Bá chủ
Chương 23 : Về thôn
".....76%.....85%.....89%....."
Chỉ còn ba giây, Trác có chút khẩn trương, uống một bình máu khôi phục thêm một trăm điểm hp, sau khi mở được rương tranh thủ lúc thời gian hôn mê vẫn còn hắn phải chạy ngay, nhưng nhìn thanh tiến độ càng về sau càng chậm Trác sợ không kịp.
".....93%.....95%.....99%.....100%"
"Bảo rương được mở."
Không quan tâm đến hệ thống thông báo, cũng không nhìn xem trong rương có gì, ngay khi nắp rương bật mở Trác quơ tay vơ hết rồi bật người chạy đi.
Con sói vẫn chưa tỉnh, Trác thầm cảm thấy may mắn, hắn lựa chọn những chỗ đá lớn chạy tới, chỉ cần che dấu tốt hắn sẽ thoát.
"Gừ! Hú ú ú ú!"
Tỉnh lại, nhìn bảo rương bị mở, con sói tru lên giận dữ, nhích nhích cái mũi, con sói nhằm hướng Trác vừa đi.
Nằm sấp dưới bãi cỏ, ngay góc lõm vào một tảng đá, Trác uống thêm một bình máu, hp của hắn tạm thời khôi phục đến hai trăm điểm.
"Cuối cùng cũng làm được." Trác có chút nhẹ nhõm. Trên khung trò chuyện nhóm, Ánh Dương nhắn: "Em về thôn rồi." Chỉ đơn giản một câu, không hỏi xem Trác có mở được rương hay không, rõ ràng nàng vẫn có chút tin tưởng vào hắn.
Thầm gật đầu, Ánh Dương làm rất tốt, ít nhất về mặt kỹ thuật cũng rất khá, nếu không Trác cũng chịu không làm gì được.
"Chết tiệt!" Trác vỗ lên đầu mình một cái, hắn quên mua một thứ cực kỳ quan trọng quyển trục về thôn. Hắn cách vị trí bảo rương không quá xa, đám sói cũng sắp quay lại, bên ngoài con sói mạnh nhất đang tìm hắn, thoát kiểu nào đây.
Ngay khi Trác đang lo lắng tìm cách giải quyết, một cái mũi xám xanh xuyên qua lớp cỏ, một hàm răng nanh sắc nhọn kèm vài giọt nước dãi nhỏ giọt hiện lên trước mặt Trác. Một khuôn mặt sói vô cùng quen thuộc.
Trác giật mình, cười giơ tay:
- Yo, anh sói!
Không biết có nghe hiểu hay không, khóe niệng con sói khẽ nhếch, Trác như nghe được con sói nói: "mày xong rồi!"
Một phút sau, thôn Cây Liễu.
Thân ảnh Trác hiện ra. Còn tại sao chắc không cần phải nói, hắn được anh sói miễn phí đưa về thôn.
Người chơi sau khi chết sẽ được phục sinh tại nơi ghi nhớ, chỉ có mang trên mình đạo cụ đặc biệt hoặc có kỹ năng hồi sinh mới có thể sống lại tại chỗ. Ít nhất hệ thống còn bán ra một loại đạo cụ tại tạp hóa gọi là quyển trục nhớ, chỉ cần bỏ nó trong túi thì sau khi chết người chơi có thể dùng quyển trục này truyền tống lại vị trí ban đầu, tạo điều kiện cho người chơi tránh mỗi lần chết là mỗi lần chạy, điều kiện là lúc chết quyển trục phải có ở trong túi nếu không sẽ không được.
Khi chết, ngoài việc giảm kinh nghiệm, người chơi còn có nho nhỏ khả năng rớt đồ, có thể là đồ đang mặc hoặc đồ trong túi, cái này là hên xui. Nếu muốn đồ đang mặc không rớt thì đến chỗ thợ khóa khóa lại, tất nhiên sau khi khóa đồ không thể giao dịch hơn nữa tùy vào chất lượng món đồ mà trả tiền khóa, nên nếu là món không quá quan trọng chẳng ai khóa làm gì.
