Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 234 : Tôi giúp cô (19)

Lâm Húc Dương tội lỗi nhìn La Khởi, gật đầu nhẹ rồi đáp: “Ừ, xin lỗi, tôi cứ nghĩ là Phương Thanh Di sẽ đồng ý.” “Không sao, tôi cũng không mong chờ gì, anh có lòng là tốt rồi.” La Khởi nhún vai. “Tôi nghĩ chắc Phương Thanh Di vẫn còn tức giận với tôi, thật ra nếu Quắc Mỹ mà được Ngự Mỹ Ưu Phẩm hỗ trợ thì có lẽ sẽ kiên trì thêm được một thời gian nữa đấy.” “Tại sao cô không thử đến tìm Phương Thanh Di bàn về vấn đề hợp tác?” Lâm Húc Dương thắc mắc. “Vì tôi biết kết quả rồi nên mới không đi đấy. Nếu đổi là tôi, tôi cũng sẽ không phân quyền cho Ngự Mỹ Ưu Phẩm đâu.” La Khởi tùy ý đáp. “Khác nhau mà… Thật ra không phải là không có cách để khiến Phương Thanh Di giúp đỡ…” Lâm Húc Dương do dự rồi đem điều kiện của Phương Thanh Di ra nói: “Phương Thanh Di nói, nếu tôi về Ngự Mỹ Ưu Phẩm làm thì cô ấy sẽ phân quyền cho Quắc Mỹ.” Nghe vậy, La Khởi nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt rồi cười nói: “Uầy, không ngờ Phương Thanh Di cũng coi trọng anh phết nhỉ, vừa mới đi ra đã đòi câu về rồi? Sao? Anh là tình nhân của cô ta à?” “Nghiêm túc đi, tôi vẫn đang do dự, có lẽ tôi nên hỏi ý kiến của Cung Ấu Hi nhỉ?” Lâm Húc Dương không có ý muốn pha trò với người phụ nữ này. “Không cần hỏi đâu, Cung Ấu Hi quan tâm anh như thế, đương nhiên là sẽ không đồng ý rồi, mà sự giúp đỡ của Phương Thanh Di cũng chỉ khiến Quắc Mỹ kéo dài thêm chút hơi tàn thôi, không có quá nhiều ý nghĩa gì.” “Đến lúc Đặng Hạo ra tay với Quắc Mỹ, thì kết quả có khác gì đâu, lúc này anh mà đi thì Tiểu Hi coi như mất hết.” “Ngược lại, nếu bây giờ anh ở cạnh Tiểu Hi, chúng ta coi như bạn bè có nạn cùng chịu, so với sự giúp đỡ của Phương Thanh Di thì anh quan trọng với tihi hơn nhiều, anh hiểu không?” La Khởi nghiêm túc giải thích. “Vậy vẫn chưa có phương án giải quyết nào thực tế chút sao, ầy… Tôi cứ nghĩ cô muốn đuổi tôi đi chứ.” Lâm Húc Dương gật đầu rồi cười chua chát. “Đây là hai chuyện khác nhau, anh đi hay ở đối với tôi vẫn thế.” “Mà hai ta không thù không oán, tôi cũng chẳng có ý chống lại anh, mà là không thích cách anh đối xử với Tiểu Hi thôi, Tiểu Hi là em họ tôi, từ nhỏ tôi đã chăm sóc con bé, nên giờ cũng vậy! Tôi chỉ mong muốn con bé sống tốt mà thôi!” La Khởi bình thản đáp. “Ừ, Tiểu Hi thật may mắn khi có người chị họ như cô.” Lâm Húc Dương cười. “Thôi, nếu anh đối xử với Tiểu Hi tốt thì hãy chịu trách nhiệm mà chăm sóc con bé hoặc là phải tránh xa con bé ra một chút, đừng có xen vào cuộc sống của con bé nữa, nếu không nó sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu!” La Khởi cảnh cáo. “Tôi hiểu mà, sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ rời đi, chỉ là hiện tại Tiểu Hi cần tôi, tôi không thể mặc kệ cô ấy được!” Lâm Húc Dương trịnh trọng đáp. “Haha, được rồi, nhìn anh đúng kiểu không hiểu suy nghĩ phụ nữ mà. Ăn xong thì đi làm nghiên cứu tiếp đi, giao kế hoạch cho tôi sớm chút, rồi chúng ta tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch!” La Khởi vỗ vai Lâm Húc Dương rồi xoay người đi mất. Lâm Húc Dương vẫn im lặng đứng tại chỗ một lúc, thở dài rồi quay lại trung tâm thương mại tiếp tục điều tra. Không làm được chuyện lớn thì làm cho tốt chuyện nhỏ vậy? Ngày cứ thế trôi qua. Sống chung với Cung Ấu Hi, Lâm Húc Dương vô cùng cẩn trọng, cộng thêm việc La Khởi lúc nào cũng canh chừng nên dù ở chung nhà nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra. Âu Dương Hạo Vũ dường như thật sự không coi Lâm Húc Dương ra gì, nên cũng không vì chuyện anh làm việc ở Quắc Mỹ mà gây sự với nhà họ Cung. Nhưng thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện với La Khởi, cũng có thể cảm nhận được bão tố. Nhìn những dấu tích Đế Hoa để lộ ra, có thể thấy họ đang chuẩn bị ra tay với Quắc Mỹ. Lâm Húc Dương không thể đồng ý với điều kiện của Phương Thanh Di, nên cũng không dám liên lạc với cô. Theo tin tức bên ngoài, Ngự Mỹ Ưu Phẩm đã chính thức phát triển hợp tác với Wechi, công ty ngày càng phát triển. Một tuần qua đi, Lâm Húc Dương tự tin cầm cuốn sổ tay dày đặc ghi chép đến tìm La Khởi. “Sao, có kế hoạch rồi à?” La Khởi ngồi trước bàn làm việc, nhướng mày nhìn Lâm Húc Dương. “Ừm, mặc dù chỉ mới điều tra được một tuần nhưng với sự hiểu biết của tôi về tình hình thì cũng nghĩ ra được giải pháp rồi!” Lâm Húc Dương nói rồi đặt sổ tay lên bàn. La Khởi cầm cuốn sổ lên, lật vài trang, đọc được những ghi chú của anh thì hơi bất ngờ. “Tôi nói qua về tình hình của cửa hàng đã nhé.” “Đầu tiên, cửa hàng đồ lót ở gần phòng vệ sinh, vị trí không quá thuận lợi.” “Cô có thể thấy các cửa hàng bán đồ xa xỉ đều nằm ở khu vực sang trọng, mà cửa hàng này ở cùng tầng nên so ra sẽ lép vế hơn.” “Tiếp theo, cửa hàng này không có một luồng khách hàng rõ ràng.” “Theo dữ liệu một tuần của tôi, nhỏ thì từ mười mấy đến hai mươi tuổi, lớn tầm bốn năm mươi tuổi cũng có đủ.” “Trong những độ tuổi này lại là đủ các ngành nghề, từ nhân viên văn phòng cho đến nội trợ, học sinh vân vân.” “Nói đơn giản thì cửa hàng này không khác gì quán tạp hóa ven đường, người qua đường nào cũng vào xem được, mua được thì mua không được thì ngắm, vấn đề này khá là nghiêm trọng đấy.” “Với kinh nghiệm của tôi tại Ngự Mỹ Ưu Phẩm, một sản phẩm đắt tiền quan trọng nhất là phải tìm được đúng nhóm khách hàng.” “Ví dụ như chúng ta muốn mua một món đồ, thì phải đến một cửa hàng phù hợp với năng lực kinh tế để mua chứ, nơi bán giá đắt chắc chắn sẽ không đến rồi, bởi vì biết thừa là không mua nổi.” “Tôi sẽ không đến những cửa hàng đắt tiền để mua, cũng sẽ không đến cửa hàng cho nữ, càng không nói đến các cửa hàng cho người già, đúng chứ?” “Đây là vấn đề nhắm vào đối tượng khách hàng nhất định.” “Nhóm khách hàng của cửa hàng đồ lót này quá nhiều, muốn phân ra thành nhiều tầng lớp nhưng năng lực không đủ để tiếp đãi toàn bộ. Gì cũng muốn làm, nhưng lại không làm tốt, như vậy dễ khiến khách hàng bất mãn, không có tín nhiệm sẽ dẫn đến sự ghét bỏ.” “Ví dụ, cô muốn mua quần áo, tiến vào một cửa hàng sang trọng, nhưng không ngờ trong đó không chỉ bán đồ xa xỉ mà còn bán hàng chợ, thì liệu cô có nghĩ là cửa hàng này bán hàng giả hoặc là nhãn hàng này rất thấp kém không? Liệu cô có mất đi hứng thú mua hàng không?” “Nếu tôi đi mua đồ mà thấy giá trên một nghìn thì sẽ đi qua luôn, những cửa hàng như vậy cũng sẽ không cần lãng phí thời gian và nhân lực để đón tiếp tôi.” “Cho nên tôi nghĩ việc định vị khách hàng rất quan trọng!” “Có định vị khách hàng rồi thì đa số khách hàng khi đi vào trong tiệm đều có khả năng là sẽ mua sắm! Sau đó phải xem sản phẩm đó có khả năng hút khách nữa hay không thôi.” “Còn nếu nhóm khách hàng vẫn cứ rối loạn thế này, sản phẩm nhãn hàng không đồng nhất, và dẫn đến thành tích buôn bán kém.” Lâm Húc Dương nghiêm túc phân tích, đây đều là những gì anh học được khi còn ở Ngự Mỹ Ưu Phẩm.