tôi đi rất dễ mà, chỉ cần em khỏi bệnh ba em sẽ không cần tôi chăm sóc cho em nữa, tôi sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của em thôi." "Nhưng chị vẫn xuất hiện trong tầm mắt của ba tôi."-đó là những gì đang vụt qua trong đầu Hứa Giai Mẫn nhưng cô đã không nói ra, suy nghĩ ấy cũng khiến cô khó chịu không kém. Từ khi Lâm Tuyết Nhi xuất hiện chẳng có chỗ nào của cô ấy cô thấy có thiện cảm hết. "Có người từng nói hai người phụ nữ xinh đẹp không thể ở cùng một chỗ được, em đang muốn chứng minh điều đó là đúng sao?"-Lâm Tuyết Nhi nửa đùa nửa thật hỏi, tay đưa lên xoa đầu Hứa Giai Mẫn khi cô ấy lại trao cho cô ánh mắt lạnh lùng: "Nhìn người lớn với ánh mắt như vậy không tốt chút nào, em nên học cách che giấu cảm xúc của mình trước mặt người khác, đặc biệt là với kẻ thù của em." "Vậy ra chị cũng ghét tôi sao?" "Em đáng yêu thật đấy."-thêm một cái xoa đầu khác của Lâm Tuyết Nhi vò rối mái tóc cô, cô ấy xem cô là đứa trẻ thật sao? TBC.