Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
Chương 47
Cãi nhau
Sư tử vĩnh viễn là sư tử, dù nhiều khi sẽ làm người khác cảm thấy có chút phong cách Slytherin nhưng vẫn là sư tử, cho nên vĩnh viễn không cần phải kỳ vọng hoàng kim nam hài Gryffindor có thể hiểu xà vương Slytherin thâm trầm …… càng đừng trông cậy cậu có thể nhìn ra“Tình yêu” mới nảy mầm của Severus Snape giấu dưới lớp áo màu đen.
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Harry, Snape cũng thấy mình nên trừng phạt tiểu sư tử này nhưng…… Anh nên dùng lý do gì trừng phạt a? Đôi mắt đen bắt đầu đánh giá nam hài trước mắt — nói cậu ta không tôn trọng giáo sư? Hoặc là không cần lý do gì?
Trong đầu chuyển mấy vòng, biểu tình của Snape lại không biến chút nào, mà lá gan của Harry cũng thu nhỏ lại một chút — cũng không thể nói lá gan cậu đang thu nhỏ lại, chỉ là dù sao từng hòa bình ở chung với Snape, hiện tại bảo cậu táo bạo thì cậu cảm thấy có chút kỳ quái.
“Giáo sư……” Hít sâu một hơi, Harry rốt cục lại tích góp dũng khí Gryffindor từng tí một,“Kỳ thật em chỉ là muốn biết rõ tuần này giáo sư làm sao?” Harry thất bại ngồi xuống, giường ở bệnh thất cũng không tính mềm mại nhưng là rất thích hợp phát tiết tức giận,“Em cho là chúng ta đã là bạn!”
“Bạn?” Snape nhẹ giọng lặp lại từ này, âm f rất nhẹ, giống như là một chiếc lông vũ lướt qua mặt nước tạo thành một vòng tròn nho nhỏ,“Ta cho rằng em biết chúng ta không thể nào là bạn.”
“Vì sao?!” Bị Snape nói như vậy, Harry không có cách nào tiếp nhận, cậu đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Xem ra ta đánh giá cao chỉ số thông minh của em Harry,” Snape nói,“Có lẽ…… Em biết, Prince…… Là con của chúng ta.”
“Vậy thì thế nào?” Tiểu sư tử hầm hừ trừng anh.
“Như vậy em cho rằng hai người bạn…… Sẽ có con?” Khóe môi Snape cong một chút, “Ta nghĩ Albus cùng McGonagall là bạn, không phải quan hệ của bọn họ cũng không tệ sao?” Có lẽ là dự đoán một con ong mật già sẽ rất đáng thương, đột nhiên tâm tình của anh tốt lêm.
“Nha, Merlin! Giáo sư đang nói giỡn!” Harry ảo não cúi đầu, “Giáo sư Dumbledore …… và giáo sư McGonagall là loại quan hệ đó?”
“Loại?”
“Ách…… Tình nhân?” Harry nói rất nhỏ rất nhỏ hai chữ, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
“Thật đáng tiếc, bọn họ không phải.” Cái từ này…… không sai.
“Nói cách khác…… Chúng ta không phải bạn…… Mà là…… Tình nhân?!” Cuối cùng là lớn tiếng hô lên, Harry cảm giác gò má mình có thể ốp trứng gà ,“Nha, Merlin a! Em hiểu …… Em…… Ách…… Cái này có chút kỳ quái, giáo sư không cảm thấy sao?”
“Xác thực rất…… Kỳ quái.”
“Uy!” Hiển nhiên Harry rất bất mãn với sự khẳng định của Snape,“Em chỉ muốn nói…… Em muốn nói……”
“Nếu như cảm thấy kỳ quái thì em nên cự tuyệt ngay từ đầu để Prince triệt để biến mất.”
“Không có khả năng!” Câu nói của Snape giống như một thanh đao có thể chém Harry thành hai khúc, cậu phẫn nộ nhảy dựng lên bắt lấy bả vai Snape – tuy có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn bắt được, giống như là treo trên người giáo sư độc dược của cậu,“Severus Snape, không cần dùng Prince chọc giận em — vĩnh viễn không đừng làm vậy! Prince là con của em, Prince là của em! Em sẽ không để xuất hiện cái gì ngoài ý muốn!”
“Rất tốt, ta nói rồi, ở điểm này chúng ta có nhận thức chung……” Đơn giản ôm lấy cậu bé đáng yêu chủ động “Yêu thương nhung nhớ”, Snape đỡ làm cho Harry rất nhẹ nhàng duy trì động tác treo trên người Snape,“Em đã biết rõ điểm này, nên biết rõ…… Prince tồn tại cũng là bình thường, không phải sao?”
“Ách…… Cho nên là……” Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đen,“Cái đó cũng không kỳ quái đúng không?”
“Không sai, không kỳ quái.” Thành công nói dối cứu thế chủ, Snape hài lòng với thành công của mình, đây chính là thủ đoạn của anh, đương nhiên, anh cũng hiểu được không thể tính kế cảm tình nhưng sử dụng một chút sách lược thì có thể — nếu như có thể làm cho cứu thế chủ thành thật trở về nói rõ ràng cùng xuẩn cẩu thì càng tốt,“Cho nên, lo lắng của em không tồn tại.”
