App diễn viên phim kinh dị

Chương 127 : Bệnh viện (8)

“Móc xích quan hệ.” “Cậu nói là, mèo của Schrödinger?” Bên ngoài phòng bệnh, Dịch Hòa Tụng biết được từ này qua miệng của Tạ Dương, hắn cười tươi rói, trong mắt mang theo ý tán thưởng nhìn Tạ Dương: “Tôi không ngờ cậu lại nhanh chóng lật đổ suy đoán trước đó như vậy.” Dịch Hòa Tụng thực sự cảm thấy kinh ngạc trước Tạ Dương, phải biết là trước, ấn tượng ban đầu đã bị hắn phủ định hoàn toàn, lần này hắn đã gặp thiệt thòi đáng kể, không ngờ chưa đầy mười phút Tạ Dương đã nâng cao lời giải thích, mà rất có thể lời giải thích này chính xác. Dịch Hòa Tụng bắt đầu nghi ngờ tổ chức đã đánh giá thấp Tạ Dương, trên thực tế, tuy rằng gen của Tạ Dương không phải đẳng cấp, nhưng sự phát triển sau đó của pet cũng không thể bỏ qua được, Tạ Dương hoàn toàn có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân để lên làm pet đẳng cấp. Tạ Dương mở cờ trong lòng, bỏ qua sự chột dạ kia, cười nói: “Có thể giúp được cho anh là vinh hạnh của tôi.” Dịch Hòa Tụng thấy cậu ta có ý làm thân, lại âm thầm tán thưởng thực lực của cậu ta, thế là thuận nước đẩy thuyền bảo rằng: “Cậu có thể đi theo tôi, chúng ta hợp tác với nhau, sẽ dễ vượt qua phó bản hơn.” Hai người ăn ý với nhau. 【Ủa sao vậy? Đây rõ ràng là đáp án của Tạ Trì mà!】 【Nghe được rồi nói cho người khác là chuyện bình thường mà? Tạ Trì cũng đã nói rồi, còn không muốn cho người khác nghe thấy à? Có biết nói lý không hả, tự anh ta nói ra, cũng đừng trách người ta kể lại, có bản lĩnh thì đừng nói?】 【Lại nói, không thể là Tạ Dương chứng kiến rồi tự suy luận ra được à? Nực cười, quan điểm nhà anh à? App cũng không hiện ra tư duy của diễn viên】 【Thím trên não tàn à?】 【Vả lại Dịch Hòa Tụng cũng không hỏi có phải Tạ Dương tự nghĩ ra hay không, Tạ Dương cũng có nói dối đâu mà! Chỉ đơn thuần là nói kết luận cho anh ta mà thôi.】 Dịch Hòa Tụng: “Nếu như vậy thật, sự tình đơn giản hơn nhiều, nếu sau này tôi gặp quá khứ hoặc tương lai của mình, chỉ gần gọi tên và phân biệt thân phận là được rồi, cho nên phải tranh thủ tìm quá khứ và tương lai của mình.” Tạ Dương gật đầu: “Anh muốn đi xem bệnh nhân của các diễn viên khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Tuy rằng Tạ Dương đang nịnh nọt, nhưng cũng là lời nói thật. Thân phận của Dịch Hòa Tụng ở đây, các diễn viên khác đều trông cậy hắn giúp mình, nếu Dịch Hòa Tụng muốn nhờ giúp đỡ, bọn họ sẽ không ngăn cản. Hắn đi theo Dịch Hòa Tụng, việc thu hoạch tin tức hiển nhiên sẽ đơn giản hơn không chỉ một mức độ, đây là lý do hắn gia nhập cùng Dịch Hòa Tụng. Dịch Hòa Tụng nở nụ cười sâu xa, bảo rằng: “Đi thôi, tiện thể tìm quá khứ hoặc tương lai của Trương Tinh.” Tạ Dương đang muốn đuổi theo, bước chân Dịch Hòa Tụng dừng lại, hắn