Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 62 : Xảy ra chuyện (2)

Tại tòa nhà văn phòng 30 tầng, Cung Ấu Hi đứng dựa vào cửa sổ sát sàn bên cạnh giường nhìn xuống dưới. Nỗi sợ hãi thoáng hiện lên trong mắt cô, hai chân bất giác run lên, đây là biểu hiện của sự sợ độ cao. Phòng làm việc của cô vốn dĩ cũng nằm ở khu vực trung tâm, cách xa nơi có thể trực tiếp nhìn xuống dưới như thế này. Nhưng tối qua lúc cô biết quầy bán hàng của Lâm Húc Dương ở ngay dưới tòa nhà, Cung Ấu Hi liền muốn đứng ở cạnh cửa sổ ngắm nhìn người đàn ông này. Lúc đầu rất sợ, chỉ có thể nhìn một tý rồi rời đi ngay, hôm nay thấy quen hơn một chút, mặc dù vẫn không thể khắc phục được nỗi sợ hãi, nhưng dùng tay vịn vào cạnh cửa sổ dường như cũng ổn hơn rất nhiều. Cung Ấu Hi cũng không biết tại sao, trong lòng dường như có một tiềm thức khiến cô muốn ngắm nhìn Lâm Húc Dương nhiều hơn. Lúc này cô nhìn thấy một đám đàn ông vây xung quanh xe bán hàng của Lâm Húc Dương, một người đàn ông hung dữ đạp vào xe bán hàng. Không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi! Lẽ nào đám người tối qua đến báo thù Lâm Húc Dương? Trong ánh mắt Cung Ấu Hi lộ ra vẻ hoảng loạn, không mảy may suy nghĩ, cô lao thẳng đến chỗ thang máy. Đám người đến không nói không rằng liền nổi giận, điều này khiến Lâm Húc Dương chau mày lại, lạnh lùng hỏi: “Các người có ý gì?” “Không có ý gì? Đi cùng bọn tao một chuyến, mọi người đều vui vẻ, nếu không tụi tao đành phải mời mày đi!” Tên côn đồ đầu trọc cầm đầu nhấn mạnh chữ “mời”. “Các anh đến từ đâu?” Lâm Húc Ngôn chau mày lại, trong lòng nghĩ lẽ nào là đám người tối qua đến báo thù? Không phải chứ, bản thân không để lại dấu vết gì mà, sao chúng lại tìm được nhanh thế? “Ha......mày đắc tội với ai, bản thân còn không rõ sao? Đừng nói lời vô ích nữa mau đi cùng bọn tao!” Tên đầu trọc cười khẩy. Lâm Húc Dương trong lòng thấy hơi mơ hồ, nhưng cộng thêm chuyện tối qua, anh thực sự không rõ đám người này rốt cuộc đến từ đâu. Nếu là đám côn đồ tối qua, có thể đền tiền hoặc cho qua chuyện, nếu đối phương là người của Đặng Hạo, vậy thì bản thân gặp phiền phức rồi. Anh lén cầm con dao gọt khoai tây, cho dù đối phương là ai, nếu đi cùng chắc chắn bản thân không có kết cục tốt đẹp. Nhìn phản ứng của mấy ông chủ xe bán hàng xung quanh, bọn họ đều thờ ơ, chuyện không liên quan đến mình nên không có ý định can thiệp vào, ông chủ xe bán khoai tây ở phía trước dường như còn có ý cười trên nỗi đau của người khác. Lâm Húc Dương cảm thấy nặng trĩu trong lòng, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân, nhìn tình hình xung quanh, người đàn ông này mới quyết định đường chạy của bản thân. Nhưng lướt nhìn phía sau đám đàn ông này, anh nheo mắt lại, lộ ra vẻ phiền não. “Này! Các người định làm gì! Giữa ban ngày ban mặt còn có luật pháp không hả?” Cung Ấu Hi đứng phía sau đám người này quát lớn. Đám côn đồ bao vây xung quanh Lâm Húc Dương ngoảnh đầu nhìn Cung Ấu Hi. Bị nhiều người đàn ông hung dữ nhìn chằm chằm như thế, Cung Ấu Hi liền cảm thấy chân mềm nhũn ra, lấy hết dũng khí mới dám đối mặt với đám người này. “Bạn của mày?” Tên đầu trọc quay đầu thích thú nhìn Lâm Húc Dương. “Không quen, không biết từ đâu lòi ra kẻ não tàn!” Lâm Húc Dương giả vờ không để ý đáp lại. “Não tàn? Nếu cô gái xinh đẹp này biết mày gọi cô ta như thế, chắc trong lòng sẽ thấy khó chịu đấy nhỉ?” Tên đầu trọc nói xong định đi về phía Cung Ấu Hi. “Anh muốn làm gì?” Lâm Húc Dương cảnh giác hỏi. “Xem mày nói kìa, tao có thể làm gì chứ? Thấy cô gái này rất có dũng khí, muốn lên chào hỏi một câu!” Tên đầu trọc cười đáp lại. Lâm Húc Dương cắn quai hàm, anh hoàn toàn không ngờ rằng Cung Ấu Hi sẽ xuất hiện ở đây, cô ấy không phải vừa lên tầng sao? Sao lại chạy xuống. Nếu đám người trước mặt lấy Cung Ấu Hi để uy hiếp cô, Lâm Húc Dương không biết