Bá chủ

Chương 34 : Sơ ngộ

Vuốt cái đầu bóng lưỡng, Trác tận hưởng cái không khí buổi chiều ở đây, không quá nóng không quá lạnh, khá mát mẻ. Thời tiết như vậy nên có khá nhiều người đi dạo ngoài đường, cũng nhờ cái không khí này mà trang phục thoáng đãng lên ngôi. Bỏ qua nam, nữ thì không quần ngắn cũng váy cụt, áo không phông bó sát cũng hai dây hở vai, một đường ra trạm tàu Trác ngắm phải nói là đã ghiền. “Sống là phải thế này.” Nhìn một cô nàng khá xinh xắn đi ở phía trước, Trác chầm chậm đi sau soi từ trên xuống dưới, sắc sắc nghĩ đến. Đến trạm chờ, không như buổi trưa không có chỗ ngồi, lúc này khá vắng, đoán chừng do qua giờ tan tầm lâu rồi đi. Ngồi chờ tàu, Trác thấy một ông cụ từ từ đi tới, trên tay ôm lấy cái thùng tương tự thùng carton khá lớn, nhìn nét mệt mỏi trên khuôn mặt ông cụ rõ ràng cái thùng không nhẹ chút nào. Là thanh niên phải biết yêu trẻ kính già, không chậm trễ, hắn đứng dậy bước nhanh tới gần ông cụ, nói: - Ông để cháu giúp! - Cụ để cháu giúp! Gần như đồng thời với Trác, một giọng nam khác vang lên, cùng lúc, bốn cánh tay ôm lấy đỡ cái thùng giúp ông cụ. Bất ngờ, Trác quay qua, đập vào mắt hắn là một cái đầu láng không thua gì cái đầu của hắn. Chàng trai giúp ông cụ cũng khá ngạc nhiên. Nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến: “Đồng đạo!” Ngoại trừ cái đầu, còn lại hai người khá khác nhau, Trác có chút côn đồ nhưng nam tính, còn chàng trai lại có chút lưu manh, bất cần, không phải kiểu bất cần bỏ qua mọi thứ, cặp mắt khá bén, chứng tỏ hắn bất cần vì chưa có gì khiến hắn phải chú ý, một loại bất cần đến bình thản. Chiều cao cũng xêm xêm nhau. Người ngoài xem vào kiểu gì cũng nghĩ hai gã này cùng một ổ chui ra, chậc, cá mè một lứa cả. Trác cảm giác được chàng trai trước mặt hắn không giống người khác. Trác đang định lên tiếng thì chàng trai đã chặn trước: - Anh bạn cũng thích giúp người già nhỉ! Đểu, cái này là trắng trợn móc đểu, Trác mỉm cười đáp: - Giống anh thôi! Lúc mệt nhất thì xuất hiện hai chàng thanh niên, không nhận ra mùi thuốc sùng trong câu nói của hai người, ông cụ thả tay nói: - Cám ơn hai cháu lại giúp! Hai thằng quay qua đồng thanh: - Không có gì đâu ông! “Cái ếu.” Hai thằng cùng lúc chửi thầm. Nhìn thẳng Trác, chàng trai nói: - Cái thùng không nặng lắm, anh bạn có thể thả tay, mình tôi đỡ là được rồi. Nếu như bình thường Trác có thế bỏ qua những chuyện thế này, nhưng không hiểu sao lần này hắn không muốn cho qua, nhất là nghe xong gã này nói Trác thấy ngứa ngứa. Trác nói: - Tôi giúp cụ được, không sao. Nghe Trác đáp lại, chàng trai lập tức tăng lực tay kéo cái thùng về phía mình, không hiểu sao hắn muốn Trác phải nhượng bộ, đây là cái mà người ta gọi là tranh hơn thua. Giống như hai đối thủ cạnh tranh luôn đối chọi nhau vậy, dĩ nhiên điều này chỉ xảy ra khi thực lực hai bên cân bằng khiến không ai phục ai, mà ở đây cả chàng trai và Trác đều cảm giác được người trước mặt mình không đơn giản, vì thế tâm lý tranh chấp đã nảy sinh. Thấy cái thùng bị kéo đi, Trác không chậm trễ tăng sức kéo lại, cái thùng liền trở về vị trí ban đầu. Ánh mắt của chàng trai tập trung lên, hắn đã dùng đến năm mươi phần trăm lực lượng mà chưa kéo được cái thùng, đừng nghĩ chừng đó sức mà yếu, với người bình thường thì năm mươi phần trăm lực của hắn đã mạnh gấp hai rồi. Năm mươi không ăn thua thì một trăm, hắn dồn sức. Bên này Trác cũng không chịu kém, muốn chơi thì chơi, anh đây chiều hết. Cái thùng bị nắm móp đi, may mắn chất liệu làm cái thùng khá bền, không bị hai thằng kéo rách ra. Gân tay nổi lên dưới lớp da của Trác và chàng trai, khuôn mặt hai người thì mỉm cười ra vẻ tự