App diễn viên phim kinh dị

Chương 73 : Ngôi nhà bị ám 1552 (5)

“Thực giả.” Lời tác giả: Ăn uống xong xuôi rồi hẵng đọc chương này. Diễn viên danh xưng màu xám kia không rõ về món Nhật, cho rằng món này vốn có hương vị như vậy, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Anh ta không thích mùi vị kia, cố gắng nuốt xuống, nhấp một ngụm Calpis để làm dịu đi mùi vị khó chịu kia đi. Dùng bữa xong thì trời đã tối đen. Tạ Trì đợi mọi người trở về phòng hết rồi, mới tới phòng bếp một chuyến. Lục Văn nhìn anh hết mở tủ lạnh rồi lại đi quanh khu vực bồn rửa, cuối cùng đổ thùng rác ra. Lục Văn đi tới: “Sao vậy?” Tạ Trì chỉ vào trong thùng rác: “Theo lý mà nói nấu ăn ít nhiều gì cũng phải có rác, ví dụ như rau củ lá cây, nhưng tôi tìm quanh bếp mà không thấy gì cả.” Phòng bếp sạch sẽ, hoàn toàn không giống vừa mới làm một bàn tiệc, rõ ràng trên bàn ăn có món chiên, nhưng trong bếp không hề có mùi chiên rán. Lục Văn nhanh chóng phản ứng lại, hạ giọng hỏi: “Ý anh là, những nguyên liệu nấu ăn kia từ đâu ra? Đồ ăn được chế biến như thế nào?” Tạ Trì gật đầu: “Hơn nữa tôi có xu hướng nghĩ, nếu đồ ăn thực sự có vấn đề, cũng chỉ là một bộ phận món ăn mà thôi.” Lục Văn ngạc nhiên: “Bởi vì là ngày đầu tiên sao?” Tạ Trì đẩy cặp kính lên: “Đúng vậy, không thể để tất cả chúng ta chết được, dù có muốn giảm số lượng người trong phạm vi lớn cũng phải đợi đến cuối, tới cửa cho một đao. Chứ không phải ngay từ đầu.” Lục Văn gật gù. Điện thoại hai người đột nhiên đổ chuông báo. “Có lẽ kịch bản thêm tiến độ.” Tạ Trì nói rồi lấy điện thoại ra coi. 【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, hiện tại mời tất cả diễn viên quay trở về phòng ngủ, sau khi “xảy ra sự việc” mới có thể tự do hoạt động.】 Lục Văn nhìn chòng chọc bốn chữ “xảy ra sự việc”, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Ý của nó là đêm nay sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó sao?” Tạ Trì lại không để trong lòng: “Nhất định là như vậy rồi, dù sao cũng là phim đề tài nhà bị ám, tôi còn định qua chỗ ngủ của đầu bếp xem thế nào, giờ hết cách rồi, chúng ta trở về thôi.” Lục Văn đi theo sau. Họ về tới phòng, app lại đổ chuông báo. 【Xin hãy tắt đèn đi ngủ trong vòng nửa tiếng nữa.】 Tạ Trì tranh thủ thời gian để tắm rửa, sau đó vào một phút cuối cùng anh tắt đèn lên giường nằm, trước khi lên giường còn liên tục xác nhận khóa cửa. “Chúng ta làm gì bây giờ?” Bên mũi thoang thoảng mùi hương thơm ngát, Lục Văn trở mình nhìn Tạ Trì nằm ở giường đối diện, cũng chỉ có Tạ Trì chú trọng nghiên cứu phim kinh dị tới như vậy. “Không làm gì, ngủ thôi.” Giọng Tạ Trì nghe hơi buồn ngủ. “Ngủ thật à? Không suy nghĩ kịch bản sao?” “Có thể nghĩ được mới nghĩ chứ, thiếu tin tức thì anh nghĩ thế nào cũng không