Ba! chúng ta kết hôn đi!
Chương 38 : Rèn luyện từ từ
"A..."-đôi môi đỏ chúm chím mím chặt lại nhưng cũng không thể ngăn được tiếng kêu yêu kiều bật ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn.
Bàn tay ngang tàng hết làm loạn trên ngực của cô lại chậm rãi trượt xuống vùng bụng phẳng lì của Hứa Giai Mẫn khiêu khích, vẽ lên đó những vòng tròn đồng tâm trên rốn cô.
Những ngón tay run rẩy của Hứa Giai Mẫn vội nắm lấy bàn tay của anh ngăn lại, kích thích quá lớn này đối với một thiếu nữ non nớt như cô là không thể chịu nổi, Hứa Minh Duật lại không biết vô tình hay cố ý còn cúi xuống thay những ngón tay của mình bằng đầu lưỡi giảo hoạt liếm lên bụng cô.
Trời ạ, cái cảm giác này...
"Ưm...đừng mà..."
Đáy mắt anh nổi lên tia thích thú nhìn cô ưỡn cong người hứng chịu, khuôn mặt đỏ hồng say đắm lòng người, nhìn tiểu yêu tinh cô bây giờ không động tà tâm mới lạ.
Đôi môi nóng rực hôn lên bụng cô cái nữa anh mới rướn người tìm lại làn môi mềm mại dụ hoặc của cô bao trọn, nuốt luôn những tiếng rên khe khẽ đó vào trong.
"Tự nhiên bây giờ rất muốn được em gọi ba."
Lời thì thầm của anh làm cho cô rùng mình, bất giác thốt lên: "Biến thái!"
Hứa Minh Duật ngồi thẳng người dậy, trong khi Hứa Giai Mẫn tưởng rằng anh vì lời nói của cô giận không thèm "ức hiếp" mình nữa thì đột nhiên anh cởi nhanh chiếc áo phông đang mặc ra, để lộ vòm ngực săn chắc nam tính đập ngay vào mắt cô.
"Lần trước nhìn qua cơ thể em rồi, bây giờ để em nhìn lại cơ thể này xem như công bằng."
Mi mắt chớp chớp mấy cái tiếp nhận hình ảnh quá nóng bỏng, Hứa Giai Mẫn khó khăn nuốt xuống nghiêng mặt sang hướng khác không dám nhìn tiếp.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, Tiểu Mẫn nhà chúng ta vẫn còn chưa đủ tuổi."
Hứa Giai Mẫn nghe xong lời nói liền theo phản xạ đưa tay lên che ngực mình, vừa rồi anh cũng nói không vội mà chớp mắt cái đã sờ khắp người cô, lời nói của Hứa Minh Duật thật không đáng tin nữa.
Anh buồn cười rời khỏi bụng cô ngồi sang bên, nhặt lấy áo mặc vào lại: "Thái độ của em có thể bớt đáng yêu chút được không?"
Hứa Giai Mẫn nhìn anh nằm xuống bên cạnh xoay người về phía mình, ánh mắt si tình nay mang theo sự nghiêm túc trao cho cô: "Giờ em ngủ được rồi, ban đầu sẽ hơi bật tiện, nhưng dần dần sẽ quen với việc có anh nằm bên cạnh thôi."
"..."
"Khi đã quen với việc này chúng ta sẽ làm những việc phức tạp hơn."
Cô thật sự không thể nào giữ được bình tĩnh khi anh cứ luôn nói những lời đầy ẩn ý thế này.
Trong căn phòng bệnh quen thuộc, Lý Thạch vẫn đều đặn đến thăm Lâm Tuyết Nhi và đem hoa quả cho cô, nhưng hôm nay bước vào phòng anh lại nhìn thấy cô đã mặc xong bộ quần so thường ngày thay cho bộ đồ bệnh nhân của mọi khi: "Hôm nay cô xuất viện sao?"
"Ừ, cũng hơn một tuần rồi, ngày nào cũng bị anh làm phiền nên tôi muốn xuất viện sớm luôn."
"Tôi..."
Lâm Tuyết Nhi khẽ cười chỉ tay vào túi đồ của mình: "Sẵn đến đây rồi anh đem dùm tôi ra xe luôn, từ mai tôi ở nhà rồi anh không cần ngày nào cũng đến nữa đâu."
Lý Thạch nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi định bước ra cửa liền đứng chắn lại: "Không được, cô ở đây còn có người chăm sóc theo dõi, về nhà rồi lỡ có chuyện gì thì sao? Nhìn sắc mặt cô vẫn chưa hoàn toàn phục hồi đâu."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, Lâm Tuyết Nhi nhướng mày suy xét, ánh mắt hơi nheo lại khi nghĩ đến một chuyện: "Đừng nói anh thích tôi rồi đấy?"
"Không phải, chỉ là..."-anh ấp úng vội phản bác.
