App diễn viên phim kinh dị
Chương 170 : Trò chơi tarot (20)
• Cửa đá •
Tạ Trì đi tới căn phòng lúc đầu họ được nhóm người hầu dẫn vào.
Bà lão vẫn nằm yên trên giường, Tạ Trì đã biết thân phận của bà chính là chân thân của vu sư tarot.
Vu sư tarot gần đất xa trời, theo yêu cầu của thuật tarot chuyển thế, liều chết đến cùng mà tự sát, trở thành hoạt tử nhân, thuận lợi bắt đầu trò chơi, sau đó trong quá trình diễn ra trò chơi, dâng tế phẩm cho thiên địa dựa theo trình tự tử vong, tế phẩm đạt tới số lượng nhất định, sau khi trò chơi kết thúc, vu sư tarot sẽ chuyển thế thành công.
Đây chính là quá trình hoàn chỉnh.
Cho nên chủ đề của bộ phim là “tìm đường sống từ trong chỗ chết”, bởi vì vu sư cũng buộc phải tự sát mới có thể bắt đầu chuyển thế.
Có hai con quạ đậu trên cành cây khô héo bên cạnh cửa sổ, chúng lắc cái đầu, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.
Với trạng thái bây giờ của Tạ Trì, anh sẽ không bị phát hiện ra.
Trước đó trong lúc nói chuyện với ẩn sĩ anh biết được, những con quạ đen này chính là lứa người chơi thất bại của lượt chơi trước.
Sau khi họ chết biến thành tế phẩm, đến lần tiếp theo trò chơi bắt đầu, họ sẽ trở thành tay sai quạ đen, có trách nhiệm giúp vu sư giám sát người chơi tiếp theo, đồng thời họ cũng là một phần quy tắc của trò chơi
Mỗi người hầu tương ứng với một con quạ, đồng thời cũng tương ứng với một người chơi, đó là bởi trước kia họ cũng từng có lá bài thân phận.
Khi bầy quạ khiêu vũ, nhóm người hầu xếp thành hàng dựa theo trình tự nhất định, trình tự đó chính là trình tự lá bài của họ trong trò chơi lần trước, người hầu đứng đầu trước kia từng là “The fool”, thứ hai là “The magician”, cứ như vậy suy ra.
Cho nên quạ đen bay từ tay người hầu tới tay diễn viên, cũng biểu thị diễn viên kế thừa lá bài thân phận của họ, con quạ đen trong tay người hầu thứ hai bay vào tay Tạ Trì, người hầu thứ hai kia từng là “The magician”, cho nên thân phận của Tạ Trì chính là “The magician”.
Đây là một trò chơi truyền thừa, màn khiêu vũ của bầy quạ thực ra chính là nghi thức chuyển giao giữa lứa người chơi trước và lứa người chơi sau, nội dung màn khiêu vũ có những con quạ kết nhóm, có con quạ lẻ loi là đang ám chỉ tình hình các mối quan hệ giữa người chơi với nhau.
Tất cả đều có dấu vết để lần theo.
Tạ Trì đi thẳng về phía hàng rào sắt, sờ lên cổ tay mình, anh vẫn còn nhớ, trước đó vu sư tarot túm lấy tay anh, dường như muốn nói với anh điều gì đó, nhưng lại bị nhóm người hầu lao lên ngăn cản, mà trong số những người hầu ngăn cản anh cũng có cả cô hầu gái xinh đẹp lạ thường mà vu sư biến thành kia, không loại trừ khả năng vu sư tự biên tự diễn, nhưng vẫn còn một khả năng, bà lão kia thực sự có lời muốn nói.
Với trạng thái của anh bây giờ, không bị quạ đen giám thị, vu sư cũng không thể chạy tới ngăn cản anh, không còn gì tốt hơn.
Nhưng vu sư kia để hai con quạ lại trông bà lão này, cũng gián tiếp nói rõ, bà lão này rất quan trọng.
Dù bây giờ anh có bị vu sư phát hiện, vu sư cũng không thể giết anh được, chỉ là sẽ thành trở ngại lớn với việc anh muốn làm tiếp theo đây, cho nên anh phải hành động càng nhanh càng tốt.
“Anh à, chúng ta đi vào thôi.” Tạ Trì nói.
Tạ Tinh Lan hiểu ý, chống lấy một bên hàng rào sắt, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cúi người lay bà lão đang nằm trên giường ngủ say chưa tỉnh.
“Quác”, có lẽ con quạ đen bên ngoài cửa trông thấy bờ vai bà lão tự nhiên động đậy, lập tức kêu lên.
