Ba Ba
Chương 40
Có nằm mơ Nhiếp Ân cũng không nghĩ tới, người đồng hành của mình lại là một cảnh sát. Còn là đội trưởng đội hình sự số 6. Anh ta…
-Không có chuyện gì là không thể cả.
- “Khang Kỳ Bách” kéo Nhiếp Ân vào lòng, cười khẽ -Chúng tôi có chút hiểu lầm nhưng đã giải quyết được. Anh…
Anh Thạch phải không? Anh cũng biết nói quan hệ giữa hai bên là “vợ cũ”. Ân Ân không phải là vợ của anh nữa. Nên xin anh tự trọng cho.
-Anh Trương…
Anh….
So với Nhiếp Ân, Lạc Lạc phản ứng nhanh hơn. Cậu bé lại dụi đầu vào lòng “Khang Kỳ Bách”,nũng nịu:
-Ba mẹ ơi, con buồn ngủ. Mình về phòng đi ba mẹ…
-Đi thôi….
“Khang Kỳ Bách” kéo Nhiếp Ân đi khỏi, để lại vẻ đau khổ, xót xa đè nặng trên gương mặt bất lực của Thạch Tư Nhiên.
Về đến căn phòng dành cho “cả nhà ba người”, Lạc Lạc vùng tay ra, hướng về phía “Khang Kỳ Bách”, cao giọng:
-Bây giờ tôi tên Khang Lạc hay là Trương Lạc? Anh giải thích đi.
Nhiếp Ân ngồi thừ tại mép giường, đôi mắt dại đi. Cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuộc gặp mặt vừa rồi lẫn “thông tin” sốc vừa mới nhận. Kẻ lừa đảo lại bị cảnh sát lừa sao?
-Hai người khi lừa đảo người khác, có cần phải giải thích cho họ biết vì sao mình làm vậy không?
-Anh….
-Khang Kỳ Bách thực sự là một gã sát thủ máu lạnh. Thạch tổng nói đúng. Tôi là Trương Vỹ Hàm, đội trưởng đội cảnh sát điều tra số 6. Năm năm trước đây, đội của tôi nhận được một vụ trọng án, là một vụ “va chạm dẫn đến tai nạn”, nghi là do xe cũ không đảm bảo an toàn nên phát nổ do bình xăng rò rỉ. Nhưng sau đó tôi nhận được báo cáo phát hiện một lượng thuốc nổ nhỏ còn sót lại trên xe. Vụ án được thành lập, xếp vào mưu sát.
-Nhưng nạn nhân đã chết? Sau đó anh phát hiện ra…
Cô ấy còn sống? Cô ấy là….
-Manh mối của chúng tôi càng lúc càng mờ mịt, cho đến khi tôi nhận được thông tin- Nghiêm tổng của Nghiêm thị đang tìm kiếm một nhóm lừa đảo, mục tiêu là một cô gái trẻ. Chúng tôi không còn cách nào khác nên đành phải tìm cách…
-Anh cũng “siêu” thật- Lạc Lạc gật gù- Lừa được khối người làm nghề lừa đảo. Anh rất có tiềm năng….
-Ban đầu tôi cũng nghĩ theo hướng ” Nghiêm thị muốn bịt miệng cô gái kia nên mưu đồ ám sát”. Quả thật cũng có người muốn giết Diệp Tâm. Song gần đây tôi phát hiện ra một vài tình tiết mới nên…..
-Tình tiết gì?
-Tiểu Lạc -Nhiếp Ân quát lớn- Chuyện của cảnh sát Trương, em hỏi làm gì? Định hợp tác với cảnh sátđể họ mau chóng tống mình vào tù à?
Trương Vỹ Hàm nhún vai không nói. Anh lấy thân phận Khang Kỳ Bách vốn là muốn cùng đám lừa đảo tiếp cận Nghiêm Thành, xâm nhập vào Nghiêm thị nhằm điều tra chuyện có liên quan đến tổ chức sát thủ đã thực hiện không ít phi vụ lớn xem mạng người như cỏ rác. Chỉ là không ngờ càng diễn lại càng tự thấy, bẫy lừa đảo giăng ra tuy nhiều lúc khá đơn giản nhưng hiệu quả lại khiến người ta mãi không dứt nổi chân.
Chuyện chính mới tiến triển một ít, chuyện phụ đã lún quá sâu.
-Anh làm sao quen biết “chồng trước của mẹ tôi” vậy?
-Lạc Lạc….
-Chị không muốn nói thì để tôi nghe người ta nói -Lạc Lạc cũng không vừa- Anh ta cũng khá rõ về anh?
