Bá chủ
Chương 31 : Xem bói
Đành chịu, Trác theo chân thầy bói đi vào một căn nhà tranh nhỏ trong thôn. Nhìn cách bài trí cùng các vật dụng trong nhà, Trác thầm gật đầu, coi bộ lão này cũng có chút tài sản, so với Thầy Đồ thì khá hơn rất nhiều.
Đặt mông ngồi xuống tấm phản cũ, Thầy Bói ngoắc Trác nói:
- Phải nói chú mày rất may mắn, hôm nay tâm trạng ta khá thoải mái mới quyết định thu học trò chứ bình thường không có đâu nhá, dù thiên phú tốt đến mấy cũng bằng thừa.
Vuốt vuốt chòm râu, Thầy Bói ra bộ cao thâm, ánh mắt sáng quắc, khí chất cả người thay đổi khiến Trác cảm thấy việc hắn được lão thu làm học trò đáng giá đến mức nào.
Tiếc rằng khuôn mặt đểu đểu của Thầy Bói như phản ngược lại, chút cảm xúc vừa rồi của Trác mất hết, hắn phải cố gắng lắm mới không bật cười.
Khóe miệng hơi co, Trác hít mạnh một hơi kìm nén, nói:
- Đúng thật, vừa nhìn con đã thấy thầy vô cùng đặc biệt, bước chân có lực, thân thể mạnh khỏe, tinh thần sáng láng, trên dưới rất ư là phong độ, quả không giống người thường.
Nếu lão thầy bói đang vui vẻ như vậy không bằng tranh thủ ca ngợi thoáng phát tăng chút hảo cảm, không chừng lão khoái chí cho nhiệm vụ học nghề thật đơn giản thì sao. Mấy câu nói mà thôi, chẳng mất gì, Trác tính.
Quả nhiên, được tung vài câu Thầy Bói càng thêm vừa lòng, khóe mắt hơi cong, nhìn Trác có vài phần thích thú, nhưng biểu hiện này của lão rơi vào mắt Trác trông cứ nham nham nhở nhở thế nào, đầy tà khí.
Lấy cây gãi lưng gãi gãi, Thầy Bói nói:
- Bây giờ ta nói sơ các thường thức cơ bản cho chú mày. Trước hết là về ta, khác với thầy bói khác ta không bói những thứ vật vờ vớ vẩn, ta cao cấp hơn rất nhiều.
Nói đến đây, Thầy Bói có chút đắc ý, tự hào.
- Bỏ mấy loại phổ thông như xem nhà, chọn đất, tính mệnh,... ta bói những thứ mà không ai biết bói, hà hà, bói cái gì thì sau khi học được nghề của ta thì chú mày sẽ biết.
Trác bất ngờ, coi bộ lão thầy bói này cũng không đơn giản à.
Nhìn Thầy Bói hơi nuốt nước miếng, Trác nhanh trí rót ngay ly nước chè đưa tới, phải tranh thủ tình cảm.
Gật đầu nhận ly nước, Thầy Bói uống một hớp, nói tiếp:
- Nhưng như vậy không có nghĩa là ta không cần các kỹ năng bình thường, bao sông cũng chảy về biển, cành phải mọc từ thân ra, để bói cấp cao cần biết bói cấp thấp trước. Nói vậy chắc chú mày hiểu?
Trác gật đầu rõ ràng.
- Ừm, đầu tiên phải hiểu bói là gì. Bói bao hàm rất rộng, người đi bói phải có trong đầu khối lượng kiến thức khổng lồ về thiên địa tinh văn, có thể tính toán quỹ đạo của vạn vật,... chứ không phải biết gieo vài quẻ, xem chút hướng rồi cho mình là thầy bói.
- Thứ hai là các kỹ năng cơ bản nền tảng...
Thầy Bói bắt đầu truyền nghề, mới đầu Trác tưởng lão này chỉ nói sơ một chút là xong, nhưng không ngờ mọi thứ lại được lão nói ra rất cụ thể, hơn hết, đây không phải nói tầm xàm ba láp. Lúc trước, khi chưa xuyên qua, Trác từng nghe ông nội giảng giải các nội dung về phong thủy, số mạng, chưa kể các sách cổ tổ tiên để lại hắn đều xem qua, vì không quá yêu thích nên hắn không để chúng trong đầu, nhưng nội dung cơ bản hắn vẫn nhớ ít nhiều. Đem so sánh với lời lão thầy bói nói lúc này quả thật không chênh lệch bao nhiêu, hắn thậm chí nghi ngờ nếu có ai đó thật chú ý, đem tất cả kiến thức ý nghĩa trong game gom góp lại, dụng tâm học tập dám ở ngoài đời thăng hoa lắm à.