thông, kết luận là bây giờ ngoài đi ngủ ra thì làm gì cũng vô nghĩa, trừ mệt ra thì chẳng có tác dụng gì cả.” “Tạ Trì à, sao anh lại…” Lục Văn vô thức muốn cất tiếng khen ngợi, Tạ Trì nhắm mắt lại, mấp máy môi: “Tôi thấy có lẽ Nhậm Trạch thiếu bạn cùng phòng đấy.” Lục Văn: “…Tôi đi ngủ đây.” Anh không muốn bị đuổi đi cùng phòng với tay Nhậm Trạch chảnh choẹ kia đâu. Nửa đêm, Tạ Trì ngủ say trở mình, tay đè lên gối, nhưng trong gối lại phát ra những tiếng kêu “chít chít”. Tạ Trì không phản ứng gì, mà Lục Văn ở bên cạnh vì có Tạ Trì ở đây nên cảm thấy hết sức an toàn, ngủ say như chết, còn ngáy khò khò. 【Trời ơi Trì cưng ơi là Trì cưng!! Con đừng ngủ say như chết nữa! Mau tỉnh lại đi!!】 【Sao ảnh yên tâm ngủ được vậy?】 Ba giây sau, “Tạ Trì” đột nhiên mở mắt ra. 【Dậy rồi dậy rồi, dọa em hết hồn à】 【Sao trông ảnh không giống vừa mới ngủ một chút nào vậy, mắt không ngái ngủ một chút nào luôn.】 Tạ Tinh Lan ngồi dậy xoay người nhìn chòng chọc chiếc gối trên giường. Trong gối vốn nhét đầy bông, chiếc gối mềm mại vuông vức, bấy giờ lại bắt đầu lúc nhúc di chuyển, chỗ thì nhô lên, chỗ lại lõm xuống, vỏ gối mỏng trùm lên hiện rõ hình dạng của đồ vật bên trong, đó là thứ đồ rất nhỏ, số lượng lớn đến dọa người, đang lúc nhúc chen trong gối, leo trèo giẫm lên, tứ chi cọ vào vải gối, dường như muốn chạy ra, nhưng lại bất lực. Tạ Tinh Lan lấy “lưỡi dao ác linh” ở dưới gầm giường ra, lưỡi dao sắc bén rạch nát vỏ gối, bên tai nheo nhéo những tiếng “chít chít” khiến tai như tê dại. Chỉ trong chớp mắt, Tạ Tinh Lan trông thấy rõ thứ đồ trong gối ―― Chuột con, chuột con còn chưa mọc lông. Chúng lít nha lít nhít, áng chừng hơn trăm con, lúc nhúc chen trong gối, thân hình đỏ hỏn, dưới lớp da hồng là nội tạng đen, giống như bị bẩn vậy, mấy trăm con mắt còn chưa mở lồi ra khỏi làn da, giống như mắt con cua, vô số chiếc chân nhỏ bé như chân rết, con tôm đang quẫy đạp. 【Em mắc hội chứng sợ lỗ, trông ghê chết đi được.】 Tạ Tinh Lan hơi chớp mắt, bên tai không còn những tiếng “chít chít” thảm thiết nữa, chiếc gối trước mặt cũng khôi phục lại như bình thường, nhìn vào chỗ bị rạch, ngoài một đống bông rách ra thì không có gì cả. Chỉ là ảo giác thôi sao? Nhưng những thứ kia rõ ràng bị “lưỡi dao ác linh” của hắn gây tổn thương, nếu không thì đã không phát ra âm thanh thảm thiết. Tạ Tinh Lan chau mày lại. “Trì Trì à, dậy đi.” Tạ Tinh Lan dịu dàng cất tiếng gọi. Trong đầu phát ra âm thanh mệt mỏi khàn khàn, giống như vừa tỉnh dậy: “Anh à, sao vậy?” Tạ Tinh Lan ngồi trên giường, kể lại anh nghe chuyện vừa xảy ra. Tạ Trì lập tức tỉnh hẳn: “Chuột ư?” “Đúng vậy.” Tạ Trì trầm mặc một hồi, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cất tiếng nói: “Có lông không?” “Không, toàn thân đỏ hỏn.” “Đã mở mắt chưa?” “Chưa, còn