Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 93 : nỗi buồn ly biệt (1)

Lâm Húc Dương và Cung Ấu Hi đi vào một quán cà phê, hai người chọn một ghế dài ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Lúc người phục vụ cầm menu tới, Lâm Húc Dương vừa thấy một ly cà phê tốn mấy chục tệ thì có hơi đau lòng, chỉ gọi cho mình một ly trà sữa giá rẻ nhất, ngược lại Cung Ấu Hi lại gọi một ly Nam Sơn. Hai người ngồi trên ghế dài, chờ phục vụ bưng đồ lên, suốt một lúc lâu không ai mở miệng nói trước cả, giống như lúc trước Lâm Húc Dương đi cùng Cung Ấu Hi ra ngoài để giải sầu vậy, từ đầu đến giờ hai người đều đang lựa lời cẩn thận. Trà sữa và cà phê được đưa lên cùng một lúc, Lâm Húc Dương nếm thử cảm thấy cũng không tệ lắm, ít nhất vị cũng ngon hơn trà sữa của xe bán hàng nhiều, chẳng trách trà sữa ở đây lại mắc gấp ba lần giá bên ngoài. Cung Ấu Hi không vội uống cà phê, cô bỏ mấy viên đường vào rồi chậm rãi khuấy lên, ánh mắt của cô giống như bị vòng xoáy trong ly cà phê hấp dẫn. Hình như cảm thấy như thế này thì quá buồn chán, Lâm Húc Dương cầm điếu thuốc của ông chủ bán xiên que đặt lên miệng châm lửa, chậm rãi phun ra một luồng khói trắng. “Hút thuốc không tốt!” Mùi khói thuốc sặc sụa khiến Cung Ấu Hi hơi khó chịu, tay đang cầm chiếc muỗng nhỏ khuấy cũng ngừng lại. “Đàn ông mà, dù sao cũng phải biết hút thuốc và uống rượu." Lâm Húc Dương cười nói, lúc anh ở cạnh Cung Ấu Hi thì tùy tiện hơn lúc ở cạnh Phương Thanh Di rất nhiều. “Nói bậy, bố tôi không hút thuốc lá!” Cung Ấu Hi lập tức phản bác. “Ặc... Hình như là vậy...” Lâm Húc Dương sững sờ một chút, hình như nhớ ra lúc trước gặp Cung Thừa Đức ở bệnh viện, trên người anh không mang thuốc lá theo nên cũng không mời thuốc, người đàn ông kia có hút thuốc hay không đúng là anh không biết. “Bố tôi đã đến bệnh viện tìm anh sao?” Cung Ấu Hi sốt ruột hỏi. “Ừ, đã tới...” Lâm Húc Dương gật đầu, anh có hơi do dự, lúc đầu vốn đã chuẩn bị sẵn để trò chuyện đàng hoàng với Cung Ấu Hi,bây giờ lại không biết phải mở miệng như thế nào nữa. “Xin lỗi, chắc bố tôi có nói một số lời quá đáng, anh đừng bận tâm.” Cung Ấu Hi lộ ra nụ cười áy náy. “Cũng không hẳn, ông ấy là bố của cô, đương nhiên phải suy nghĩ cho cô rồi, ông ấy cũng chỉ hy vọng sau này cô sẽ sống thật tốt thôi, không phải sao?” Lâm Húc Dương xua tay, tỏ vẻ không bận tâm. “Vậy còn anh? Anh có hy vọng sau này tôi sẽ sống tốt, sống thật vui vẻ không?” Cung Ấu Hi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lâm Húc Dương. “Tôi... Đương nhiên tôi cũng hy vọng rồi...” Lâm Húc Dương cười không được tự nhiên, loáng thoáng nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói này của cô gái. “Anh biết không, từ nhỏ tôi đã sống một cuộc sống giàu có, không lo ăn mặc, một số món đồ chơi vô cùng đắt đỏ, bố mẹ tôi cũng có thể mua cho tôi dễ dàng. Chuyện này khiến cho nhiều người xung quanh đều rất ngưỡng mộ tôi. Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, tôi có thể tùy ý lấy đồ chơi mà họ thích ra, bọn họ đều rất thích chơi với tôi, tôi vốn tưởng rằng cuộc sống chính là như thế." "Nhưng mà dần dần lớn lên, không còn nhiều người bởi vì tôi có đồ chơi mà chơi với tôi nữa. Các bạn ấy sẽ tìm tôi mượn tiền, hoặc là những thứ khác, tôi cũng không để ý, cũng không chủ động đòi nợ bọn họ. Bởi vì từ trước đến giờ tôi cũng không thiếu tiền, hình như bởi vì tôi hào phóng nên tôi có rất nhiều bạn bè." " Nhưng mà sau khi tôi lớn lên, tôi dần dần hiểu ra có lẽ đó không phải gọi là bạn bè. Mãi đến một ngày tôi bắt đầu học được cách từ chối, tôi không còn dễ dàng cho bọn họ vay tiền nữa. Kể từ đó người bên cạnh tôi ít đi rất nhiều, thậm chí tôi còn có thể cảm giác được một số người rất căm thù tôi, bởi vì tôi có cuộc sống tốt hơn họ. Thậm chí có một số bạn trai, sau khi biết được tôi có tiền thì xun xoe bên cạnh tôi, khi đó cuộc sống của tôi đã không còn đơn thuần như vậy nữa.”" Cung Ấu Hi như đang kể về quá khứ của cô. “Đó là điều đương nhiên, bây giờ có rất nhiều người ghét những người giàu có, bản thân không biết nỗ lực nhưng lại cứ muốn đi ghét những