Nói chừng mười phút, Thầy Bói ngừng lại.
- Cơ bản là thế, nếu nói hết không biết đến bao giờ nên ta chỉ nói những cái quan trọng nhất, còn lại chú mày phải từ từ tìm hiểu.
Thấy Trác rất tập trung nghe, Thầy Bói vừa ý, nói:
- Được rồi, giờ chú mày vận dụng những kiến thức này làm một gã thầy bói bình thường thử xem, nếu làm tốt chú mày mới có thể học kỹ năng thật sự của ta.
"Đinh"
"Nhiệm vụ học nghề: làm một gã thầy bói bình thường bói thử vài người, số lượng: 0/10."
"Học kỹ năng tạm thời Xem tướng."
"Xem tướng: kỹ năng tạm thời cho nhiệm vụ, có thể tác động ngẫu nhiên tính may mắn và xui xẻo cho đối tượng."
- Chú mày phải dùng kỹ năng khiến họ tin tưởng giao vật làm tin đem về cho ta mới tính, cái gì cũng được, tốt nhất lấy tiền xu cho đỡ phức tạp.
Thầy Bói tiện thể nhắc thêm.
Trác nghe thế thầm khinh bỉ lão, muốn thu tiền thì nói toạc ra đê, còn giả bộ. Ít nhất cũng cảm ơn lão chỉ bắt hắn coi cho mười người, khá tốt, kết quả của việc tranh thủ tình cảm đây chăng? Có lẽ!
Trác đứng dậy chào Thầy Bói rồi đi ra ngoài.
Xem lại cái kỹ năng tạm thời vừa được cấp, Trác thấy hơi kỳ, ảnh hưởng may mắn hoặc xui xẻo? Có nghĩa gì đây, quan trọng là may mắn, xui xẻo trên phương diện nào mới được. Tăng xác suất rơi đồ? Tăng khả năng gặp nhiệm vụ? Hay giảm độ thu thập gì đó? Ai~! Sao cái số hắn toàn gặp mấy thứ tai tái thế này, vừa cái phù xong giờ tới kỹ năng, Trác thầm than.
Mà khoan!
Trác bỗng nghĩ đến một điều quan trọng, đó là bộ dạng hiện tại. Làm cái gì cũng cần có nét đặc trưng, đi ăn xin có bộ đồ ăn mày hắn mới có thể dễ dàng xin được tiền, bây giờ đi xem bói để nguyên thế này làm dám người khác tưởng lừa đảo lại chửi cho, lúc đó xem đến tết cũng chẳng được một mống.
Trác lập tức quay người chạy về nhà Thầy Bói, dù sao cũng là học trò của lão, trò xin thầy đồ nghề là chuyện hiển nhiên, không có gì phải ngại.
Đi chưa quá xa nên rất nhanh Trác trở lại.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
- Mở cửa thầy ơi!
Vỗ mạnh lên cửa, không nghe Thầy Bói trả lời, Trác thấy có gì đó không đúng. Quá im lặng, giống như trong nhà không có người vậy.
Đang muốn phá cửa, chợt Trác phát hiện một tấm bảng treo bên cạnh không xa.
"Thầy Bói đi khám thai, tạm vắng!"
Trác tính từ lúc đi tới lúc quay lại chưa tới hai phút, trong khoảng thời gian ít ỏi này mà lão thầy bói đã mất dạng. Nhìn tình hình không khác gì chạy trốn, chẳng lẽ nói lão đoán được hắn sẽ quay lại xin xỏ nên chuẩn bị tốt tất cả?
Nếu đúng thì lão quá keo kiệt.
Trác chửi thầm lão mấy chục lần, miễn cưỡng rời đi.
Chậc, căng thẳng. Trác vuốt đầu suy nghĩ. Thôi kệ, làm đại, nhiệm vụ không bắt buộc phải xem cho ai, xem cho người chơi chắc chắn không xong, mục tiêu chỉ còn NPC.
Quyết định như vậy, Trác bắt đầu tìm kiếm đối tượng đầu tiên.
"Đây rồi!"
Một người phụ nữ trông có vẻ chất phác, trên đầu có tên La, tay mang cái sọt tre nhỏ đi về phía Trác.
"Xem tướng!"
Trác dùng kỹ năng tạm thời, trong con mắt hắn xuất hiện lớp sương mờ. Nhìn lại người phụ nữ, hắn nhìn thấy một đoàn khí đen bám trên mặt, hai chữ xui xẻo bay lên.