-Tôi cũng không nghĩ…
Nghiêm Thành lại mời anh ta đến tham gia tiệc. Thạch Tư Nhiên là tổng giám của Minh thị, với Nghiêm gia xưa nay là quan hệ cạnh tranh từng chút một. Anh ta và tôi đúng là có chút quen biết -Trương Vỹ Hàm thở dài- Em họ của tôi là Bạch Mộng Hoa.
Bạch Mộng Hoa….
Cái tên khiến Nhiếp Ân ngẩng lên. Mười năm trước, cái tên này từng khiến cô có bao nhiêu căm hận. Hận không kém Thạch Tư Nhiên. Chính cô ta….
-Mộng Hoa hai năm trước đã qua đời. Nó….
-Tôi cũng suýt không còn mạng. Chắc cô ta chưa nói cho Thạch Tư Nhiên biết, cô ta đã làm gì tôi, làm gì đứa con của tôi….
Anh ta chưa biết, nó chết tức tưởi thế nào, đau đớn thế nào….
Anh ta….
-Nhiếp Ân, tôi….
Bạch Mộng Hoa và Trương Vỹ Hàm dù là họ hàng nhưng quan hệ cũng không thân thiết lắm. Thời gian trước, anh từng nghe mẹ kể, Mộng Hoa yêu say đắm ai đó đến mê muội, đã làm không ít chuyện. Bẵng đi một thời gian thì đích thân mẹ Mộng Hoa gọi cho Vỹ Hàm, xin anh tìm cách cứu Mộng Hoa. Cô ấy gây ra chuyện lớn, lái xe đụng người ta. Cô gái kia đang mang thai phải nhập viện, may là giữ được cái thai…
Sau đó thì…
-Thực ra lúc đó con của Ân Ân đã bị mất -Lạc Lạc thở dài- Sư phụ tôi gặp chị ấy trong bệnh viện, bày ra cho Ân Ân cách tung tin “thai vẫn giữ được”, bỏ đi biệt dạng để cho gã khốn nạn kia phải sống trong khổ sở và dằn vặt. Đó là….
-Vụ đầu tiên tôi lừa đảo -Nước mắt vô thức rơi trên má Nhiếp Ân, ướt đẫm- Trước đó, tôi toàn bị lừa. Bị chồng tôi lừa, bị em gái của anh lừa…
Cuối cùng tôi cũng lừa họ lại một lần. Tôi….
Tay cô lần trên thành bụng.
Cô từng mong, chuyện mình lừa hai kẻ kia sẽ trở thành sự thật. Con của cô không mất. Nó vẫn còn trong bụng, quẫy đạp từng ngày….
Sau này nghĩ thoáng hơn lại thấy nó không ra đời cũng là điều tốt. Cha của nó không như Nghiêm Thành âm thầm bảo vệ Diệp Tâm qua bao ngày tháng. Cha của nó lừa gạt mẹ nó. Cha của nó vốn không có tình yêu với mẹ nó. Cha nó chỉ xem mẹ con nó như một thứ vật dụng vô tri vô giác giúp anh ta nhanh chóng trả thù.
Đôi tay vẫn còn nhỏ của Lạc Lạc đưa lên đẩy Trương Vỹ Hàm đang đứng như tượng trong phòng về phía cửa, giọng lạnh tanh:
-Chỉ cần anh không có ý định cho hai chị em tôi vào tù là được. Chuyện điều tra của anh, anh cứ làm. Xoay sở đối phó thế nào mai tính. Giờ mời anh ra ngoài….
Lạc Lạc vừa ôm Nhiếp Ân, vỗ nhẹ vai cô vừa từ từ xâu chuỗi các sự kiện. Không phải tự nhiên mà “ông ba hờ” Thạch Tư Nhiên gì đó xuất hiện….
Nghiêm Thành mấy hôm trước đã dùng anh ta để giữ Nhiếp Ân ở lại, tiếp tục thuyết phục mẹ con Đào Đào. Giờ đột ngột “ba mặt một lời”, tình mới tình cũ của Nhiếp Ân cùng có mặt, nhất định là Nghiêm Thành đang muốn kiểm tra điều gì đó. Chỉ tiếc là Lạc Lạc chỉ mới mười một tuổi, có nhiều điểm tâm tư người lớn vẫn không hiểu được, huống gì Nghiêm Thành không phải là người lớn bình thường…
Anh ta đích thực là một con cáo xảo quyệt – nếu có chân thành có lẽ chỉ dành cho mẹ con của Đào Đào….
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
113 chương
30 chương
18 chương