Ba! chúng ta kết hôn đi!
Chương 31 : Ba tỏ tình với tôi
"Cậu chủ, cô chủ cả ngày nay không hề động đến đồ ăn."
Hàng chân mày khẽ chau lại, Hứa Minh Duật bảo Thím Ngô đem một phần thức ăn khác lên phòng.
Mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Hứa Giai Mẫn vẫn cuộn tròn trong chăn không chịu ngồi dậy.
"Tiểu Mẫn, con muốn đói chết sao?"
"..."
Thím Ngô đã đem lên một khay thức ăn khác nóng hổi, anh ra hiệu bà lui ra ngoài để mình với con gái ngồi lại.
Anh ngồi cạnh khay thức ăn, cố tình đọc tên những món mà con gái thích ăn nhất lên: "Con không ăn ta sẽ ăn một mình, nếu muốn ăn thì tự chui ra khỏi chăn."
"Tôi không ăn đâu!"-giọng cô yếu ớt đáp.
Hứa Minh Duật múc muỗng canh ra chén uống: "Canh Thím Ngô nấu rất ngon."
Hứa Minh Duật cố tình quạt quạt để mùi thơm bay sang chỗ Hứa Giai Mẫn, trong chăn quả nhiên có chút chuyển động.: "Canh vẫn còn rất nhiều."
Bật chăn ra ngồi dậy, ánh mắt lấp đầy sự chán ghét và căm phẫn nhìn người đàn ông trước mặt, cô không nghĩ sau tất cả những chuyện mà anh đã làm, Hứa Minh Duật lại dửng dưng xem như không có chuyện gì, anh tưởng cô còn là đứa con nít dễ dàng dùng đồ ăn ngon để dỗ ngọt hay sao?
"Bắn chết Lâm Tuyết Nhi, bây giờ là giam lõng tôi ở đây, đừng bày bộ mặt giả tạo nữa, ông cũng không phải ba ruột của tôi, thậm chí ông từng định..."-lời của cô bỗng nghẹn lại nơi cổ họng khi những hình ảnh xâm phạm của anh với mình lướt qua trong đầu, nó khiến cô trở nên ghê tởm khẽ rùng mình.
Đôi mắt khẽ híp lại, bàn tay cầm chén canh cũng đặt xuống bàn chẳng còn tâm trạng ăn tiếp. Cô nói đúng, chuyện anh làm với cô là không đúng, nhưng chuyện đã xảy ra cũng không cách nào thay đổi được, ngoài bù đắp chuộc lại lỗi lầm ra anh cũng không biết phải làm sao cho cô nữa.
Điện thoại của Hứa Minh Duật đổ chuông, anh có chút hồi hợp trước khi bắt máy, nhưng khi nghe xong thông tin từ đầu dây bên kia truyền tới, khuôn mặt u ám của anh đã có chút vui mừng trở lại.
"Tiểu Mẫn, Tuyết Nhi vẫn chưa chết, nếu con muốn gặp lại cô ấy hãy ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ."
Tin tức này quả thật bất ngờ với Hứa Giai Mẫn, tuy cô không mấy tin tưởng nhưng từ trước tới nay Hứa Minh Duật chưa bao giờ đặt điều không nói có, hơn nữa nếu Lâm Tuyết Nhi chết thật anh không thể nào khẳng định chắc chắn như vậy được.
"Thật sao?"
"Chiều nay ta sẽ đưa con đến gặp cô ấy, Tuyết Nhi vừa mới tỉnh dậy thôi, vẫn còn rất yếu."
Hơi thở nặng nề phát ra, Hứa Giai Mẫn tạm thời có thể yên tâm một chút, nếu Lâm Tuyết Nhi thật sự chết đi, cô sẽ ray rứt suốt đời mất.
"Ta có một điều kiện."
"..."
"Chuyện Tuyết Nhi còn sống phải giữ bí mật, vì kẻ muốn hại chúng ta nhất định là đang quan sát tình hình trong bóng tối, trước khi xác minh rõ ràng mọi chuyện, không được để lộ sơ hở."
"Tôi hiểu rồi."
Ánh mắt anh hướng về phần thức ăn trên bàn ý muốn cô ăn. Hứa Giai Mẫn lúc này tâm thái phản kháng cũng suy yếu dần, cô nôn nóng muốn gặp lại Lâm Tuyết Nhi để hỏi rõ thực hư, có rất nhiều khúc mắc trong lòng Hứa Giai Mẫn vẫn chưa được tháo mở.
Được sự sắp xếp của Hứa Minh Duật, Hứa Giai Mẫn cải trang thành người giúp việc rời khỏi nhà, sau đó cùng anh bí mật chạy đến bệnh viện.
Với tâm trạng khẩn trương, hai tay Hứa Giai Mẫn hết đặt lên đùi rồi lại nắm chặt vào nhau hết mấy lượt, hành động quen thuộc này của cô đều thu hết vào tầm mắt anh.
"Đừng sốt ruột, chúng ta sắp tới nơi rồi."
"..."
"Nếu mọi hiểu lầm được hóa giải, con còn ghét ta nữa không?"
Một khoảng lặng kéo dài bao trùm không gian chật chội trong chiếc ô tô của họ, Hứa Minh Duật chớp nhẹ mắt thầm cay đắng, đến cuối cùng thì cô cũng không thể tha thứ cho anh sao?
"Thực chất tôi không ghét ông, bởi vì sự yêu thương và tôn trọng dành cho một người cha quá lớn nên tôi đã rất tức giận, sau đó là hoang mang và không biết đối mặt với sự thật ngiệt ngã này như thế nào. Nhìn thấy ông tôi như nhìn thấy phần đau khổ nhất của mình..."
"Cho nên con thà chọn cô ấy chứ không chọn ta?"
Bàn tay bên dưới càng siết chặt hơn, Hứa Giai Mẫn lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ trong lòng mình với anh, chính vì những tổn thương và sự nhút nhát đã khiến mọi thứ trở nên tồi tệ, cô không muốn tiếp tục như thế nữa.
"Tôi không chọn chị ấy, giữa tôi và Tuyết Nhi là sự đồng cảm lẫn nhau, những nỗi đau quá lớn do bị tổn thương sâu sắc, ở bên chị ấy giúp tôi thoải mái hơn vì không có cảm giác bị thương hại.". truyện teen hay
"Ta không hề thương hại con."
"..."
"Ta yêu con."
Chiếc xe thắng lại đậu vào góc bên lề đường, Hứa Minh Duật quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngạc nhiên của Hứa Giai Mẫn, cô đương nhiên không nghĩ đến anh sẽ nói ra lời chấn động này.
"Không biết từ bao giờ nhưng tình cảm của ta dành cho con đã chuyển hóa thành thứ tình yêu này rồi, ta rất sợ mất con, so với việc sợ con yêu một người phụ nữ, ta càng sợ hãi con sẽ thuộc về một người nào khác không phải là ta."
Đưa tay lên che miệng đang há hốc của mình, Hứa Giai Mẫn vẫn chưa tài nào tiêu hóa được lời bộc bạch của anh, nhưng ánh mắt đó quá đỗi chân thành, quá đỗi si tình làm cho cô không muốn không tin cũng không được. Anh thực sự thích cô sao?
"Ta chưa từng có cảm giác này với bất kỳ người phụ nữ nào, kể cả là mẹ con."-hít một hơi sâu lấy dũng khí cho lời tuyên bố kế tiếp, anh trầm giọng thốt: "Từ giờ ta sẽ theo đuổi con, công khai với mọi người con là người ta muốn lấy làm vợ sau này."
TBC.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
52 chương
85 chương
56 chương
71 chương