Bá chủ
Chương 21 : Thăng cấp
- Sao anh?
Mai hỏi.
- Trác hỏi mượn bốn trăm xu, anh đã gửi qua.
Phùng đáp.
- Hội trưởng đã coi trọng Trác đến vậy sao không phá lệ cho cậu ấy vào nhóm tinh anh? Ở vòng ngoài đãi ngộ có phần không đúng với thực lực của Trác.
- Em cũng không biết ý hội trưởng thế nào, anh cứ mặc vậy đi, chỉ cần chú ý hỗ trợ thoáng một số yêu cầu của anh Trác là được.
Mai lắc đầu đáp.
- Nghe em bảo là hội trưởng tự đưa Trác vào làm?
Phùng tò mò.
- Đúng vậy.
- Chẳng lẽ là cao thủ hội trưởng mời tới? Chắc không phải, làm gì có cao thủ nào nhận đãi ngộ thế này, hay có lẽ là cao thủ nhưng có gì đó với hội trưởng nên chấp nhận ẩn mình? Chậc, chậc có khi nào là bồ của hội trưởng không nhỉ?
Phùng vuốt cằm suy luận.
"Bốp"
- Ui!
- Anh mà nói bậy về hội trưởng là em không tha cho đâu đó, tin em mách hội trưởng không?
Mai trừng mắt.
- Đừng, đừng, anh không nói nữa.
Phùng xua tay liên tục.
----------
Không thể chờ lâu hơn, Trác xem ngay thuộc tính của cây roi.
Roi Trúc
Đẳng cấp: Bình thường
Sát thương vật lý: +78
Sát thương pháp thuật: +64
Sức mạnh: +5
Tinh thần: +5
Đặc hiệu: Có 5% gây ra hôn mê.
Yêu cầu: Cấp 10
Ẩn: Vũ khí có khả năng thăng cấp ngẫu nhiên. (Sau khi thăng cấp toàn bộ thuộc tính thay đổi, có tỉ lệ nhỏ giữ lại tính ẩn)
Vũ khí chuyên dụng cho Thầy Đồ, một cây roi bình thường nhưng không thua gì một món vũ khí đẳng cấp cao nào.
- Ya!
Trác hô lớn, quá may mắn, chỉ cần nhìn qua thuộc tính là biết đỉnh trong đỉnh rồi, tăng sát thương vật lý lẫn pháp thuật không nói đã thế lại còn một dòng đặc hiệu. Nhìn qua số liệu có vẻ hơi thua thanh kiếm cấp mười lắm mà hắn đưa cho guild nhưng tổng thể đã rất tốt, nhất là dòng quan trọng nhất dòng ẩn không biến mất, quá đã.
Thấy sau gáy hơi nhột nhột, Trác liếc quanh. Vô vàn ánh mắt như nhìn một thằng không bình thường tập trung vào hắn, có vẻ hắn biểu hiện hơi quá thì phải.
- Hử?
Trác sừng sộ. Lúc này cái đầu của hắn đã phát huy tác dụng, e sợ một thằng vừa điên vừa côn đồ, mọi người lơ đi không nhìn nữa.
Cười khoái trá, Trác rời đi.
Cầm trong tay sáu mươi tấm phù lửa, năm mươi tấm phù tránh lửa, Trác dùng hết ba trăm ba mươi xu, hắn chỉ còn một trăm xu. Cộng mấy tấm phù còn lại, hắn có sáu mươi bốn tấm phù lửa, năm mươi bảy tấm phù tránh lửa, chín tấm phù nén.
Không chần chừ, Trác hướng Đồng Cỏ Cao chạy nhanh đến.
"Cô ở chỗ nào?"
Tới nơi, Trác pm trên khung tổ đội cho Ánh Dương.
"Em ở tọa độ 52846.29469.41"
Ánh Dương pm lại.
Game không thiết trí bản đồ nhỏ nhưng vẫn để vị trí tọa độ để tiện cho đồng đội, bạn bè tìm nhau.
Nhập vào ô định vị, một đạo sương mù kéo nhẹ ra, Trác đi theo hướng sương mù.
Lát sau, Trác đã nhìn thấy Ánh Dương.
- Nãy giờ cô làm gì vậy?
Trác thấy cô nàng có chút vui vẻ liền hỏi thăm.
- Hì hì, em tìm thấy một chỗ nhiều quái lắm.
Ánh Dương nói.
- Cô thấy gì sao?
Trác chỉ vài hướng.
- Có, quái.
Ánh Dương không hiểu ý Trác.
- Nhiều không?
- Nhiều.
- Vậy cô còn đi tìm làm gì.
Trác dùng ánh mắt bó tay nhìn nàng.
- Không phải, ý em không phải như vậy.
Ánh Dương hơi dỗi.
- Em chưa nói xong. Em tìm thấy một chỗ có nhiều quái mà toàn quái tinh anh.
Ánh Dương đắc ý, ý nghĩa của nó nàng vẫn biết.
- Cô có guild sao?
Trác triệt để bó tay.
Ánh Dương lắc đầu.
- Cô và tôi cấp mấy?
Trác hỏi từ từ.
- Cấp mười.
- Chúng ta có mấy người?