Nhìn hai mươi phần trăm kinh nghiệm ra đi, chưa kể gần tám mươi bình hp cũng bay ra năm chục bình, Trác tiếc gần chết, được cái không có thêm món nào rớt, may mắn trong xui xẻo.
Lại một chỗ tương đối vắng vẻ, Trác nhắn cho Ánh Dương tới, đồ lượm được hắn cũng đã xem qua, tuy chết một mạng nhưng đáng giá, mặc dù trong số này không có món nào hắn có thể dùng ngay.
- Anh Du Ảnh!
Thanh âm khá thanh thúy, từ xa Ánh Dương vừa thấy Trác đã kêu ngay.
Cảm giác được nhiều người nhìn mình Ánh Dương có chút xấu hổ, nàng tại sao lại hô to như vậy, bình thường có thế đâu.
Trác cũng bất đắc dĩ, cô nàng bị gì ấy nhỉ vừa thấy mình đã vui vẻ đến thế không phải là thích hắn rồi đấy chứ, chậc chậc. Trác xoa đầu nghĩ theo hướng tích cực.
- Ai! Xong đời cô gái này rồi.
Vài người nhìn cô gái chạy vào chỗ vắng hơi khuất, đã thế phía đó lại còn một gã trọc đầu nhìn khá hung dữ, không khỏi thở dài tiếc hận.
- Không phải hệ thống có chức năng bảo vệ kèm theo cho người chơi nữ hả? Lo gì bị...
Một người chưa quá hiểu nghi vấn.
- Ngu nè!
Một gã khác vỗ đầu tên vừa hỏi.
- Chức năng là bị động, dùng hay không là tự quyết định, mày nhìn cô gái coi, chậc chậc, rõ ràng là tự nguyện, hệ thống quản cái cục kít!
Gã vừa giải thích vừa tiếc rẻ.
Không biết có nghe được hay không mà mặt Ánh Dương càng hồng, nàng cúi đầu xuống chạy như bị đuổi.
"Bịch!"
- A!
Không để ý, Ánh Dương va vào ngực Trác mất thế, rất may Trác kịp vươn tay đỡ lấy.
- Cô sao vậy?
Trác khó hiểu. Nhìn khuôn mặt Ánh Dương hồng hồng càng thêm đáng yêu, Trác cố nhìn kỹ hơn.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Trác, Ánh Dương càng thêm xấu hổ, Ánh Dương lúng túng không biết làm gì, chợt nàng nhớ đến lời mấy người ngoài kia vừa nói, vô thức nàng hô khẽ:
"Hệ thống!"
"Xác nhận hành vi của người chơi Du Ảnh có chút xúc phạm người chơi Ánh Dương, hệ thống cưỡng chế giam vào ngục ba mươi phút. Nếu còn tái phạm tùy vào mức độ sẽ bị giảm kinh nghiệm hoặc xóa nhân vật."
Trác nhận được một thông báo rồi biến mất tại chỗ.
"Người chơi Ánh Dương lưu ý chỉ sử dụng chức năng bảo vệ khi xác định bị quấy rối, nếu hệ thống kiểm tra không phải sẽ không áp dụng hình phạt."
Ánh Dương cũng nhận được một thông báo, nhìn Trác biến mất nàng mới kịp lấy lại tinh thần, hình như nàng vừa làm gì đó thì phải.
Vài người còn lưu lại bên ngoài phát hiện điều này thì tặc lưỡi, tên nghi vấn ban đầu giơ tay vỗ lên đầu gã vừa nãy, nói:
- Ngu nè! Tao đã bảo mà.
Thằng bị vỗ quay lại vỗ thằng vừa vỗ.
- Láo nè! Dám đánh ông mày.
Lập tức thằng kia sôi máu.
- Đánh tao à!
Hai thằng lập tức lao vào nhau, một trận solo phát sinh tại chỗ.
Chưa được vài giây, hai thằng liền bị vài NPC lính tuần bắt lại, tống vào ngục vì tội gây mất trật tự nơi công cộng.