“Vậy được rồi!” Harry không quá thoải mái giật giật eo,“Cho dù…… Coi như là không kỳ quái, như vậy, em cho là chúng ta có thể hòa bình?”
“Nha? Chẳng lẽ…… Trước đó chúng ta đều bất hòa?” Vỗ eo Harry một cái ý bảo cậu không nên cử động,“Ta cho rằng…… em biết cái gì gọi là ‘Hòa bình’?”
“Đương nhiên em biết rõ! Nhưng là…… Nhưng là tuần này…… Anh không bình thường!” Harry ảo não bắt lấy cái tay đang tại tác quái trên lưng mình,“A, rất ngứa!”
“Được rồi, như vậy…… mời cứu thế chủ vĩ đại nói cho giáo sư độc dược hèn mọn của mình biết, rốt cuộc…… lạ ở chỗ nào?” Chẳng lẽ mình ám hiệu chưa đủ rõ ràng? Snape cảm thấy mình xem như đã chỉ rõ — khi Harry xem qua quyển sách kia, anh đang mời, ví dụ…… Tiến thêm một bước tiếp xúc, sao Harry hoàn toàn không có phản ứng a? Nhất là khi anh đã nói hai người đàn ông cũng có thể kết hôn sinh con bình thường…… Rốt cuộc đầu óc của tiểu sư tử Gryffindor có bình thường không?
Kỳ thật, tư duy của giáo sư hoàn toàn không cùng một tần số với tiểu sư tử Gryffindor! Harry kỳ quái cũng không phải hai người có phải là tình nhân không mà là nam sinh con, mà Snape lại cho rằng Harry sinh hoạt ở thế giới Muggle chỉ cho rằng nam nhân cùng nam nhân không thể trở thành tình nhân…… Cho nên nói hiểu lầm, luôn tốt đẹp.
Nhưng là hiểu lầm tốt đẹp đó làm cho Harry hoàn toàn không hiểu Snape “Ám hiệu”, kỳ thật dù cho không có hiểu lầm cậu cũng không hiểu, không phải sao? Đôi mắt to ướt sũng nhìn Snape, trong đôi mắt màu đen không hề thấy phẫn nộ, còn có chút…… Nhu hòa?
“Em nghĩ……” Harry mím môi,“Em nghĩ chúng ta không thể bất hòa như vậy, Severus, như vậy không đúng, Molly chưa từng bất hòa với Arthur, dì Petunia và dượng Vernon cũng rất tốt…… Bọn họ chưa từng bất hòa……” Chỉ có cậu mới là bị bất hòa.
“Bất hòa?” Snape cười, không phải nụ cười âm trầm mà là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm, đương nhiên, đây chỉ là anh tự cho là vậy bởi vì đã rất lâu anh chưa cười phát ra từ nội tâm, cho nên biểu lộ…… Có chút vặn vẹo,“Ta cho rằng…… Em hiểu được cái gì gọi là bất hòa?”
“Đương nhiên em hiểu!” Harry lại cao giọng,“Chỉ là…… Em không biết vì sao, từ sau kì nghỉ Giáng Sinh giáo sư giống như là thay đổi thành một người khác!” Harry văn vẹo ngón tay của mình bắt đầu nói ra tội trạng của Snape,“Buổi tối giáo sư sẽ về rất muộn, em không thấy giáo sư — trên lớp giáo sư lại hoàn toàn không đếm xỉa đến em, hơn nữa…… chúng ta nên nói chuyện giáo dục Prince!”
Nha! Lên án thật nghiêm trọng!
Snape nheo mắt lại nghe Hary tiếp tục kể ra.
“Còn tóc giáo sư, lại bắt đầu đầy dầu — em không biết giáo sư đang bận cái gì nhưng nó cũng làm em thấy sợ hãi!” Harry càng nói càng kích động, trong mắt bắt đầu tích nước,“Em cho rằng…… em nghĩ giáo sư tính toán không cần gia đình này …… Không phải chúng ta là…… người nhà sao?”
Đúng vậy, người nhà, đương nhiên là người nhà. Nhưng là, nếu như chỉ là người nhà, làm sao có thể chỉ đạo em chiến đấu như thế nào? Snape vươn tay ra xoa má Harry làm cậu không thể cúi đầu bảo trì cảm xúc uể oải vừa rồi, sau đó giọng nói mềm nhẹ như tơ tằm có thể làm cho người khác mất đi năng lực tư duy bình thường vang lên:“Ta cho rằng cứu thế chủ không còn là một thằng nhóc ba tuổi.”
“Đương nhiên em không phải là một thằng nhóc ba tuổi!” Harry cắn môi,“Em đã 13 tuổi…… Đừng quên, em có Prince, em là người lớn!”