Tạ Trì căng thẳng, anh quay đầu nhìn về bên khung cửa, lại tăng lực ở tay.
Ngoài cửa cách đó không xa có tiếng bước chân lại gần, có lẽ vu sư chạy tới, Tạ Trì cúi đầu xuống, không biết bà lão đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt đen như mực nhìn anh đau đáu, dường như đã nhận ra thân phận của anh.
Bà ấy có thể nhìn thấy anh!
“Ưm ưm ưm ――”
Bà lão kích động ngửa đầu lên muốn nói chuyện, bà há miệng ra rồi Tạ Trì mới biết bà không có lưỡi.
Theo lời ẩn sĩ nói, bà rõ ràng là vu sư, sau khi vu sư tham gia chuyển thế, lại nhẫn tâm đến mức cắt cả lưỡi mình!
Rốt cuộc bà ta đang sợ điều gì?
Tạ Trì nhanh chóng suy nghĩ, anh bình tĩnh hỏi: “Bà không phải vu sư à?”
Rõ ràng vu sư đang ở bên ngoài cửa, trừ khi cô ta có thể đồng thời điều khiển hai thân thể, nếu không linh hồn của bà lão trước mặt anh đây không phải của vu sư.
Bà lão sửng sốt một chút, đoạn lắc đầu, dưới ánh mắt mờ mịt của Tạ Trì, lại càng lắc đầu mạnh hơn.
Tạ Trì sững người.
Anh hỏi, “Bà không phải vu sư à?”, bà lão cho đáp án phủ định, nói cách khác… bà là vu sư?
Nhưng sao lại như vậy? Bà ta là vu sư, vậy bên ngoài là ai?
Tạ Trì sững người ra, lờ mờ phát hiện ra được điều gì đó, ánh mắt căng thẳng, vội nói: “Bà là vu sư ban đầu phát hiện ra thuật tarot chuyển thế, bên ngoài là người chơi cướp đoạt năng lực của bà? Cô ta chuyển thế thành công, nhưng một phần linh hồn của bà cũng bị lưu lại trên người cô ta?”
Lần này bà lão gật đầu rối rít, kích động đến nỗi rịn nước mắt.
Tạ Trì cảm thấy hơi kinh hãi. Cho nên trước khi vu sư tham gia chuyển thế, không chút lưu tình cắt đi lưỡi mình, cô ta sợ linh hồn vu sư ở thân xác ban đầu tiết lộ tin tức cho người chơi gây bất lợi cho mình!
Mà ban đầu khi những người chơi tới đây chào hỏi bà lão, bà lão túm tay anh lại, là bởi muốn nói cho anh, bà ta mới là vu sư tarot thật, bên ngoài là một người chơi, trong một lượt chơi nào đó, đã thuận lợi giết rất nhiều tế phẩm, giành được cơ hội chuyển thế!
Ẩn sĩ biết quá ít, không phải chưa có người chơi nào thành công! Mà những người chơi thành công kia, đã chẳng khác gì vu sư tà ác!
Lập trường khác nhau, người chơi thành công đã đứng ở phe đối đầu với ẩn sĩ!
Đây mới là chân tướng tàn khốc.
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Trì nghĩ thông tất cả, cất giọng lạnh lùng hỏi rằng: “Bà muốn giết vu sư?”
Bà lão gật đầu lia lịa.
“Giúp tôi đi, nói manh mối cho tôi biết.”
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa căn phòng, bấy giờ Tạ Trì và vu sư chỉ cách nhau một cánh cửa, bà lão nằm trên giường ra sức đụng người xuống ván giường, phát ra những âm thanh “cộc cộc”, dường như đang ám chỉ điều gì đó với Tạ Trì.
Tạ Trì chau mày lại, đột nhiên lóe lên suy nghĩ: “Anh à, ván giường! Mau lên!”
Tạ Tinh Lan lập tức hiểu ra, hắn thầm nói trong lòng một câu xin lỗi, sau đó nhấc bà lão ra khỏi giường, nhanh chóng lần mò xung quanh giường, dưới ván giường son đỏ có một khối gỗ nho nhỏ lồi lên.
“Tìm thấy rồi.”
Đây chính là nguyên nhân khiến hàng rào quây quanh giường không cho người chơi lại gần.
Tạ Tinh Lan ấn xuống đó, ván giường “phụt” một tiếng, mật đạo tối om lộ ra trước mắt. Dưới tiếng quạ quang quác, Tạ Tinh Lan thả người nhảy xuống mật đạo.
Vu sư đã nhào người tới, Tạ Tinh Lan nhanh tay, kéo ván giường lại.