chưa mở mắt.” “Đuôi có dài không?” “Không dài.” Giọng Tạ Trì sa sầm xuống: “Anh à, rất có thể chỗ chuột kia dùng để ăn.” Tạ Tinh Lan sửng sốt một chút, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ. Tạ Trì giải thích rằng: “Bản thân chuột vốn là con vật rất bẩn, trên người có nhiều vi khuẩn, đương nhiên chuột bạch nuôi trong phòng thí nghiệm không bẩn, chuột người nuôi cũng không bẩn, chủ yếu là chuột thích hoạt động ở những nơi ẩm ướt bẩn thỉu, cho nên trên da và lông mang theo nhiều vi khuẩn mầm độc, bình thường cạo lông chuột rồi xử lý nhiệt độ cao vẫn ăn được, đương nhiên cũng phải lọc sạch nội tạng, nhưng cái anh thấy là chuột con, còn chưa kịp mọc lông, vừa dễ xử lý, thịt lại non mềm…” Tạ Tinh Lan chau mày lại: “Sao lại ăn cái thứ này chứ?” “Theo như em biết, thịt chuột rất tươi và thơm ngon, giá trị dinh dưỡng rất cao, hình như còn có thể trị chứng tiểu tiện nhiều lần gì đó..” Tạ Trì dừng lại một chút, tìm kiếm thông tin trong đầu: “Loại chuột con kia, phần nhiều là ăn sống, bỏ mười mấy hai mươi con lên một cái đĩa, dùng đũa chấm gia vị rồi bỏ vào miệng… Tạ Tinh Lan có phần không tiếp nhận được. Tạ Trì: “Có món ăn tên là “Tam chi nhi” gì đó mà anh, chính là cách ăn mà em đang nói tới, chuột vừa ra đời, còn sống, không có năng lực hành động, còn ngọ nguậy trong đĩa, lúc ăn anh dùng đũa gắp nó, nó cảm nhận được lực đè, sẽ kêu một tiếng chít, lúc chấm gia vị, chuột chạm vào gia vị và mặt đĩa lạnh lẽo lại kêu một tiếng chít nữa, cuối cùng bị đưa vào miệng cắn sẽ kêu tiếng “chít” cuối cùng, tổng cộng có ba tiếng, nên gọi là “Tam chi nhi”. (Tam chi nhi: Ba tiếng chít) Tạ Tinh Lan không biết vì sao trong đầu Tạ Trì lại có nhiều thứ kì dị quái gở như vậy, hắn đổi đề tài: “Tại sao trong nhà lại có thứ này chứ?” Tạ Trì trầm mặc. Hai nhân cách có chung thị lực, anh nhìn qua từ góc độ của Tạ Tinh Lan, vừa khéo trông thấy đầu khỉ ở trên tủ quần áo, trong đầu lóe lên một suy nghĩ: “Anh à, đầu khỉ đen, đầu bị móc rỗng, có phần giống món óc khỉ ăn sống, óc khỉ sống với “tam chi nhi”, hai món ăn.” “Ở đây có người từng ăn món này!” Tạ Trì giật mình. “Anh nói “lưỡi dao ác linh” của anh có thể gây tổn thương cho bọn chúng, bọn chúng biến thành linh thể, rải rác trong căn nhà này, nửa đêm làm phiền mọi người, nhưng trước mắt xem ra bọn chúng không gây sát thương cho con người được, chỉ là linh thể đe dọa con người, chúng ta không cần quá lo lắng tới những con chuột con này.” Tạ Trì đang nói đột nhiên dừng lại. Tạ Tinh Lan ý thức được có điểm bất thường: “Sao vậy em?” Nhịp thở của Tạ Trì trở nên dồn dập: “Anh à, khỉ, nếu như ấu thể chuột bị ăn hóa thành linh thể, tương tự khỉ cũng sẽ biến thành linh thể, vậy linh thể khỉ ở đâu..?” Tạ Tinh Lan nghĩ tới điều gì đó, đồng tử mắt co lại: “Bữa tối hôm qua! Đậu hũ! Bình hoa đầu khỉ, óc khỉ làm đậu hũ!” Khoảnh khắc ấy bầu không khí như lắng xuống. Tạ Trì: “Nếu linh thể chuột quấy nhiễu chúng ta, vậy linh thể khỉ.. nó đang làm cái gì…?” 