nhiên. Chàng trai thật sự kinh hãi trước sức của Trác. “Tên này…” “…Trâu bò!!!” Là nhận định của cả hai lúc này. Ông cụ không có vẻ gì là nhận ra cái thùng của mình đang bị tàn phá, ông cụ đi tới trước nói: - Nhờ hai cháu mang giùm ông tới chỗ trạm chờ, ông cũng đón tàu đi. Trác vừa định đáp lời ông cụ thì cái thùng bị chàng trai đẩy tới, rất nhanh, Trác bị hụt đà kéo về, hai bàn tay lỏng ra, cái thùng nhẹ nhàng bị chàng trai kéo lại giành lấy. “Bất cẩn!” Trác bước nhanh một bước lên trước, hai tay vươn tới chụp lại cái thùng. Đoán được Trác sẽ hành động, ngay khi Trác vừa bắt được cái thùng , chàng trai buông tay, bắt buộc Trác phải đỡ lấy, hai tay chàng trai vung ra hai bên nhắm ngay hông Trác chọc tới. Trác phản ứng không chậm, một tay ôm lấy cái thùng kéo về chặn một bên, tay kia Trác đỡ lấy bên còn lại. Chàng trai không có gì bất ngờ, tay gần cái thùng thẳng lên, chuyển ra mặt sau, đẩy cái thùng thoát khỏi tay Trác. Trác chặn ngay mặt trước đẩy về. Hai người một bên dùng hai tay ôm lấy cái thùng, tình cảnh trở lại như cũ. Tốc độ, sức mạnh, cả hai ngang ngửa nhau. Bỗng chàng trai tỏ vẻ kinh hãi, hai mắt mở lớn như có việc gì rất đáng sợ diễn ra đối diện. Bị biểu cảm của chàng trai tác động, Trác vô thức quay đầu ra sau. “Đệch, bị lừa.” Trác cười khổ. Rất dễ dàng, chàng trai đoạt lấy cái thùng đi về phía ông cụ, hắn không quên quay lại cười đểu Trác. - Cẩn thận bên cạnh! Trác đi tới hô lên. Chàng trai nhếch miệng, “xưa rồi Diễm, cùng một chiêu không xài được đâu.” Rõ ràng hắn không quan tâm đến lời cảnh báo của Trác. “Bốp” Một quả bóng chày đập thẳng vào đầu chàng trai, trông lực đạo cùng tốc độ thì quả này không nhẹ chút nào. Cái đầu chàng trai không phải đầu cối, đã thế quả bóng còn đập ngay huyệt thái dương, hắn choáng váng. “Thời cơ.” Trác tận dụng cơ hội, áp sát giựt lấy cái thùng. Cố gắng giữ tỉnh táo, Trác vừa lấy cái thùng chàng trai xuất chiêu. - Khỉ hái táo! Chiêu thức quá hiểm, để bảo vệ hai trái “táo” được toàn vẹn, Trác đẩy thùng về cho chàng trai đỡ lấy, đồng thời hô: - Bổ dừa! Chập tay lại, từ trên cao Trác bổ xuống đầu chàng trai. Đối chiêu, chàng trai cúi người xuống giơ cái thùng lên kêu: - Khỉ đội dù! Trác mở tay ra bắt lấy cái thùng, chàng trai cũng đứng dậy giữ lấy một bên. Mọi thứ lại trở về như cũ, có khác chăng chỉ là vị trí của hai người. Hầm hầm nhìn nhau, bất giác, cười lớn lên. Giơ tay ra, chàng trai nói: - Ông bạn khá lắm, lần đầu tiên tôi gặp người ngang ngửa với mình, tự giới thiệu, tôi , Đỗ Đại Dang. Bắt tay Dang, Trác cười đáp: - Còn tôi Trần Quý Trác, rất vui được biết anh. Đặt cái thùng xuống gần ông cụ, Dang bắt chuyện: - Chắc ông bạn mới tới, tôi ở đây khá lâu mà chưa gặp ông bạn lần nào. Trác gật đầu: - Tôi không ở khu này, chỉ làm ở đây thôi. Hai người trò chuyện làm quen một lát thì tàu đến, đưa cho Trác một tờ giấy, Dang nói: - Đây là số của tôi, rảnh thì liên lạc. Trác nhận lấy tờ giấy, tuy mới quen nhưng Trác không thấy xa lạ, cứ như hai người đã quen biết nhau từ trước rồi vậy, có cảm giác rất hợp ý. Trác vừa lên tàu đi mất, bên cạnh Dang xuất hiện một gã thanh niên ăn mặc hơi luộm thuộm. - Có chuyện gì mà vui vậy anh Dang? Đứng dậy đi khỏi trạm chờ, Dang trả lời: - Không có gì, chỉ là quen được một người bạn. Thế gọi thằng Cuồng chưa? Gã thanh niên gật đầu: - Gọi rồi anh, đang ở dưới chân DK! - Tốt lắm, giao cho nó mười thằng, bảo nó dọn dẹp sạch sẽ đám phản bội, xong lần này chúng ta sẽ thuận lợi tẩy trắng. - Rõ rồi anh. À vừa rồi Tú với Ngân vừa trốn khỏi nhà chạy đến chỗ anh đấy. Gã thanh niên định chạy đi chợt nhớ gì đấy nói. Dang cười khổ lắc đầu: - Hai đứa này thật là.