Cơ thể nhanh chóng rơi xuống, Tạ Tinh Lan muốn tìm điểm mượn lực, nhưng lại phát hiện ra vách tường trơn trượt, hắn chỉ có thể nén chịu cảm giác mất trọng lực, lặng lẽ đợi rơi xuống.
Trên đỉnh đầu có tia sáng lọt vào, Tạ Trì ngẩng đầu lên, trông thấy vu sư đã mở ván giường ra, cô ta đã đưa một chân vào, sau đó xoay mình muốn nhảy xuống, Tạ Trì đột nhiên lên tiếng bảo: “Cô có thời gian rảnh đuổi tôi, không bằng giết thêm mấy tế phẩm nữa đi!”
Vu sư không chút do dự mà nhảy xuống.
Tạ Trì thấy lựa chọn của vu sư, trong mắt đong đầy ý cười, anh nhìn xuống phía dưới: “Anh à, bí mật trong này còn quan trọng hơn cả việc vu sư giết tế phẩm.”
Tạ Tinh Lan không có lấy một giây phút thảnh thơi, dường như cuối cùng cũng rơi xuống đáy mật đạo, họ trông thấy ánh nến yếu ớt lập lòe như ẩn như hiện, Tạ Tinh Lan chạm chân xuống mặt đất rắn chắc, hắn đảo mắt thăm dò bốn phía xung quanh, trông thấy cầu thang đá dẫn lối xuống dưới.
Cầu thang quá hẹp, Tạ Trì gầy như vậy mà cũng chỉ có thể gắng gượng len vào.
Giữa sự yên lặng chết chóc, Tạ Trì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ lanh lảnh.
Anh chau mày quay đầu nhìn lại, không phải vu sư, vu sư ở đằng sau, còn âm thanh lại vọng lên từ phía cầu thang đá trước mặt.
“Anh à, chúng ta đi xuống đi.”
Tạ Tinh Lan tập trung hành động, im lặng không lên tiếng.
Xung quanh tối tăm ẩm ướt, hai bên là tường đá trắng nhơn nhớt, trên mặt đá, cứ vài mét là lại đặt một ngọn nến yếu ớt, không khí loãng dần, Tạ Tinh Lan cảm thấy tức ngực, hắn biết mình không có nhiều thời gian để hành động, rảo bước đi xuống dưới cầu thang.
Càng đi xuống không khí càng loãng, Tạ Tinh Lan trở nên căng thẳng.
Nếu không hành động mau lẹ, có thể hắn sẽ ngất đi vì ngạt thở.
Ở đằng sau, vu sư vẫn đuổi theo không ngừng nghỉ.
Không biết đi được bao lâu, con đường đi xuống dần rộng ra, hắn đi tới trước một cánh cửa đá rộng lớn, cảnh tượng trước mặt khiến người ta lạnh gáy ―― Thay vì nói đây là mật thất, chẳng bằng nói là bãi tha ma, thi thể nằm ngổn ngang trên khoảng đất không mấy lớn trước mặt, trong số này có thi thể đã phân hủy hết, chỉ còn bộ xương trắng hếu, có thi thể vẫn còn sót lại chút thịt rữa, phía trên loang lổ vết cắn xé của sinh vật không rõ tên gọi.
Có lẽ là ma quỷ.
Dưới chân nhơm nhớp, mặt đất bị phủ một lớp máu mỏng, mùi máu tanh nồng và hôi thối xông lên mũi khiến người cảm thấy buồn nôn.
Chắc hẳn đây là nơi xử lý tế phẩm, những người đã chết này, chắc chắn là tế phẩm bị dâng lên.
Tạ Tinh Lan bịt mũi lại, thị lực của hắn hơn người, chăm chú dõi nhìn một lúc phát hiện những vết máu trên mặt đất kia đều chảy về phía cửa đá, hắn nhảy qua các thi thể, nhanh chóng tới trước cánh cửa đá.
Từ trên xuống dưới cánh cửa đá cũng nhoe nhoét máu, gọi nó là cánh cửa máu cũng không ngoa, thế nhưng giữa cánh cửa có bốn cái lỗ mà tay người có thể luồn vào.
“Anh luồn vào thử nhé?”
Bây giờ cũng không còn cách nào khác, Tạ Trì nói: “Vâng.”
Tạ Tinh Lan luồn tay qua cái lỗ đầu tiên, chỗ máu trên cánh cửa đột nhiên có động tĩnh lạ, nó nhanh chóng dâng lên, tràn vào lỗ khảm đầu tiên, bàn tay Tạ Tinh Lan lập tức ngâm trong máu.
