Ba Ba

Chương 20

Nghiêm lão phu nhân nhìn bảng hợp đồng Hà quản gia vừa đưa tới, nhíu mày: -Cô ta còn hợp đồng 2 tháng nữa à? -Vâng ạ. Khi bà chủ bảo mang hợp đồng liên quan đến Hân Hân cho bà xem, ông rất hồi hộp. Chỉ lo cô ấy làm gì phật lòng bà chủ. -Giá hợp đồng đền bù là 6 tháng lương à? -Dạ… Lương tháng của Hân Hân là 6700 tệ, 6 tháng chưa đến 40 ngàn nhưng dẹp được nguy cơ thì bà cũng không tiếc. Nghiêm lão phu nhân phẩy tay: -Được rồi. Sau ngày hôm nay thì thanh lý hợp đồng với cô ta và tìm người thay thế đi. -Vâng ạ…. Quản gia Hà vô cùng lo lắng nhưng thái độ của bà chủ rất cương quyết, ông đành gật đầu ra hiệu đã biết, lui ra ngoài. -Bà nội… Nghiêm Thành đột ngột xuất hiện. Anh cầm lấy bản hợp đồng trên tay quản gia Hà, ngồi đối diện Nghiêm lão phu nhân: -Cô Du là đầu bếp riêng của con cùng với bác Từ. -Ta biết… Nhưng một mình bác Từ đã đủ rồi. Ông ấy biết rõ khẩu vị của con. Nghiêm Thành nhếch môi, nhìn thẳng vào Nghiêm lão phu nhân: -Chuyện đầu bếp của con thế nào, nội cũng phải quản. Nội vất vả rồi. -Con không cần dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta -Nghiêm lão phu nhân chợt dịu giọng- Chuyện năm năm trước là quá đủ, nội không muốn lại xảy ra chuyện nữa. Nghiêm Thành im lặng. Anh nghe được tiếng bước chân đến gần. Lúc nãy anh đã nhắn ông Từ bảo Hân Hân chưng cho mình một chén canh. -Năm năm trước nội quả đã làm không ít chuyện. Nhưng vốn không phải vì con. Thuê xã hội đen khủng bố nhà Diệp Tâm, buộc ba mẹ cô ấy phải mất việc, lấy lại khu nhà nơi ba mẹ cô ấy đang ở. Thậm chí…. -Nghiêm Thành lạnh giọng- Dung túng cho cô thuê người giở trò trên xe, hại chết Diệp Tâm. Nội làm rất nhiều chuyện, chỉ vì để Nghiêm gia không bị mất mặt mà thôi. Diệp Tâm cần phải biết. Biết anh không phải là người chủ mưu mọi chuyện. Nghiêm lão phu nhân là người hay dùng thủ đoạn. Nghiêm Thành giống bà vài điểm. May là anh có một người mẹ dịu dàng, hiểu chuyện. Mẹ luôn dạy Nghiêm Thành, dù thế nào cũng không nên đánh mất lương tâm, làm những chuyện trời không dung- đất không tha. Năm năm trước, Nghiêm lão phu nhân chỉ cần vài động tác có thể xóa bỏ quyền lực trong tay Nghiêm Thành. Năm năm sau, thế thời thay đổi. Bà cũng chỉ là một người phụ nữ. Bà không phải là cường nhân trên thương trường. Cổ đông của Nghiêm thị chỉ quan tâm đến lợi ích. Họ biết ai là người có thể kiếm tiền cho họ, ai cần thiết cho họ hơn. -Con trách nội? -Con lấy tư cách gì trách nội chứ? -Nghiêm Thành đứng dậy- Con chỉ nhắc lại cho nội nhớ. Nội là người quan trọng trong nhà, có ảnh hưởng rất lớn đến mọi người. Không có gì là bí mật được gìn giữ mãi. Thời đại bây giờ rất tiến bộ, dư luận bên ngoài lợi hại thế nào chắc nội cũng hiểu. Chuyện phu nhân hào môn vì bảo vệ danh dự gia tộc mà làm ra nhiều chuyện xấu, nếu để lộ ra ngoài, hậu quả không thể lường hết đâu nội à…. Khi đó thì… Anh bỏ lửng câu nói. Bên trong Diệp Tâm – à không phải, phải là Hân Hân mới đúng, có lẽ đã nghe hết mọi việc rồi. Để cô ấy rời khỏi Nghiêm gia cũng tốt. Nơi này nhìn bình lặng nhưng thực tế luôn có những trận sóng ngầm tuôn chảy. Ba anh, chú Út đều là những nạn nhân bị nó cuốn trôi. Nghiêm Thành bây giờ tuy đủ lông đủ cánh song không thể lúc nào cũng ở cạnh hai mẹ con Diệp Tâm để bảo vệ, chở che.