người giàu có. Mà những người bạn lúc trước của cô nhiều nhất cũng chỉ tính là bạn nhậu, giống hệt như những người lúc trước tôi từng quen, hơn nữa chuyện tôi gặp phải có khi còn trực tiếp hơn cô nhiều." Lâm Húc Dương cười nói. “Tôi biết mà, đừng thấy tôi tùy tiện như vậy, thật ra giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, cho nên tôi vẫn chưa từng yêu đương. Tôi biết những người biết được thân phận của tôi cũng chỉ vì tiền của nhà tôi mà đến chứ không phải vì thích tôi.” Cung Ấu Hi gật đầu. “Đúng vậy, cô đúng là phải đề phòng cẩn thận những người này, nếu không đến lúc đó lại mất cả người lẫn của!” Lâm Húc Dương nghiêm túc cảnh báo. “Đúng vậy, nhưng mà bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện một người, hình như cũng không phải vì tài sản của nhà tôi mà tiếp cận tôi, lúc này làm cho tôi có chút động lòng. Tôi rất muốn tìm hiểu về người đó, tiếp xúc với người đó nhiều hơn.” Lúc Cung Ấu Hi nói đến đây thì nhìn thẳng vào Lâm Húc Dương, mặt có hơi đỏ lên. “Ha ha, người đó là ai vậy, đúng là may mắn thật đó!” Lâm Húc Dương cười ngại ngùng, tuy anh hiểu lời Cung Ấu Hi nói, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không hiểu. “Bây giờ tôi đang để dành tiền, chỉ cần sau này tôi không tiêu xài bừa bãi, cũng đã đủ cho tôi xài cả đời rồi. Tôi đang nghĩ, nếu như người tôi thích cũng thích tôi, cho dù người nhà có phản đối, tôi cũng tình nguyện ở bên anh ấy. Cùng lắm thì cùng phấn đấu cùng nỗ lực! Chỉ cần anh ấy tốt với tôi là được. Mà thật ra, tôi cũng thật sự cảm nhận được sự bảo vệ và quan tâm của anh ấy dành cho tôi! Cái cảm giác giống như có thể làm người ta yên tâm dựa vào.” Cung Ấu Hi nhìn Lâm Húc Dương rồi tiếp tục nói. “Vậy thì quá tốt rồi, nhưng tôi cảm thấy cô vẫn nên quan tâm hơn đến ý kiến của bố mẹ mình. Khó nhất là tấm lòng của bố mẹ mà, cho dù cha mẹ của cô có ý kiến gì thì đó cũng chỉ là vì muốn tốt cho con gái của mình mà thôi, đúng không? Cô có điều kiện tốt, có một đống người tài giỏi để cô lựa chọn, cô hoàn toàn có thể chọn được một người cô thích mà bố mẹ cô cũng hài lòng, sau này sống hòa thuận cả đời với bố mẹ mới phải. Nếu không cô khiến bố mẹ cô giận, hôn nhân của cô không được bố mẹ chúc phúc thì đó thực là một sự tiếc nuối! Cô cũng không muốn sau này khi cô sinh con ra rồi sẽ không được ông bà ngoại yêu thương chứ?” Lâm Húc Dương vắt hết óc tìm lời uyển chuyển khuyên Cung Ấu Hi. “Tôi biết, có thể đẹp cả đôi đường là tốt nhất, nhưng tôi cảm thấy người tôi thích chỉ thiếu một cơ hội. Tôi có thể nhìn thấy sự cố gắng phấn đấu của anh ấy. Anh ấy chỉ có điểm xuất phát thấp hơn người ta một chút, có lẽ chỉ cần cho anh ấy mộtcơ hội để anh ấy phát triển, anh ấy sẽ giống như chim ưng sải cánh bay lượn trên bầu trời vậy?” Lúc Cung Ấu Hi nói lời này, nét mặt vô cùng hân hoan nhìn Lâm Húc Dương. “Sao cô dám khẳng định anh ta là một con chim ưng, mà không phải là một con thiêu thân đang rơi xuống nước, cố gắng đập cánh cũng chỉ vì không muốn bị chết đuối mà thôi.” Lâm Húc Dương thở dài. “Không đâu, giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, tôi cảm thấy tôi sẽ không nhìn lầm người!” Cung Ấu Hi lắc đầu. “Lỡ như cô đã sai thì sao? Chẳng lẽ cô muốn dùng cuộc sống gia đình hòa thuận và hạnh phúc cả đời của cô ra để đặt cược ư? Tiểu Hi, cô là phượng hoàng, cho dù muốn đậu cũng nên đậu trên cây ngô đồng mới đúng, chứ không phải tùy ý đậu lên một khúc gỗ mục!” Lâm Húc Dương lắc đầu, tiếp tục nói với Cung Ấu Hi đầy ẩn ý. “Anh Húc Dương, sao anh cứ luôn coi thường chính mình vậy chứ? Anh không phải gỗ mục cũng không phải thiêu thân, anh chính là một người đàn ông đường đường chính chính có trách nhiệm!” Cung Ấu Hi bỗng vô cùng nghiêm túc nói. “Hơ... Sao lại nói đến tôi rồi, tôi chỉ so sánh thôi, không muốn cô tìm lầm người!” Lâm Húc Dương lúng túng cười, trong tiềm thức anh không muốn thừa nhận chuyện này. Nghe Lâm Húc Dương nói, Cung Ấu Hi im lặng một lúc rồi trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt người đàn ông trước mặt, vô cùng trịnh trọng nói: “Anh Húc Dương, người em thích là anh!”