Cùng lúc này, cánh cửa đá lại khe khẽ rung chuyển, nhưng chỉ rung chừng một hai giây rồi dừng lại.
Tạ Trì còn chưa hiểu rõ, cảm giác ngạt thở lại ập tới, tiếng bước chân ráo riết vu sư lại trở nên rõ ràng, anh biết không thể nán lại lâu thêm được nữa, vội nói: “Thử hết đi!”
Mười mấy giây sau, Tạ Tinh Lan thử xong bốn lỗ.
Trừ lỗ cuối cùng ra, ba lỗ trước đó đều phát ra động tĩnh khi đưa tay vào, lúc đưa tay vào lỗ khảm đầu tiên, cánh cửa rung lên một giây, lỗ thứ hai rung lên hai giây, lỗ thứ ba ba giây.
Thậm chí anh còn cảm thấy, chỉ một chút nữa thôi là cánh cửa sẽ mở ra.
Tiếng gõ lanh lảnh lại vang lên, lần này Tạ Trì nghe thấy rõ ràng, nó từ phía sau cánh cửa đá vọng ra.
Tạ Trì cảm thấy kì lạ. Không rõ vì sao, âm thanh này nghe có vẻ giống như tiếng gõ vào nắp quan tài, cứ “cộc cộc cộc” từng tiếng một, hơn nữa… Tạ Trì nín thở lặng lẽ lắng nghe.
Tiếng gõ liên tục, dường như có hai nơi phát ra âm thanh.
Càng lúc anh càng cảm thấy thắc mắc, anh đưa tay ấn vào lỗ khảm thứ tư thử một chút, vẫn không có động tĩnh gì.
Dường như chỉ khi khởi động được cả bốn lỗ khảm thì cánh cửa đá mới có thể mở ra.
Anh không biết vì sao mình chỉ khởi động được ba lỗ khảm, nhưng hiển nhiên, hiện giờ anh chưa thể khởi động lỗ khảm thứ tư.
Bốn lỗ khảm mà chỉ có thể khởi động được ba cái..
Tiếng động kỳ lạ phía sau cánh cửa…
Tạ Trì mím môi, anh giơ tay cầm lấy thứ gì đó, lại đối mặt với đôi mắt sáng quắc của vu sư đứng trước mặt, cách mười mấy thi thể.
“Đi thôi!”
Mặc dù bây giờ anh bất tử bất diệt, nhưng một khi bị vu sư nhốt lại, mất đi khả năng hành động, tình hình sẽ thay đổi.
Tạ Tinh Lan thiếu oxy, động tác chậm chạp, vu sư bổ nhào người tới, gương mặt dữ tợn gần ngay trước mặt, cô ta há miệng ra, muốn cắn xé Tạ Tinh Lan, bấy giờ Tạ Trì mới trông thấy cô ta có lưỡi.
Cái lưỡi đỏ au kia muốn liếm lên gương mặt anh, Tạ Tinh Lan giơ cái đầu lâu vừa cầm trong tay lên, đập vào đầu ả ta. Trải qua một trận giằng co, cuối cùng cũng thuận lợi thoát thân, lối đi vào đã bị chặn lại, Tạ Tinh Lan tức ngực, đầu óc quay cuồng choáng váng, gần như không thể đứng vững, hắn cố nén chịu, im lặng chiến đấu với vu sư.
“Anh à, ở bên này!” Tạ Trì vẫn luôn quan sát đột nhiên lên tiếng.
Tạ Tinh Lan hiểu ý, hắn hất văng vu sư ra, đẩy tầng tầng thi thể xếp chồng trước mặt. Thông đạo ẩn sau núi thây lộ ra.
Tạ Tinh Lan lao lên, phía cuối con đường là một tấm gỗ vuông vức. Xung quanh đều là đá, chỉ có nó là tấm gỗ đen.
Hắn đạp văng tấm gỗ, vịn tay trèo lên trên, dùng sức nhảy ra khỏi mật đạo, phát hiện mình đang ở trong một chiếc tủ quần áo chật hẹp.
Trên cánh cửa tủ trước mặt khắc mười con số, số chín bị khoanh tròn.
Lời tác giả:
Bấy giờ thụ tương đương với một người bị thương nhưng không thể chết, một người bình thường không bị người sống nhìn thấy.
Bởi vì là hoạt tử nhân, suy cho cùng vẫn là người chứ không phải linh hồn, cho nên không tách ra với Tạ Tinh Lan.
Giống như ba chiều không gian, vu sư quỷ quái ở một chiều, người chơi ở một chiều, Tạ Trì ở một chiều khác, mà ba chiều không gian này lại giao nhau.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
6 chương
8 chương
165 chương
24 chương