….. -Mẹ ơi! Bỏ điện thoại xuống, nước mắt trên mặt Hân Hân tuôn trào như suối. Ba mẹ đã giấu cô bao nhiêu chuyện. Tưởng tượng trong thời gian cô mất tích, ba mẹ phải chịu đựng sự giễu cợt từ nhiều phía lẫn khủng bố tinh thần từ Nghiêm lão phu nhân. Ba cô đã sắp về hưu lại bị kỷ luật dẫn đến việc cắt đi toàn bộ chế độ, sau đó bị đám xã hội đen liên tục quấy phá. May mà còn có cậu Ba, ba mẹ mới có chỗ nương náu dung thân. Đào Đào nhìn mẹ khóc. Cô nhóc cũng cuống quýt mếu máo theo: -Mẹ ơi! -Mẹ không sao -Hân Hân lau nước mắt- Chỉ là…. mẹ vui quá thôi. -Sao mẹ vui mà lại “hóc” ạ? -Mẹ vui vì mình có thể về chỗ cô An An sớm… -Quản gia Hà vừa mang bản hợp đồng thanh lý tới. Cô được bồi thường 6 tháng lương, Nghiêm lão phu nhân đưa luôn chi phiếu 40 ngàn tệ. Hân Hân sẽ gửi số tiền này về cho ba mẹ và cậu dưới quê để họ có thêm chi phí chăm lo cho vườn trái cây. -Khi nào mình đi ạ? Đào Đào vốn rất muốn về chỗ anh Tiểu Minh, cô An An… nhưng bây giờ phải rời đi như vậy, cô bé cảm thấy có chút buồn bã. Từ nay sẽ không được gặp các anh chị nữa… Sẽ không…. -Mẹ dọn dẹp đồ đạc, chúng ta đi ngay. Không cần Nghiêm lão phu nhân đuổi, Hân Hân cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cô đúng là không lượng sức khi muốn trả thù bọn họ. Họ có thừa độc ác và thủ đoạn… Hân Hân còn ba mẹ. Nếu họ có mệnh hệ gì…. -Mẹ ơi! Các anh chị vẫn chưa về. Đào Đào muốn tạm biệt họ. Nhưng…. hình như không kịp nữa rồi. Sau hơn một tháng vào nhà họ Nghiêm, Hân Hân – Diệp Tâm rời khỏi đó trong lặng lẽ. Lúc vào ngập tràn thù hận, lúc rời khỏi chỉ muốn sống yên ổn…. Đào Đào nép sát vào người mẹ. Đây là toàn bộ thế giới của cô. Nghiêm Thành đứng trên ban công, nhìn ra xa có thể thấy bóng hai mẹ con đang dần khuất bóng. Anh cười khẽ… Tạm chia tay để mau chóng lại gặp nhau. -Giám đốc…. Trợ lý trao cho Nghiêm Thành một bản báo cáo. Tòa chung cư Đông Nhất của khu Bắc thành phố nằm trong khu vực  thực hiện công trình của chính phủ mà Nghiêm thị trúng thầu đã được giải tỏa sau khi đền bù cho dân cư. Trong số hộ giải tỏa, có tên Đỗ An AnTheo báo cáo cho biết, nhận đền bù xong gia đình họ Đỗ đã về quê ở Tây trấn. Nghiêm Thành lạnh nhạt gấp hồ sơ lại, nhẹ nhàng: -Cậu đi thu xếp một đám người, để bọn họ đón khách. Nhất định không được để lại thứ gì quý giá trên người cô ấy. Chứng minh thư, tiền bạc… nhưng phải đảm bảo mẹ con cô ấy được an toàn, không mất một cọng tóc nào. -Vâng…. Trong muôn vàn thủ đoạn học được từ nhà họ Nghiêm, có một phương cách gọi là “dồn người khác vào đường cùng”. Nhưng nếu Nghiêm gia áp dụng cách đó để người ta không còn lối thoát thì Nghiêm Thành lại sử dụng nó để lấy lại hạnh phúc của chính mình.