【Vì sao anh ấy ngẩn người ra không động đậy gì nữa??】 【Không phải lúc này nên thét lên một tiếng tỏ vẻ sợ hãi hay sao?】 Tạ Tinh Lan đột nhiên đứng dậy, đánh thức Lục Văn đang ngáy o o, nhanh chóng xông ra hành lang, chạy qua từng căn phòng. “Trì Trì à, đâu là phòng của diễn viên danh hiệu xám kia?” Tạ Trì lần tìm trong trí nhớ, nhanh chóng nói: “Căn phòng đầu tiên bên phải cạnh cầu thang, ở ngay đầu cầu thang ấy.” Tạ Tinh Lan đi tới căn phòng mà Tạ Trì chỉ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “Cạch cạch”, dường như trong phòng có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất. Ánh mắt Tạ Tinh Lan nhìn xuống chốt cửa. Cánh cửa vậy mà lại mở ra. Phim đề tài ngôi nhà bị ám, ma quỷ rất thích nửa đêm lẻn vào phòng trêu chọc con người, điều này diễn viên kinh dị nào cũng biết cả, cho dù là diễn viên danh hiệu xám bị app đẩy vào cũng không phải ngoại lệ, nhất định trước khi đi ngủ diễn viên kia đã khóa cửa lại. Bây giờ.. cánh cửa lại lặng lẽ mở ra, mà người ở trong phòng lại không hề phát hiện. ―― Có thứ lẻn vào. Xảy ra chuyện rồi. Trong lòng Tạ Trì dấy lên một dự cảm chẳng lành. Tạ Tinh Lan cố che giấu tiếng thở, đứng yên cạnh cửa, nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động rất nhỏ. Đó là tiếng nhai nuốt khiến người ta thấy rợn người. Tiếng nhai nuốt nhỏ xíu, không lắng nghe thì hoàn toàn không nghe được ra, thính giác của Tạ Tinh Lan rất nhạy, động tĩnh kia bị phóng đại lên vô hạn. Đồ vật bị nhai dường như không cứng, thậm chí rất mềm, loáng cái đã nhai nát, cũng đỡ tốn sức nhai. Tạ Tinh Lan nghe thấy tiếng nước miếng “sùn sụt” và tiếng nhai gấp gáp, thi thoảng còn thêm âm thanh mút vào. Có thứ gì đó đang ăn, tiếng động nghe như đang ăn mỹ vị nhân gian, nó rất hài lòng với thức ăn của mình, ăn như gió cuốn. Tạ Tinh Lan nắm chặt “lưỡi dao ác linh”, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Dưới ánh trăng trong trẻo, diễn viên danh hiệu xám kia đang quỳ gối xuống đất, cả người vô lực dựa vào bàn, sọ não bị cạy ra, phần đỉnh đầu có tóc bị ném qua một bên, giống như bộ tóc giả mềm mại. Hai con khỉ lông đen toàn thân đang ngồi xổm trên bàn sách, dùng tay không móc óc trong đầu diễn viên kia ra để ăn. Óc trắng nhơn nhớt thấm ướt bộ lông đen trên tay bọn chúng, sền sệt chảy xuống theo khe hở kẽ ngón tay, dính vào bàn, trở thành một bãi hết sức buồn nôn màu trắng. Óc diễn viên kia béo ngậy như vậy, đã bị hưởng dụng một nửa, não trái bị ăn hết sạch, chỉ còn lại não phải, dưới ánh sáng phát ra ánh sáng bóng nhẫy, hấp dẫn thực giả.