Mới đầu Thoại Anh dựa vào ghế mà ngủ. Nhưng vì xe lắc lư nên cô đã ngả vào vai Long. 1 lúc sau chả hiểu mơ thấy cái gì mà Thoại choàng tay ôm luôn cổ Long. Long định đẩy cô bé ra nhưng vì đó là 1 hành động ko đc hay cho lắm của đấng nam nhi(bệnh sĩ diện) nên thôi. Nghĩ lại thì cậu quen cô nhóc đanh đá này cũng đc mấy năm rồi ý chứ! Ừm...từ khi cả 2 12t thì phải. Hôm đó là sinh nhật của Thoại Anh. Ấn tượng đầu tiên khá tốt. Cô bé xuất hiện trên bục chính với cái váy màu tím nở nụ cười mặt trời. Thế nhưng ấn tượng đó bị tiêu tan khi cậu và cô bé cùng lẻn ra ngoài vì ko quen đám đông. Cũng chỉ vì tranh nhau cái xích đu mà chả ai chịu để ng kia ngồi. Quay ra cả 2 động tay động chân. Cuối cùng thì "ùm", 2 ng cùng ngã xuống bể bơi ướt như chuột lột. 2 đứa bị ba mẹ la tơi bời hoa lá đâm ra thù hằn nhau luôn. Long chợt mỉm cười nhẹ khi nghĩ lại qúa khứ rồi cậu đeo 1 tai nghe cho Thoại Anh, 1 cho cậu rồi cũng lăn ra ngủ. Trái ngược với 2 cô bạn. Nhi ngủ chả ý tứ gì cả. Nằm sải lải ra như ngủ ở giường vậy. Chân thì gác lên Kỳ và Phong, đầu thì gối lên đùi Vũ. -Em ơi, đừng đi. Gà quay, thịt xiên, sườn xào...đừng bỏ chị- Nhi vừa ngủ vừa nói mơ. Đúng là suốt ngày chỉ biết ăn thôi. Phong lặng lẽ ngắm nhìn Nhi. Tiểu thư kiểu gì mà ý tứ ko thấy đâu. Đúng là đc 2 ông anh chăm sóc từ nhỏ nên lây tính con trai luôn rồi cũng nên. Thực ra thì cậu cũng 17t đấy. Nhưng biết sao đc, quy định của gia tộc bắt trưởng họ- ng thừa kế phải lấy xuống 15t. -Mọi ng ơi. Xuống ăn cơm nào- tên phụ xe thông báo. Mọi ng bắt đầu xôn xao đứng dậy khởi động cho đỡ mỏi rồi ngó nghiêng. - Phương. Dậy đi ăn thôi- Lâm khẽ lay vai Phương. -Con heo nái này! Mau dậy nhanh- trái ngược với hành động dịu dàng của Lâm thì Long lại vỗ bộp bộp vào vai Thoại Anh. Cô nàng khẽ cựa quậy rồi dụi dụi mắt.