Trác hỏi như dụ trẻ nít vậy.
- Hai mà.
Ánh Dương rất phối hợp.
- Cô có thể đánh quái sao?
Ánh Dương lắc đầu.
Đập tay vào trán, Trác không biết nói gì, dẫn đến đây rồi mà còn chưa hiểu, ban đầu nhìn cũng có vẻ thông minh sao giờ khù khờ thế.
Bất đắc dĩ, Trác định nói luôn nhưng vừa mở miệng đã bị Ánh Dương chen vào:
- Em biết anh muốn nói gì rồi, ý anh bảo chỉ với hai người chúng ta không thể đánh được chứ gì.
- A A A A A A A A.
Trác hét lớn.
Ánh Dương giật mình.
- Cô muốn trêu ngươi tôi có phải không.
Trác tức không ra hơi.
- Hì hì, em đùa chút thôi.
Ánh dương không có chút nào sợ hãi mà ngược lại còn rất vui vẻ, hóa ra nãy giờ nàng giả vờ.
- Cô hiểu là được rồi, tìm mấy con quái riêng lẻ mà đánh, đánh đám không nổi đâu.
Biết cô nàng trêu mình, Trác chẳng muốn nói.
- Nhưng em vẫn chưa nói xong.
Ánh Dương níu kéo.
- Làm xong nhiệm vụ rồi nói.
Trác phất tay, người đi trước.
Phía sau, Ánh Dương đi theo.
Vẫn áp dụng chiến thuật cũ, rón rén tiếp cận, roi lửa quất ngay, lần này vũ khí thăng cấp lực sát thương tăng cao, Trác càng dễ dàng xử lý từng con.
Ánh Dương nhìn Trác giết quái không nói lời nào, nàng thật không tin Du Ảnh mới chỉ cấp mười, lực sát thương quá cao, so với những người cấp mười lăm còn cao hơn. Chưa kể độ linh hoạt cùng phương pháp đánh đầy kinh nghiệm, nàng lúc này đã nhận định Trác là một gã cao thủ ẩn mình, vì một lý do nào đó không thích biểu hiện ra ngoài, bởi trong những cao thủ hiện tại nàng không hề thấy Du Ảnh, hay vì hắn là một người cô đơn không người thân từ đó không thích tiếp xúc, chỉ biết tìm niềm vui trong game.
Nhìn cô nàng thẫn thờ lết lại bẻ sừng từng con bò, đầu thì nghĩ một nẻo tay thì bẻ một hướng, Trác lắc đầu. Nếu hắn biết suy nghĩ của Ánh Dương lúc này chắc hẳn sẽ mắng to: "tôi còn người thân đấy nhá, chưa kể bạn bè tôi cũng rất nhiều, đừng trù ẻo", tiếc rằng hắn không biết.
Vừa giết xong con bò thứ ba, Trác phát hiện khung kỹ năng của mình lóe sáng, hắn bật lên.
Trong đó chỉ có hai kỹ năng, lúc này kỹ năng quất roi đang phát sáng, Trác chỉ vào.
"Quất roi (cấp 1-2%): Sát thương 45~55, đánh ra ba roi liên tiếp, làm lạnh 4.5 giây, tiêu hao mười điểm mp."
Hóa ra kỹ năng thăng cấp, Trác vui mừng. Chỉ không biết sao thầy dạy không tăng chút phần trăm nào, tìm hiểu sau vậy.
Ba mươi lăm phút sau.
- Đủ rồi!
Ánh Dương cầm một cái sừng hô lên.
Trác thở ra một hơi, cuối cùng cũng xong. Nhìn đẳng cấp của mình lúc này, cấp mười một năm mươi sáu phần trăm, cấp mười một cần mười lăm ngàn điểm kinh nghiệm, chỉ do tổ đội nên kinh nghiệm chia nửa không thì bây giờ hắn cũng cấp mười hai.
Đáng nhất là kỹ năng quất roi của hắn đã đạt cấp bốn, sát thương 80~90, làm lạnh chỉ còn ba giây.
Nhìn qua Ánh Dương cũng đạt cấp mười một, kỹ năng không biết có tăng chút cấp nào không nhưng thấy độ phòng thủ của hắn cũng cao lên một chút.
Có thêm năm điểm thuộc tính, Trác cộng ba điểm vào sức mạnh, hai điểm vào thể chất.
- Đúng rồi, em chưa nói xong về chỗ quái tinh anh.
Ánh Dương nhớ đến.
- Rồi nói đi.
Trác cười khổ, cô nàng nhớ dai thật, hắn tưởng quên rồi chứ.
- Ở đó em còn thấy một cái bảo rương.
Ánh Dương đắc ý.
- Bảo rương?
Trác thật sự bất ngờ.
- Sao? Anh có định đến đó không?
Ánh Dương vừa ý trước biểu hiện của Trác, nàng không muốn nói ra ngay là vì vậy.
"Bảo rương, quái tinh anh." Trác đắn đo. Lại nhìn thuộc tính của mình lúc này, Trác làm ra quyết định:
- Liều ăn nhiều, đi!
Ánh Dương vỗ tay hoan nghênh, lập tức nàng đưa tọa độ cho Trác.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
110 chương
229 chương
30 chương
51 chương