Trác lập tức chạy lại gần người phụ nữ, vừa chạy vừa nói:
- Chị cẩn thận, khuôn mặt chị bị ám đen, con mắt hơi sụp xuống, biểu hiện chị sắp gặp xui xẻo phải trông...
"Bốp!"
Chưa kịp nói xong, một bàn chân cực nhanh đá thẳng vào bụng Trác, chưa kể hắn đang chạy về phía trước, hai lực kết hợp, cảm giác không cần phải nói. Hắn bay ngược về phía sau.
"Cao thủ!"
Suy nghĩ cuối cùng của Trác.
- Định tiếp cận sàm sỡ bà hả, không có cửa đâu nhá!
Người phụ nữ hung hăng giơ nắm đấm cảnh cáo Trác.
Nhúc nhích cái cổ, "nhìn người thật không thể nhìn bề ngoài." Trác cuối cùng cũng học được kinh nghiệm này.
- Thật đúng là xui xẻo, tự nhiên gặp thằng háo sắc.
Người phụ nữ thán thêm một câu rồi đi mất.
"Đó là xui xẻo của bà đó?"
Trác ảo não, có mà xui xẻo cho hắn thì có. Cái kỹ năng xem tướng này không biết có phải chuyên hại người một tự hại ba không đây.
Trác bật người đứng dậy, rút kinh nghiệm, không cần hấp tấp, trước hắn phải tạo lòng tin cho đối tượng cái đã.
Lần này Trác chọn một chàng thanh niên ăn mặc có vẻ sang trọng, trên đầu ghi Tiểu Gia, nhà giàu chắc hành xử nhã nhặn, không thích dùng tay chân.
Tính toán đâu ra đấy, Trác chậm rãi đi tới.
- Vị này khí chất bất phàm, ánh mắt sắc bén thật khác người.
Trác phát hiện trình độ nịnh hót của hắn ngày càng tăng. Chỉ cần mở miệng là có vô số từ tuôn ra, không biết là nên vui hay nên buồn.
Nghe có người khen mình, Tiểu Gia nhìn lên, hỏi:
- Ngươi là?
Trác chắp tay sau đít, ra vẻ đạo hạnh cao sâu, nói:
- Ta chỉ là kẻ chuyên đi bói dạo, đi ngang qua đây thấy Tiểu Gia phong độ, tiêu sái muốn xem cho Tiểu Gia một chút có được hay không?
Tiểu Gia khoái chí, nói:
- Ngươi xem đi.
Trác gật đầu, sương mù xuất hiện trong mắt, lại là khí đen. Có sự chuẩn bị, tránh bất ngờ bị đòn như lúc nãy, hắn lùi lại một bước, tinh thần cảnh giác đề cao, nói:
- Tiểu Gia khí đen ám mặt, chân mày hơi oặt, trán hơi nhăn rõ ràng sắp gặp xui xẻo.
Tiểu Gia nghe xong, giận dữ nói:
- Láo toét, dám trù ẻo ta, bay đâu! Xử nó!
Trác định hành động nhưng đã chậm, năm sáu người đàn ông lực lưỡng bỗng xuất hiện bao hắn lại.
"Không phải chứ!"
- Lên!
Với thuộc tính nhân vật bây giờ Trác không dại đối cứng, ngay khi cả đám sáp vào, hắn đạp lên vai một gã nhảy lên, lộn mèo hai vòng bay ra ngoài, chạy mất.
- Đuổi theo!
"Da! Da! Da! Da!"
Lách qua lách lại vài vòng, hắn nhẹ nhàng cắt đuôi.
"Phù!"
Trác thở nhẹ, cứ thế này không tốt cho lắm. Không bằng trước dùng xem tướng chọn cho được người may mắn rồi hẵng tiếp cận.
Nghĩ thế, Trác dùng kỹ năng ngay, không cần lựa đối tượng.
"Khí đen, vẫn là khí đen, khí đen nữa,..."
Năm sáu người Trác vẫn chưa thấy ai có may mắn.
"Xem tướng!"
"Đây rồi!"
Trác vui mừng, tìm được người có may mắn rồi, là một cô gái, thân mặc bộ giáp xám, chỉ nhìn sau lưng bên không đoán được tuổi, trên đầu không tên, là người chơi. Giờ Trác cũng mặc kệ là người chơi hay NPC chỉ cần khiến họ tin tưởng là được rồi.
Vừa tới gần, Trác gọi:
- Chị gì ơi!
Nghe có người sau lưng, cô gái quay lại.
Vừa nhìn rõ mặt cô gái, Trác xụ mặt.
"Rồi xong! Xui!"
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
110 chương
229 chương
30 chương
51 chương