rốt cuộc mình có nên chạy hay không. “Cho hỏi cô tên gì?” Tên đầu trọc đến trước mặt Cung Ấu Hi khách khí hỏi. Ánh mắt Cung Ấu Hi lộ vẻ sợ hãi, lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với tên trọc đầu, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì, đây là đường lớn đấy!” “Đừng lo lắng, tôi có thể làm gì chứ? Có điều thấy cô rất có dũng khí, đến chào hỏi cô, làm sao nào? Cô quen người đàn ông đó sao?” Tên đầu trọc ngoảnh đầu nhìn Lâm Húc Dương. Cung Ấu Hi nhìn theo, thấy Lâm Húc Dương đang lo lắng nhìn mình, dường như không ngừng ra ám hiệu, sau khi hít sâu một hơi, trong lòng cô dường như đã có quyết định. Yên tâm đi, anh Húc Dương, chuyện này do tôi gây ra, tôi có thể giải quyết! Cung Ấu Hi thầm nghĩ trong lòng, sau đó lấy hết dũng khí nhìn tên trọc đầu nói: “Đúng vậy, tôi là bạn gái của anh ấy, chuyện do tôi gây ra, có việc gì anh cứ đến tìm tôi, đừng làm khó anh ấy! Chỉ là làm một người bị thương thôi mà, mất bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đền cho các người!” Tên đầu trọc sau khi nghe lời lẽ đanh thép của Cung Ấu Hi, sắc mặt lộ ra vẻ kỳ quái, sau khi ra hiệu cho hai tên đồng bọn trông chừng cô gái này, liền đi đến trước mặt Lâm Húc Dương hỏi: “Mày thật đúng là có diễm phúc lớn, lại có cô bạn gái xinh đẹp như thế, có điều mày cũng gây ra quá nhiều rắc rối rồi đấy? Sao lại gây hấn với người khác? Đánh người ta bị thương?” Nghe tên đầu trọc nói, Lâm Húc Dương ngây người ra, đột nhiên phản ứng lại liền hỏi: “Anh là người do Đặng Hạo cử đến?” “Nếu không thì sao? Haha, xem ra mày cũng nhiều kẻ thù đấy nhỉ? Mày là người của băng đảng nào? Hay là nói mày có bản lĩnh gì mà lại dám đi gây chuyện khắp nơi?” Tên đầu trọc vui vẻ nói. Lâm Húc Dương hít sâu một hơi, không trả lời lại, một tay cầm chặt con dao nhỏ, nhưng một lúc sau lại bỏ xuống. “Anh muốn tôi đi cùng các anh? Được, bảo cô gái đó qua đây, tôi dặn dò một chút chuyện rồi đi!” “Được, đừng giở trò là được, nếu không bị đánh nơi đông người thì sẽ mất mặt lắm đấy!” Tên đầu trọc nhún vai tỏ ý không thành vấn đề, anh ta vẫy tay ra hiệu cho thằng đệ dẫn Cung Ấu Hi qua. “Anh Húc Dương, anh không sao chứ? Anh yên tâm, tôi sẽ không để họ làm hại anh đâu.” Cung Âu Hi lấy can đảm đi đến bên cạnh Lâm Húc Dương, quan tâm hỏi. “Cô không nên xuất hiện! Chuyện không phải như cô nghĩ......” Lâm Húc Dương có chút khổ sở, vốn dĩ định liều mạng tháo chạy, nhưng người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây, anh thật sự hết cách rồi. “Tôi......tôi không muốn anh bị thương......” Cung Ấu Hi sợ sệt trả lời. “Bỏ đi, cô nghe đây, tôi phải đi với đám người này một chuyến, lát nữa cô lấy điện thoại của tôi gọi cho Phương Thanh Di, nói cho cô ấy biết người của Đặng Hạo đưa tôi đi, cô ấy sẽ biết phải làm thế nào!” Lâm Húc Dương đưa điện thoại cho Cung Ấu Hi, đồng thời làm lại một suất khoai tây. “Hả? Anh muốn đi cùng bọn họ? Sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Cung Ấu Hi cầm lấy điện thoại. “Phó thác cho trời vậy, cứ làm theo tôi nói là được! Còn nữa đây là khoai tây cô đặt cho tối nay, phải đưa luôn bây giờ cho cô!” Lâm Húc Dương gói khoai tây xong để sang một bên, sự bất lực hiện lên trong đôi mắt. “Xong chưa? Có thể đi được chưa?” Tên đầu trọc nóng vội hỏi một câu. “Được rồi! Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng hy vọng anh không làm khó cô gái này!” Lâm Húc Dương nghiêm túc trả lời. “Yên tâm, bọn tao chỉ muốn đưa mày đi thôi, đúng rồi, mày đưa điện thoại cho cô ta, không phải bảo cô ta báo cảnh sát đấy chứ? Tao khuyên mày tốt nhất......” “Yên tâm, sẽ không báo cảnh sát đâu, hơn nữa chuyện riêng thì báo cảnh sát làm gì? Đi thôi!” Lâm Húc Dương cướp lời, đi ra khỏi xe bán hàng. Tên đầu trọc hứng thú nhìn Lâm Húc Dương, rồi dẫn vài tên đồng bọn bao vây Lâm Húc Dương, đưa anh lên xe van.