“Đúng vậy, như vậy chúng ta nói chuyện của người lớn.” Snape kéo một cái ghế ngồi đối diện Harry,“Đầu tiên, ta nghĩ em phải biết một điểm, người kia — chưa chết.”
“Đúng vậy, em biết rõ, từ năm nhất em đã bắt đầu đấu tranh với hắn ta!” Harry cười nhạo một tiếng, cậu cảm thấy người thần bí kia thật sự rất thú vị– Voldemort, ngay cả tên cũng thú vị như vậy, đầu củ tỏi lớn, một u linh đẹp trai, còn gì nữa a? Cậu thật muốn biết tiếp theo là cái gì!
“Cho nên em cho rằng có thể bằng vào…… Một ít vận khí và…… Dũng khí thì có thể triệt để đả bại người đó?” Snape lại mở ra hình thức trào phúng,“Có lẽ em không biết dưới tay người đó có bao nhiêu tùy tùng điên cuồng, lại càng không biết người đó điên cuồng thế nào — nhưng không có vấn đề gì, ta sẽ cho em biết…… năng lực của em thế nào.”
“Em có thể học Phòng chống nghệ thuật hắc ám với Giáo sư Lupin!” Harry không thích Snape biểu lộ và phương thức nói chuyện như vậy, thật giống như hai người cách nhau rất xa, bọn họ rõ ràng là người nhà, là bình đẳng, không phải sao?
“Không được! Xuẩn lang nhất định sẽ mềm lòng! Harry Potter, tính mạng của em là quan trọng nhất, những thứ khác, không liên quan gì tới ta!” Người nghiêng về phía trước, gần như áp Harry trên giường — hiện tại, cứu thế chủ chỉ có thể lấy khuỷu tay chống mới có thể miễn cưỡng không nằm xuống,“Harry Potter, em phải sống sót — chỉ có sống sót, Prince mới có cơ hội sinh ra…… Em mới có cái gọi là ‘Người nhà’, hiểu không?”
Sợi tóc mềm mại của Snape quét qua mặt Harry, mặc dù có dầu nhưng cậu cũng không cảm thấy bẩn, khiến gò má Harry có chút ngứa, hơn nữa…… Snape nhìn xuống cậu như vậy, thật sự làm cho người ta xấu hổ, Harry không thể ức chế đỏ mặt, cậu muốn ngồi ngay ngắn nhưng là Snape lại gần như áp lên người cậu làm cho cậu muốn ngồi xuống cũng đặc biệt khó khăn…… Harry có thể nghe được tim đập của mình! Trời ạ! Mình nhất định là bị bệnh — tim đập còn nhanh hơn đồng hồ!
“Những gì ta nói…… Đã hiểu sao?” Giọng nói như tơ lụa của Snape vang lên bên tai cậu làm cho Harry càng không biết làm sao, là nên gật đầu nói “Đã hiểu” hay là nên lắc đầu phản bác? Harry không biết nên làm như thế nào! Harry nghĩ mình nhất định là bị bệnh …… Có lẽ là bị cảm sốt…… Bởi vì má cậu quá nóng…… Loại nhiệt độ này làm cho cậu nhớ tới mình mơ mơ màng màng nhìn qua một quyển sách…… tựa hồ có một chút…… Ách…… hình ảnh kỳ quái?
Nhưng Snape cũng không có ý định buông tha Harry như vậy, một tay chống, tay kia xoa má nam hài — nhiệt độ nóng hổi như có thể tổn thương lòng bàn tay của anh — làn da cậu bé rất đẹp, trơn mềm, có chút giống bơ mới.
“Ta sẽ…… Được rồi, bất hòa — em thích từ này — ta sẽ làm vậy vì ta cần lên kế hoạch huấn luyện, mà đồng dạng, ta cần em xem mình là địch nhân của ta, như vậy em mới có thể chân chính dùng đũa phép công kích ta, hiểu không?”
Dùng đũa phép đi công kích Snape?! Harry trong nháy mắt bỏ qua cái tay tác quái hấp dẫn toàn bộ chú ý trên mặt mình:“Không! Em không thể!”
“Em cần phải làm vậy! Bằng không…… Ta chỉ có thể làm cho quan hệ của chúng ta –” Snape tóm nâng cứu thế chủ lên, mũi của bọn họ gần như đụng vào nhau,“Trở lại tình trạng trước khi Prince xuất hiện?”
Đương nhiên, Harry không có khả năng chọn thứ làm mình không chịu được! Harry cảm thấy…… mình và Snape gần nhau như vậy thật sự là rất kỳ quái, chính cậu kỳ quái, cậu còn không biết loại này kỳ quái là tốt hay xấu…… Nhưng cậu không thể nhận quan hệ hỏng bét hơn! Cậu sẽ không chấp nhận!
“Không! Em không muốn vậy!” Harry gầm thét bắt lấy bả vai Snape — động tác này có chút khó khăn làm cho Harry suýt ngã xuống, vì vậy…… Snape chỉ có thể ôm Harry vào ngực —
“A!”
Mũi hai người bị đập vào nhau!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
15 chương
32 chương
43 chương
89 chương
11 chương
12 chương
23 chương