Bất chợt, từng hạt trắng nhỏ ly ti từ trên trời rơi xuống. Tuyết rơi rồi! Thảo lặng lẽ đứng nhìn ng con trai kia. Cái dáng cao dong dỏng, 2 tay thi thoảng đút vào túi quần hoặc khoanh tay trước ngực. Mái tóc hơi nâu vương vài hạt tuyết trắng. Đôi mắt xám tro luôn dõi theo thân ảnh 1 cô nhóc tinh nghịch. Ánh mắt đó của cậu luôn hướng về 1 nơi nào đó. Xa lắm! Nơi mà Thảo ko đủ can đảm để bước đến. Gặp anh là 1 điều may mắn trong cuộc đời cô rồi. Thôi thì cô đứng từ xa ngắm nhìn anh cũng đc. Thảo cúi gằm mặt, tim cô chợt nhói lên. Đau! Ngay khi Thảo vừa cúi xuống, Vũ di chuyển tầm nhìn của mình đến chỗ cô. Vẫn là cái dáng đứng hờ hững đó nhưng đôi mắt thì đã ấm áp lên nhiều. Đôi môi anh khẽ mấp máy 2 từ: đồ ngốc. Đôi mắt màu hổ phách uy quyền của Phong dán theo hình ảnh của 1 cô nhóc có mái tóc hạt dẻ xoăn lọn cùng với nụ cười luôn thường trực trên môi. Và, Phong chợt giật mình nhận ra. Cái ác cảm của mình đặt cho Nhi đã ko còn. Thay vào đó là 1 sự theo dõi, 1 sự quan tâm đối với cô vợ chưa cưới của mình. Phong cũng ko thể hiểu nổi bản thân nữa. Sao cậu cứ mãi nhìn về hướng ng con gái đó mãi vậy? Điên rồi! Lâm khẽ nheo đôi mắt màu xanh đậm chất phương Tây của mình nhìn ng con gái đang nở nụ cười dịu dàng, 2 tay đang nặn tuyết kia. Cậu lúc nào cũng vậy, luôn đứng từ xa và dõi theo Phương. 11 năm chơi với nhau. Có lẽ đối với Lâm, đây ko phải là thứ tình cảm bạn bè thân thiết đơn thuần nữa. 1 quãng thời gia khá dài để Lâm tìm hiểu Phương. Khẽ nở 1 nụ cười hài lòng, với cậu thì tình yêu đơn phương thế này là đủ rồi. Lặng lẽ dõi theo ng con gái mình yêu thôi. "BỘP"- Thảo bị ai đó "ám sát" bằng 1 quả cầu tuyết. Quay sang thì thấy Thoại Anh đang cười lém lỉnh.