Arkadian - the adventure

Chương 4 : Cô gái bí ẩn (2)

Bước về phía Sylvia , Ryuji cảm thấy mất bình tĩnh hơn bao giờ hết.Hắn chưa bao giờ thật sự chủ động bắt chuyện với một cô gái.Vì thế , hắn chẳng biết mình sẽ phải bắt đầu như thế nào nữa.Khoảng cách giữa hắn và chỗ ngồi của Sylvia ko xa , nhưng dường như nó là cả một chặng đường dài mà hắn phải rất cố gắng mới có thể vượt qua được.Hơi có chút chần chừ , rồi thì Ryuji cũng lấy đủ dũng khí để lại gần Sylvia. Những học sinh khác trong toa tàu chẳng may may để ý tới hành động kì quặc này của hắn.Trong mắt họ , Ryuji là một gã lập dị , khác người.Một mái tóc rối bù , cặp kính gọng nhựa to bự tổ chảng , cách ăn mặc lỗi mốt , cùng với điệu bộ lóng ngóng và vẻ ngơ ngẩn của một con mọt sách chính hiệu là tất cả những gì họ thấy ở hắn.Vì thế , chẳng ai thèm để tâm tới việc hắn định sẽ làm ra những trò hề ngu ngốc nào.Điều họ thắc mắc duy nhất có lẽ là tại sao một cô gái xinh xắn , dễ thương như Cindy lại đi chung với đứa thảm hại như Ryuji , thậm chí cô bé còn nói chuyện với hắn một cách vui vẻ nữa.Bầu không khí vụt trở nên căng thẳng khi Ryuji bước tới trước Sylvia. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hắn.Ko ai biết hay đoán được cái gã hề kia sắp diễn trò gì.Trở thành trung tâm của mọi sự chú ý , Ryuji thấy mặt mũi nóng bừng , chút bình tĩnh cuối cùng cũng đã bốc hơi mất.Hắn bắt đầu thấy run , chỉ là , ko hiểu tại sao hắn vẫn gượng đứng được trong khi 2 chân đã mềm nhũn. Trông hắn càng lúc càng khổ sở , khỏi nói , tai hắn đỏ ửng lên , mặt cúi gầm , tay chân lóng ngóng trông thật thảm hại. "Bạn ... bạn ..mình nói ... nói chuyện ... à không đúng ... bạn ... cho phép mình .. à ko ... ý mình là ... mình có thể ... có thể ngồi đây được ko ?" - Ryuji lắp bắp , lưỡi hắn cứ líu lại. Nhưng cuối cùng hắn cũng có thể nói hết ra được một cái gì đó mà theo hắn là có thể tạm chấp nhận được trong tình huống này.Nó không được tốt cho lắm nhưng cũng chẳng đến mức quá tệ. Lại những tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp toa tàu. "Thằng hề ngu ngốc kia đang làm cái quái gì vậy ? Định kết bạn với cô ta sao ?Chẳng lẽ nó ko biết cô ta là ai à !" -Cậu nghĩ nó quan tâm tới điều đó hả , tớ cá là nó sẽ ko qua khỏi được 3 ngày đâu. -Còn tớ nghĩ nó sẽ chẳng sao hết . Chẳng phải những thằng ngốc thường chẳng bao giờ bị ốm sao.Chúng thường gặp may đấy chứ.Biết đâu lời nguyền độc ác ấy lại chừa hắn ra nhỉ. -Fu fu ! Dù sao thì cái đống rác đần độn ấy cũng hợp với cô ta đấy chứ. Cindy chăm chú quan sát mọi hành động của Ryuji bằng vẻ mặt hoài nghi khó hiểu. Sau cậu ta nhất định phải làm cái chuyện vớ vẩn này nhỉ.Chẳng lẽ cậu ấy nghĩ nó sẽ giúp ích gì được cho cô ta sao.Trông cô ta đâu có vẻ cần sự thương hại về mặt tình cảm đâu chứ.Cả một lời nguyền khủng khiếp đe dọa nữa.Chuyện này thật điên rồ. Ryuji thấy tai hắn như ù đi.Tất cả những lời bàn tán chẳng lọt chút nào vào tai hắn.