Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử
Chương 41
Đêm giáng sinh ấm áp
Trước Giáng Sinh, Harry tìm cớ không đến ngôi nhà số 12 quảng trường Grimmauld cùng cha đỡ đầu mà ở lại Hogwarts cùng tiểu vương tử của mình…… Còn có giáo sư Snape. Mặc dù thấy có lỗi với Sirius nhưng Harry vẫn cảm thấy mình nên làm như vậy, đợi đến 26 cậu đến ở hai ngày là được…… Ngày lễ không thể nhìn người nhà, Harry vẫn không thích lắm.
Bất quá, không khí Noel rất nhanh đã đánh tan buồn bực trong lòng Harry, cậu mỉm cười đặt cây thông nhỏ xinh mua ở Hogsmeade để cạnh bàn, bắt đầu trang trí — đúng vậy, cậu tính mua một cây to nhưng cậu cảm thấy nếu như là cây to thì nhất định sẽ bị Snape ném ra hầm.
Thừa dịp Prince lôi kéo Snape đi Hẻm Xéo mua đồ, Harry bắt đầu bận rộn.
Trước dựa theo những gì giáo sư McGonagall dạy, dùng đũa phép biến tờ giấy thành những cô tiên bé nhỏ xinh đẹp, dùng một ma pháp trận nho nhỏ học được trong lớp cổ đại ma văn, ma pháp trận sẽ hát, thanh âm sẽ không quá lớn, cuối cùng treo chocolate ếch, các loại kẹo lên trên cây — hoàn thành thứ quan trọng nhất, Harry rất hài lòng về kiệt tác của mình. Nhưng không phải chỉ có vậy, cậu còn cần một thứ đặc biệt gì đó…… Có lẽ, giáo sư Dumbledore sẽ nguyện ý giúp? Harry đảo mắt, áo choàng cũng quên mặc chạy đến phòng hiệu trưởng.
“Giáo sư Dumbledore, giúp em một việc!”
“Harry, làm sao vậy?” Vội vàng thả ra khung ảnh trong tay xuống, Dumbledore như là che dấu cái gì đó vội vàng đứng lên,“Có chuyện gì không?”
“Ách…… Giáo sư, em muốn tự tay làm bánh ngọt cho Prince, còn có gà nướng…… Ưm…… Chính là em không biết làm ở nơi nào!” Harry gãi gãi má, cảm giác mình như vậy quá liều lĩnh và lỗ mãng,“Em quấy rầy giáo sư sao?”
“Nha, không, hài tử của ta, trò không quấy rầy, ta chỉ là đang lau khung ảnh.” Lão hiệu trưởng vui tươi hớn hở nói dối, Fawkes uốn éo quay đầu đi như đang khinh bỉ, lão hiệu trưởng cũng không tức giận,“Chúng ta đi phòng bếp a, trò khẳng định còn không biết phòng bếp ở nơi nào, ha ha, hai anh em song sinh chưa nói cho trò biết phòng bếp của Hogwarts đúng không?”
“Bọn họ biết?”
“Đương nhiên, không phải bọn họ luôn lấy được đồ ăn ngon sao?” Dumbledore nháy mắt, thần sắc nghịch ngợm làm Harry thấy rất thú vị.
“Đúng vậy, luôn có thể lấy được.” Đôi khi Fred và Geogre buổi tối đến phòng ngủ tìm Ron sẽ mang đến rất nhiều thứ ăn ngon, Harry còn tưởng rằng hai người có lực lượng thần bí gì a…… Thì ra lực lượng thần bí đó là phòng bếp.
Đi theo Dumbledore đến gần phòng nghỉ của Hufflepuff, Dumbledore gãi gãi quả lê trên một bức họa, Harry nhìn thấy quả lê nhảy sang một bên sau đó bức họa cũng mở ra — một phòng bếp thật lớn! Bên trong có rất nhiều gia tinh, bọn họ vui sướng làm việc, dùng phương thức đặc thù trao đổi – Dobby ở trong bọn họ, bất quá khi nó trông thấy Harry thì nhảy tới, vẻ mặt rất hưng phấn!
“A! Hiệu trưởng Dumbledore tôn quý! A! Ngài Harry Potter! A! Dobby…… Dobby có thể làm gì cho hai vị ? A! Dobby…… Dobby, quá vinh hạnh !” Gia tinh cúi người, mắt vẫn nhìn hai người, bên trong tràn đầy cảm động và hy vọng.
Rất nhanh, Harry được Dobby trợ giúp lấy được những gì mình cần bắt đầu chế tác bữa tiệc lớn đêm giáng sinh, cậu chuẩn bị nướng bánh, gà tây, làm ba phần bít tết, có lẽ cần một ít salad…… Trông thấy khuôn bánh ngọt Dumbledore lập tức tỏ ra hứng thú, cũng vén tay áo hỗ trợ.
