Vũ, Kỳ, Phong và Nhi đã ra sát bờ biển. Nghe bà Lý nói thì mộ của cô ấy ở gần biển. Chắc chỉ ở đâu đây thôi. Trời chợt nổi gió lạnh, sóng biển xô vào bờ cát ầm ầm. Đây là 1 điềm xấu chăng? Đang đi, tự dưng Nhi đứng khựng lại. -Nhi, em sao vậy?- Vũ lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt vô cùng khó coi của cô bé. Ánh mắt Nhi như đang mường tượng ra điều gì đó kinh khủng lắm. -Phương. Kiều Phương- trong vô thức, Nhi thốt lên vài từ. -Sao? Em cảm nhận đc gì à?- Kỳ gấp gáp hỏi. Gió thổi mạnh hơn, những con côn trùng có cánh từ đâu bay ra rất nhiều. Phía Tây bầu trời nhuộm 1 màu đỏ ối, sóng biển vỗ cũng mạnh hơn. Có lẽ đây là 1 điềm báo. -Dạ, chuyện là vậy đó bà. Bà có thể cho bọn cháu biết thêm thông tin đc ko bà?- Long kể lại tất cả sự việc đang xảy ra với cô bạn mình cho bà lão nghe. -Chuyện này thì ta cũng chỉ nghe bà ngoại ta kể thôi. Lúc đó, ngoại ta cũng là 1 tiểu thư của đảo này và về làm dâu của gia đình bị lời nguyền kia. Thế nhưng, ngay trong đêm tân hôn thì bà đã nhìn thấy 1 cô gái mặc váy trắng. Sáng hôm sau, bà về nhà mẹ mình, đồng thời là cụ ta. Cụ ta đã khuyên ngoại về nhà, tức là cái đền này nhưng ngoại ko nghe. Âu đó cũng là sức hút của tình yêu. Biết ko thể khuyên bảo cô con gái cứng đầu của mình, cụ ta đã làm 1 chiếc vòng đá rubi tím có bùa. Tuy vậy, cái vòng đó chỉ bảo vệ cho bà đc 1 thời gian. Sau đó 1 tháng, ngoại ta phải bỏ về nhà trong khi đang mang thai mẹ ta và để lại cái vòng. Tuy đã qua mấy đời chủ nhưng từ đó thì cũng ko thấy có cô gái nào về làm dâu nhà đó nữa- bà lão kể lại bằng giọng rầu rầu. Nhắm mắt lại, bà khẽ thở dài khi nhớ lại qúa khứ. -Phương. Kiều Phương- giống y chang câu của Nhi. Thoại Anh thốt lên. -Có việc gì sao?- cả Long và bà lão lo lắng hỏi. -Phương có chuyện rồi- ánh mắt cô vô cùng hốt hoảng, Thoại Anh nhìn sang bà lão khẩn khoản- bà giúp đc chứ?