Ba mươi phút sau.
- Ánh Dương!
Trác hùng hùng hổ hổ lao tới phía Ánh Dương.
- Em xin lỗi!
Ánh Dương không có chút nào sợ hãi mà còn vui vẻ nói.
Nhìn cái cách xin lỗi mà không phải xin lỗi của nàng, Trác cũng chẳng muốn nói, trong mắt Ánh Dương hắn có thể thấy như khiêu khích "anh tới đây tới đây", rõ ràng có cái hệ thống vừa rồi nên nàng tự tin hẳn.
Nhưng hệ thống cũng có phần bất công, giả sử người chơi nam bị người chơi nữ xxx thì sao, lúc đó chẳng có ai bảo vệ.
Không đùa nữa, Ánh Dương lại gần Trác nói:
- Em xin lỗi!
Lần này nàng rất chân thành xin lỗi, dù sao vừa rồi nàng cũng quá vô ý.
Trác phất tay, hắn không nhỏ mọn đến vậy.
- Trong rương có ba loại đồ vật, như đã hứa cho cô chọn sáu phần.
Trác vào đề.
- Anh có thể giữ hết, em không cần cũng được!
Bỗng Ánh Dương lắc đầu.
- Cô không phải áy náy chuyện vừa rồi, đồ cô cứ lấy.
Trác khó hiểu.
- Không phải thế, vừa rồi lúc dẫn quái em vô tình phát hiện một cái hộp gỗ, trong đó có một chiếc nhẫn nên mấy món trong bảo rương anh lấy hết cũng được.
Ánh Dương thành thật nói lý do, hơn nữa qua thanh trạng thái đồng đội nàng biết để mở được rương Trác cũng chết một lần, có đồ rồi nàng cũng không phải không biết xấu hổ mà lấy thêm nữa.
Nghe vậy, Trác hơi hiếu kỳ:
- Nhẫn? Cô cho tôi xem được không?
Ánh Dương gật đầu, một chiếc nhẫn hiện lên trên tay nàng. Cầm đưa cho Trác, có thể thấy Ánh Dương rất tin tưởng hắn.
Đó là một chiếc nhẫn phát sáng màu vàng chanh.
"Huy Hoàng
Đẳng cấp: Hoàn hảo.
Giá trị hp: +500
Giá trị mp: +500
Nhanh nhẹn: +40
Đặc hiệu: Mỗi giây hồi 15 điểm mp.
Đặc hiệu: Toàn bộ kỹ năng giảm 15% thời gian làm lạnh.
Đặc hiệu: toàn bộ kháng tính tăng 10%.
Khảm (dùng thủy tinh đỏ khảm vào sẽ kích hoạt thuộc tính ngẫu nhiên)
Yêu cầu: Cấp 30.
Chiếc nhẫn được gia trì bởi pháp thuật, toàn thân tràn đầy lực lượng, bất kỳ ai cũng muốn có."
Trác hết hồn, hoàn hảo, là hoàn hảo. Thuộc tính vừa nhìn đã mê, lại còn không hạn định chức nghiệp, ngay giai đoạn đầu của trò chơi mà đã xuất hiện một món trang bị cấp này, nếu để lộ tin tức không biết khiến bao nhiêu người xúc động. Ánh Dương quả thật quá may mắn rồi.
Không chút quyến luyến, Trác đưa lại chiếc nhẫn cho Ánh Dương, hắn làm người luôn có nguyên tắc, đồ không phải thực sự của mình hắn cũng chẳng muốn.
Nhận lại chiếc nhẫn Ánh Dương vui vẻ, nàng cũng rất khâm phục độ may mắn của mình.
Tằng hắng một tiếng, Trác hỏi:
- Cô chắc chắn không cần đồ trong bảo rương chứ?
Trong mắt Trác có chút lóe lên.
- Vâng!
Ánh Dương không suy nghĩ khẳng định.
- Cô đừng hối hận!
Trác cười vui vẻ nói, ba loại đồ vật hiện lên trên tay hắn.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
110 chương
229 chương
30 chương
51 chương