Gia tinh nhiệt tình yêu thương công tác, khi phù thủy đoạt đi công tác của bọn họ, bọn họ sẽ thương tâm tự ti hét lên, bất quá Dumbledore giải quyết phiền toái đó rất nhanh, mà Dobby có thể “Giúp Harry Potter” thì hưng phấn dị thường.
Không bao lâu, bữa tối đã làm xong, Dumbledore cũng nhận được một khối bánh ngọt lớn mình tự thân làm, mỹ mãn trở lại phòng hiệu trưởng, mà Dobby giúp Harry mang thức ăn đến hầm. Đương nhiên, Dobby cũng nhận được quà của Harry — một khăn quàng cổ nhỏ, Harry Potter tự tay đan.
Khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Snape còn chưa trở lại, Harry chờ, nhàm chán…… Harry đứng lên đẩy cửa phòng thí nghiệm, bên trong đèn rất sáng nhưng cũng rất lạnh, có vẻ để bảo quản độc dược cho tốt…… Harry muốn dọn dẹp mấy thứ cho Prince, có lẽ cậu có thể lợi dụng khoảng thời gian này rửa vạc…… Ngay khi Harry đi vào thì một con cú mèo bay đến, trực tiếp ném xuống một bức thư rồi bay mất.
Một bức thư?!
Harry nhặt lên, trên đó viết người gửi là Cori — nhưng…… hình như là gửi cho Snape …… Harry cầm nhưng cuối cùng cũng không mở ra mà để lên bàn của Snape.
Khi cậu dọn lại vạc của Prince thì nghe thấy tiếng cười thanh thúy truyền đến — là Snape mang Prince trở lại!
“Po……” Quả nhiên, trông thấy cây thông, mặt Snape đen lại.
“Oa! Cây thông!” Không đợi Snape nói, Prince kêu to chạy nhanh đến gần,“Con yêu ba ba!” Kỳ thật cậu yêu những cái kẹo treo trên cây!
Trông thấy những cái kẹo kia, mặt Snape càng đen nhưng anh cũng không nói gì mà chỉ là trừng Harry, Harry đành phải cười ngây ngô.
“Nha, hôm nay là ngày lễ!” Harry hôn hai má Prince,“Nhưng không thể ăn nhiều, biết không, còn có cơm tối đó.”
“Oa nha! Con yêu bánh ngọt và thịt bò!” Prince tán thưởng, giống như Harry vừa mới vào Hogwarts, mở to hai mắt nhìn, biểu hiện nhiệt tình yêu thương với những thứ ngon miệng.
Những thứ này, không phải gia tinh làm.
Snape nhìn thoáng qua Harry rồi hít sâu một hơi. Kỳ thật, đêm giáng sinh có học sinh và giáo sư cho nên gia tinh cũng vẫn chuẩn bị rất nhiều thứ thích hợp ngày lễ…… Trên thực tế, Harry hoàn toàn có thể đến đại sảnh đường ăn mà không phải ở chỗ này chờ hai người bọn họ, không cần nhìn thời gian Snape cũng biết hiện tại đã nhanh đến tám giờ…… Cái này…… Xem như thử?
“Nhanh đi rửa tay, lập tức có thể ăn.” Harry cầm tay Prince chạy đến phòng tắm, chạy hai bước, hình như ý thức được cái gì, cậu quay đầu sang hỏi Snape, “Severus, anh không làm cho Prince bị đói chứ?”
“Hừ.” Đói bụng một buổi tối nên Snape bất mãn câu này vô cùng, anh không tính toán trả lời mà chỉ nặng nề thở ra rồi cởi áo choàng ra.
“Con có ăn kem, còn có bánh bích quy nhỏ!” Prince vội vàng giải vây, cậu cảm giác mình là một đứa bé đáng thương nhất trên thế giới — có một người cha mặt đen và một ba ba nhỏ…… Ai…… Bọn họ khi nào thì có thể giống tương lai a…… Tiểu vương tử đáng thương nhìn trời khóc……
“Vậy buổi tối con phải uống dược tiêu thực……” Suy tư ẩm thực của tiểu vương tử, Harry kết luận, cổ quái nhìn nhìn Snape — đúng vậy, rất cổ quái, ánh mắt không chỉ là cổ quái, còn mang theo một chút trêu tức.
Khi chuẩn bị tốt mọi thứ, một nhà ba người ngồi trên bàn ăn. Kỳ thật so với tiệc tối bên ngoài, thức ăn trong hầm cũng không thịnh soạn như vậy nhưng hương vị rất tốt, ít nhất Snape cảm thấy hương vị ngon hơn tay nghề của gia tinh rất nhiều…… Có lẽ, không chỉ tiểu vương tử cần tiêu thực?
