Nhi, tớ ko chịu nổi nữa rồi. Stop lại nhanh!- Long cũng nhảy vào. Con nhỏ Diễm đó điệu chảy nước. Đã vậy lại còn cậy anh là bạn trai, suốt ngày kênh kiệu với đám học sinh và lũ đàn em của anh trong trường. Loại ng này anh tởn đến già. Thà cả đời cãi nhau với bà chằn Thoại Anh còn hơn.
-Hơhơ. Đại tỷ, sư huynh bình tĩnh- Nhi nhẹ giọng đánh trống lảng -đc rồi, chiều nay 2 ng hạ màn đi.
-Ủa mà Nhi. Nhỏ Diễm đâu làm gì bà. Sao bà xử luôn nhỏ đó?- Thoại Anh hỏi. Diễm đâu có làm gì?
-Ai bảo nó ko làm gì tôi. Nó đánh tôi á!- Nhi chu mỏ cãi lại.
-Cái gì??? Nó đánh cậu á?- Long sửng sốt rồi cùng Thoại Anh ôm bụng lăn ra sàn nhà cười. Cười ngặt nghẽo đến nỗi ko thở nổi luôn.
-Trời đất ơi! Bà đúng là biết đùa mà. Bà bị nhỏ đó đánh? Haha- Thoại Anh vừa gắng gượng ngồi dậy quẹt nước mắt rồi lại ôm bụng cười.
-Đức Mẹ ơi! Cậu ko đánh ng ta thì thôi chứ ai dám động vào con sư tử như cậu- Long phụ hoạ vào rồi lại lăn ra cười. Cười muốn bể bụng mất!
"BỐP, BỐP"- Nhi thẳng tay đập vào lưng 2 ng đang cười như trốn trại kia. Bực rồi nhá! Cô hiền như thế này(hiền?!) thì chả bị bắt nạt.
-2 ng đi ra ngay. Nếu ko thời gian hẹn hò tăng thêm 1 tháng- Nhi khoanh tay nghiêm giọng. Chỉ 1p sau, Thoại Anh và Long đã biến mất khỏi tầm mắt của Nhi. Thêm 1 tháng nữa chắc 2 ng là thành viên mới của Âm Phủ mất!
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
75 chương
25 chương
9 chương
42 chương
13 chương
35 chương
93 chương
27 chương
42 chương