"Nếu không phải thì dừng việc lo lắng thái quá của mình lại đi, anh quên tôi cũng là một bác sĩ sao? Sức khỏe của tôi tôi tự biết."
Vẫn tưởng nói như vậy anh sẽ không khó dễ cho mình nữa nhưng lần này Lâm Tuyết Nhi gặp phải một tên ngốc thích làm người tốt rồi. Lý Thạch nắm lấy cánh tay Lâm Tuyết Nhi kéo cô đi mặc cho đối phương có muốn phối hợp hay không: "Không được, tôi phải đi theo cô mới yên tâm. Tạm thời cho đến khi hoàn toàn khỏe lại, tôi sẽ đến nhà của cô."
Gạt mạnh tay Lý Thạch ra, Lâm Tuyết Nhi chỉ tay về phía anh tạo khoảng cách với cái người không biết lý lẽ này: "Mối quan hệ của chúng ta không thân thiết đến mức tôi cho anh ở nhà của mình đâu, anh lại là đàn ông nữa, sao có thể tùy tiện muốn ở cùng một phụ nữ được chứ?"
"Dù sao cô cũng đâu thích đàn ông."
"Nhưng anh vẫn thích phụ nữ, tôi không thể tin tưởng anh được."-cô bực bội đáp lại.
Lý Thạch thở dài nhìn khuôn mặt hơi tái đi vì bực của cô, anh sợ làm cô nổi nóng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên không làm gắt nữa, chỉ im lặng đi sau Lâm Tuyết Nhi đưa túi đồ của cô lên xe taxi chờ sẵn ngoài cổng bệnh viện.
"Được rồi, anh về đi!"
Nhìn theo chiếc taxi đã chạy đi, anh lấy điện thoại ra chụp lại số xe mới quay về, trong lòng vẫn lăn tăn chuyện của Lâm Tuyết Nhi mãi.
KÉTTTTTT
Chiếc taxi của Lâm Tuyết Nhi thắng gấp lại khi va vào một chiếc ô tô bị lạc tay lái đang chạy ở hướng đối diện, tuy cú va chạm không quá mạnh nhưng cũng ảnh hưởng đến vết thương chưa hoàn toàn hồi phục của cô, sắc mặt theo đó trở nên tái nhợt xanh xao.
"Cô không sao chứ?"
"Tôi vẫn ổn, người phía trước có sao không?"-ánh mắt mệt mỏi vì nhịn đau nhìn chiếc xe đã lật úp trên đường sau cú va chạm, chỗ này bây giờ cũng khá vắng nên không có ai ngoài xe của cô và chiếc xe đó: "Anh ra xem thử người trong xe đó có sao không?"
"Được."-tên tài xế hơi hoảng hốt nhưng vẫn làm theo lời cô, hắn ta nhìn thấy một cô gái bên trong xe đang cố bò ra ngoài, trên trán chảy ra một vệt máu dài thấm xuống chiếc áo sơ mi màu trắng.
"Cô không sao chứ?"
Lâm Tuyết Nhi cũng đã bước ra xem thử, cô gái này cô đã từng gặp qua nhưng chắc cô ấy không biết đến mình, Tống Ái Liên, sao lại ra nông nổi này?
"Tôi không sao, không cần đến bệnh viện đâu."-tuy lời nói rất nhỏ nhưng ánh mắt ấy vẫn còn rất sắc bén, Tống Ái Liên nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi nói tiếp: "Xe tôi đã bị hư rồi, có thể đi nhờ xe một đoạn được không? Mọi tổn hại tôi sẽ bồi thường sau."
Che giấu đi ánh mắt ngạc nhiên của mình, Lâm Tuyết Nhi nở nụ cười đưa tay lên xoa xoa vết thương trên ngực của cô: "Đương nhiên phải bồi thường rồi, tôi chỉ vừa mới xuất viện thôi đã bị cô đâm xe vào rồi."
"Xin lỗi..."-lời nói chưa dứt Tống Ái Liên đã đứng không vững ngã xuống, may được Lâm Tuyết Nhi giữ lại kịp dìu cô lên xe.
"Nếu không đến bệnh viện cô muốn đi đâu với cái vết thương này?"-Lâm Tuyết Nhi hỏi khi họ đang ngồi trong xe và chạy đi tiếp.
Đắn đo một hồi, Tống Ái Liên mới trả lời: "Tạm thời có thể đến nhà cô được không? Tôi sẽ gọi người đến đón khi sắp xếp xong việc."
"Hay tôi đưa cô đến đồn cảnh sát luôn cho rồi."-hôm nay ngày gì mà sao nhiều người muốn đến nhà cô thế không biết?
Khó khăn lấy trong túi quần ra một chiếc ví, Tống Ái Liên đưa tấm thẻ vào tay Lâm Tuyết Nhi: "Thật thất lễ nhưng hiện tại tôi chỉ có thể nhờ cô giúp."
TBC.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
52 chương
85 chương
56 chương
71 chương