Ăn no căng bụng xong, Prince tắt đèn phòng khách rồi cùng Harry đốt pháo hoa Harry mua ở Hogsmeade, ánh lửa sáng lạn cũng không tổn thương người, có lẽ đây chính là sự thần kỳ của pháp thuật, dưới ánh pháo hoa diễm lệ, Snape nhìn thấy một màu sắc còn chói mắt hơn – màu xanh biếc, màu xanh đó giống như loại bảo thạch tốt nhất, trong suốt, sáng long lanh, sáng rọi.
Một thanh ân rầm rĩ không biết từ chỗ nào truyền đến:“Bắt lấy — bắt lấy a, Severus, bắt lấy! Đó chính là hạnh phúc của anh, anh có thể được cứu rỗi, chỉ cần anh bắt lấy!”
Đúng vậy, chỉ cần vươn tay là có thể được hạnh phúc.
Đèn sáng lên, mắt Snape dường như không thể thích ứng ánh sáng đột nhiên xuất hiện, anh vươn tay che mắt rồi một cái ly nhét vào tay anh.
“Uống chút rượu đỏ……” Harry ôm chai rượu nói,“Hôm nay là giáng sinh, uống chút rượu chúc mừng a!”
“Con cũng muốn!” Prince cười nhào qua, ghé lên vai Snape.
“Không được, con có thể uống cái này.” Kể từ khi biết Hogwarts có thể cung cấp nước trái cây, Harry liền hỏi Hermione về nước trái cây, Hermione không hổ là phù thủy bác học nhất Hogwarts, Hermione đề cử vài loại thức uống thích hợp trẻ con,“Nước nho.”
“Nha! Con không phải trẻ con!” Tiểu vương tử chun mũi, cậu còn tưởng rằng mình có thể được một ít rượu đỏ a!
“Đúng vậy, cho nên……” Snape nheo mắt lại, Harry đang rót rượu cho anh,“Rượu đỏ cũng là nước nho, ta nghĩ con biết rõ, Prince.”
“Thật sao?!”
“Đương nhiên.” Độc dược đại sư sắc mặt như thường cầm chai rượu đỏ trong tay Harry, chỉ nhãn hiệu cho tiểu vương tử xem — nguyên liệu chủ yếu: Nho.
“Nguyên lai rượu đỏ chính là một loại nước nho a!” Harry mở to mắt nhìn giống như mới biết tin này,“Nha, em nghe nói qua, hình như là bởi vì rượu đỏ là nước nho đã qua lên men cho nên không thích hợp trẻ con uống…… Đúng không, Severus?”
“Đúng vậy, là như vậy.” Duy trì bộ mặt bình tĩnh.
“Vậy được rồi……” Prince thỏa hiệp ngửa đầu uống một hớp lớn nước nho, hương vị không xấu.
Sau khi ăn xong bánh ngọt chocolate, Harry cũng không cho rất nhiều đường nên ăn cũng không ngấy, phối hợp rượu đỏ lại càng thêm mịn, mà bánh ngọt của Prince Harry còn chuyên môn cho thêm bơ ngọt, bởi vậy hai cha con đều được thỏa mãn.
Đêm giáng sinh của phù thủy không giống Muggle có một ít tiết mục ti vi nhưng bọn họ cũng có phương thức giải trí của mình, đương nhiên, Snape không tính — ngoại trừ đọc sách thì là làm độc dược, cờ phù thủy cũng có thể xem như tiêu khiển.
12h qua, lò sưởi liền bắt đầu phun ra ngoài gì đó – những cái hộp bị phun ra, Harry biết rõ đó là quà giáng sinh, đương nhiên, cũng sẽ có cú mèo tới, bất quá phải chờ tới sáng sớm mới có thể thấy.
“Ba ba, ba tặng con cái gì vậy ?” Prince mở to mắt nhìn Harry.
“Chờ đến sáng con có thể tự mở ra.” Harry cười cười rồi nhìn Snape, cậu cũng rất muốn biết vị giáo sư độc dược này có tặng quà cho mình không.
“Đi ngủ.” Đương nhiên, giáo sư độc dược sẽ không nói cho Harry mình có quà hay không vì mặt vị giáo sư này bắt đầu biến thành màu đen ,“Ta giả thiết hai người còn biết mình chưa thành niên?”
“Nha! Cha, con lập tức đi ngủ!” Tiểu vương tử gục đầu xuống, cậu đương nhiên biết rõ người cha vĩ đại của mình tức giận, muộn như vậy còn chưa ngủ…… Ngày mai nhất định sẽ gặp nạn, độc dược tinh lực đang chờ cậu a!
“Ách…… Em lập tức đi ngủ!” Harry cũng tranh thủ phóng tới phòng ngủ.
Rất tốt, đây mới là những cậu bé nghe lời!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
15 chương
32 chương
43 chương
89 chương
11 chương
12 chương
23 chương