Ba Ba
Chương 31
Lời của Nghiêm Thành không chỉ làm Hân Hân hoảng sợ mà cả Đào Đào cũng ngạc nhiên. Cô bé vịn ngực áo anh, giọng nói non nớt vang lên:
-Ba của Đào Đào ở xa lắm. Ba….
-Ba về rồi- Nghiêm Thành áp tay vào má con gái, đôi mắt cũng đỏ hoe- Ba nhớ con gái lắm. Nhưng trên đường vể, ba bị va vào cổng Trời. Ba quên mất Đào Đào. Con đừng giận ba nhé, có được không con?
-Mẹ ơi!
Đào Đào nhìn sang mẹ. Nhưng Hân Hân đang hoảng loạn. Cô chưa kịp nói gì thì Nghiêm Thành đã ngắt lời:
-Ba bỏ hai mẹ con đi lâu như vậy, mẹ con còn giận ba lắm.
- Anh ôm chặt Đào Đào vào lòng- Nhưng bây giờ ba không đi nữa. Ba ở nhà với Đào Đào và mẹ thôi, có được không con?
-Ba ơi!
Đào Đào ôm chặt lấy Nghiêm Thành. Trẻ con thường không biết nghi ngờ, không biết những toan tính hay nỗi lòng của người lớn. Trẻ con chỉ biết yêu thương và cần được yêu thương.
-Con gái…
Nghiêm Thành ôm chặt Đào Đào hơn nữa. Anh chưa bao giờ khóc, thế mà giờ đây trên mắt lại xuất hiện nước mắt. Nghiêm Thành mệt mỏi, thực sự mệt mỏi khi phải đóng kịch, phải trốn tránh, phải che giấu đi tình cảm. Đào Đào là con của anh nhưng anh không dám ôm lấy con,chỉ có thể nhìn bé ngưỡng mộ người khác mà lòng tái tê đau.
-Ba ơi, ba đừng bỏ Đào Đào đi nữa nha. Đầu ba có đau “hông”? Hết đau, ba có quên Đào Đào “hông’?
-Không đâu…
-Nghiêm Thành bật cười- Đào Đào đáng yêu như vậy sao mà ba quên được chứ!
-Anh cụng nhẹ đầu vào trán con- Con ra ngoài chơi với anh Tiểu Lạc nhé, ba có chuyện muốn nói với mẹ, được không con?
-Ba ơi, mẹ hông có giận dai đâu. Mẹ sẽ quên mau lắm. Ba ngoan là mẹ quên à.
-Ừ. Ba ngoan lắm- Nghiêm Thành quay sang phía Nhiếp Ân- Chị và Lạc Lạc đưa Đào Đào ra ngoài nhé. Tôi có chuyện muốn nói với Hân Hân.
-Đi thôi em -Lạc Lạc nắm lấy tay bé Đào Đào-Lát rồi vào….
-Ba ơi!
-Con gái ngoan nhé!
- Nghiêm Thành vẫy tay- Một chút nữa thôi mà con.
Toàn thân Hân Hân lạnh giá. Nghiêm Thành đặt trước mặt cô một chiếc hộp, Bên trong có tấm ảnh chụp cô.
-Anh….
-Tôi đã theo dõi toàn bộ quá trình phẫu thuật của em ở Mĩ. Chỉ là chuyện của Đào Đào tôi không biết….
Xin lỗi em.
Có nghĩa là từ khi Hân Hân bước vào nhà họ Nghiêm, anh ta đã biết hết. Chỉ là đóng kịch lừa cô thôi. Hân Hân không khỏi rùng mình. May là cô không giữ ý định ban đầu, quyến rũ anh ta.
-Chuyện năm năm trước, sự thật là tôi bị bỏ thuốc -Nghiêm Thành nhẹ giọng- Em tin hay không cũng được….
Nhưng tôi không muốn làm hại em. Đào Đào cũng vậy. Diệp Tâm, tôi rất muốn- chúng ta cho con một gia đình.
Tôi….
-Đào Đào không có ba -Diệp Tâm phản ứng một cách gay gắt- Tôi….
-Em cũng thấy, con bé cần ba đến thế nào mà. -Nghiêm Thành khàn giọng- Tôi van em….
Cho tôi một cơ hội. Tôi sẽ bù đắp cho em đến khi nào đủ. Tôi van em….
Nghiêm Thành trong ký ức của Diệp Tâm, ngoài chuyện anh ta cưỡng bức cô đúng là một người lý tưởng. Anh ta trầm lặng, nghiêm nghị, chuẩn mực trong công việc. Khi Diệp Tâm có vài sai sót nhỏ, anh ta cũng không bắt bẻ cô, không đuổi việc Diệp Tâm.
Nhưng cô vẫn hiểu, hai người là hai thế giới khác biệt. Diệp Tâm đối với anh luôn giữ quan hệ nhân viên- ông chủ, không dám có tư tâm. Đến khi gặp Thẩm Thanh Dương.
-Anh Nghiêm….
Tôi… tôi cũng van anh….
Coi như không biết tôi cũng được. Tôi chỉ muốn sống vui vẻ bên Đào Đào. Tôi không….
-Tối qua tôi cũng bị người ta hạ thuốc -Nghiêm Thành hạ giọng- Nhưng tôi không muốn lặp lại chuyện năm năm trước. Tôi cũng muốn chúng ta sống vui vẻ bên cạnh Đào Đào. Vì con cũng được, cho tôi một cơ hội, có được không em?
Cô có quyền làm mẹ. Anh ta cũng có quyền được làm cha. Đào Đào…
Nhưng mà….
Diệp Tâm càng nghĩ càng rối. Anh ta biết hết mọi việc là chuyện cô không ngờ được. Cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Ra đi, về quê với ba mẹ, Nghiêm Thành sẽ buông tha sao?
-Em cứ từ từ suy nghĩ- Nghiêm Thành cười nhẹ- Chỉ cần em không đem con đi nữa, bảo tôi làm gì, muốn gì cũng được. Tôi van em….
Ngay cả Nhiếp Ân cũng không thể đoán được nước cờ sau mà Nghiêm Thành sắp đi. Cô chỉ biết âm thầm tính toán. Thái độ của Diệp Tâm như vậy lại là thời cơ tốt để cô đánh vào lòng cô ấy,thuyết phục Diệp Tâm ở lại biệt thự, vun đắp tình cảm dần với Nghiêm Thành.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
113 chương
30 chương
18 chương