Điều đó kể ra cũng là may mắn.Bởi nếu nghe được , có khi hắn đã e ngại mà dừng cái hành động ngu ngốc của hắn lại.Ryuji biết chắc Sylvia nghe thấy những gì hắn nói , chính xác hơn là sự tổng hợp và lắp ghép lại của hàng loạt những từ ngữ rời rạc mà hắn ấp úng mãi mới tuôn ra được.Có điều gần như cô ta chẳng có bất kì phản ứng nào, gương mặt xinh đẹp ấy vẫn lạnh lùng , ko cảm xúc giống như thế giới xung quanh cô chẳng hề tồn tại. Lần đầu chủ động bắt chuyện với một cô gái của Ryuji hình như đã thất bại thảm hại.Hắn đã dự tính trước điều này , nên cũng ko bất ngờ cho lắm.Tuy vậy , hắn vẫn thấy hơi xấu hổ và có chút hụt hẫng.Tình huống này , nếu Ryuji từ bỏ , trở về với vị trí của hắn bên cạnh Cindy thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành bạn của Sylvia được , nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào để Sylvia tiếp chuyện hắn.Hắn thấy bối rối và khó xử vô cùng , hắn muốn quay về chỗ của mình , ko hiểu sao chân cứ như bị chôn chặt xuống sàn tàu, mặt vẫn cúi gằm , Ryuji khẽ thở dài và cứ đứng nguyên tại chỗ như thế. -Chỗ này đâu có thuộc quyền sở hữu của tôi , bạn có thể ngồi bất cứ đâu bạn muốn ...và đừng làm phiền tôi nữa - Sylvia nói , âm điệu nhẹ như gió thoảng nhưng khô khốc và lạnh lẽo như băng đá.Trong khi nói , mắt cô vẫn ko hề rời khỏi cuốn sách trên tay. Tuy giống như một lời từ chối một cách lịch sự , nhưng nó cũng đã trút được gánh nặng lo âu trong lòng Ryuji.Hắn thở hắt ra nhẹ nhàng rồi thả người xuống ghế đối diện Sylvia.Giờ hắn mới nhận ra , chân đã mỏi rã rời , thật may là áp lực đã giảm đi đáng kể.Ngồi đối diện với Sylvia , hắn chẳng biết phải mở miệng nói gì , cũng chẳng dám nhìn cô , sau cùng , hắn nghĩ tốt nhất là nên im lặng , đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Con tàu đang băng qua một cánh đồng cỏ xanh mơn mởn , không khí thật trong lành , dễ chịu , phảng phất hương thơm hoa đồng nội , thật khác xa thành phố ồn ào , đầy bụi bặm. Liếc nhìn cuốn sách trên tay Sylvia , Ryuji đọc được dòng chữ. "NGUỒN GỐC PHÁP THUẬT" Tò mò về tựa đề cuốn sách , Ryuji định hỏi gì đó , nhưng hắn nhớ lại Sylvia đã nói "Đừng làm phiền tôi" , nên hắn lại thôi và lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Khung cảnh bên ngoài trôi qua vùn vụt , nhưng Ryuji đang để tâm trí hắn lửng lơ tận đâu đâu nên cũng chẳng có cảnh đẹp nào lọt vào mắt hắn.Những lời xì xầm bàn tán về hắn cũng đã ngừng , có lẽ họ nghĩ rằng số phận hắn đã được sắp đặt rồi nên cũng chẳng muốn để tâm , dù sao nó cũng chẳng liên quan đến họ. Chán nhìn ra ngoài cửa sổ , hắn ngó về phía Cindy.Lúc này chỗ ngồi của hắn bị một gã khá đẹp trai chiếm dụng.Có vẻ như gã đó đang tìm cách bắt chuyện và tán tỉnh Cindy.Chỉ là Cindy chẳng mảy may quan tâm tới gã ta , cô bé đang chăm chú vào cuốn tạp chí cầm trên tay , để mặc thằng nhóc ngồi lảm nhảm một mình. Cú giữ sự im lặng thế này thì thật nhàm chán , nhưng với Ryuji , khởi đầu như vậy cũng tạm ổn.Gạt những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu , hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Tàu đang chạy qua một vách núi dựng đứng , cao vút , vô cùng hiểm trở , cảnh vật đơn điệu và hoang sơ.Nhìn một lúc , hắn thấy mắt mình muốn díp lại , và giấc ngủ dịu dàng đến với hắn...