chau mày lại, cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn đã đóng nhiều bộ phim như vậy, bộ phim này màu cam cao cấp, nếu dễ dàng xử lý quỷ tâm tâm niệm niệm giết mình nhuu vậy, thường sẽ đồng nghĩa kịch bản còn có bí mật khác, nếu không độ khó này hoàn toàn không xứng với phẩm chất này. Đương nhiên cũng không thiếu những lần ban đầu app giám định cao cấp hơn bình thường. Tuy rằng Dịch Hòa Tụng không chịu khó đóng phim, nhưng chơi một thời gian dài, cũng đóng được gần hai mươi bộ rồi, hắn từng gặp chuyện sau khi đóng phim, phẩm chất bị hạ xuống. Trước khi bắt đầu, đánh giá phẩm chất của app với phim kinh dị chỉ là đánh giá hết sức chủ quan, bởi vì đều dùng số liệu lạnh lùng và kinh nghiệm cũ kỹ để đánh giá, chưa quay chụp thực tế, có khả năng sai sót về mặt phẩm chất, bộ phim này cũng không thể loại trừ tình huống này. Dịch Hòa Tụng dằn nỗi nghi ngờ trong xuống, bất luận như thế nào, hắn cũng phải để ý nhiều hơn. Tạ Dương hơi nghi ngờ: “Sao vậy?” Dịch Hòa Tụng lắc đầu, hắn đang muốn đi, nghiêng đầu nhìn, trông thấy Nguyên Dã đang đứng ở góc hành lang hẻo lánh ở phía xa xa đối diện hút thuốc. Tạ Dương cũng nhìn theo Dịch Hòa Tụng. Nguyên Dã để ý tới ánh mắt của hai người, nhoẻn cười một tiếng, tính cách anh ta vốn lười đối phó bên ngoài, ngay cả khi cười cũng cười tươi. Dịch Hòa Tụng chau mày lại, thấp giọng nói với Tạ Dương: “Cậu nói xem liệu Nguyên Dã có nghe thấy được đoạn đối thoại của hai chúng ta không?” Tạ Dương: “Chắc là không đâu.” Bọn họ cách Nguyên Dã chừng bốn năm mươi mét, ban nãy lại nhỏ giọng nói chuyện, sao Nguyên Dã có thể nghe thấy được? Dịch Hòa Tụng giãn hàng mày ra: “Có lẽ vậy.” Ánh mắt Nguyên Dã dừng trên người Tạ Dương mấy giây, nghiền ngẫm cười một tiếng, vẫy tay ra hiệu với Dịch Hòa Tụng, sau đó ném mẩu thuốc lá đã hút được tương đối nhiều ra, quay người về phòng bệnh. Dịch Hòa Tụng vẫn luôn bực bội với thái độ tùy ý không coi ai ra gì của Nguyên Dã, trên mặt nhoẻn cười giả lả: “Đi thôi.” …. 【Tôi đoán Nguyên Dã nghe thấy đấy.】 【Uể? Xa thế cơ mà!】 【Bồ quên vụ Trì Trì hỏi Nguyên Dã có biết đọc môi không, Nguyên Dã thừa nhận rồi à?】 【À há, đúng rồi.】 【Woa, Nguyên Dã hút thuốc đẹp quá! Aaaaaaa】 ….. Hai người đang định đi, điện thoại Dịch Hòa Tụng đổ chuông, lần này không phải app nhắc nhở, mà là tiếng chuông điện thoại Dịch Hòa Tụng chưa từng nghe thấy. Dịch Hòa Tụng và Tạ Dương nhìn nhau, lấy điện thoại ra, là một cuộc điện thoại, trên đó hiển thị, “Vợ thân yêu”. Nhận được ánh mắt thăm dò của Tạ Dương, ánh mắt Dịch Hòa Tụng dừng lại, nghiêm mặt nói: “Chắc là vợ của nhân vật gọi điện thoại tới.” ….. Cùng lúc này, điện thoại của Tạ Trì cũng đổ chuông, anh ngẩn người ra, trên màn hình hiển thị “Bà vợ già”. 【??? Cùng là vợ mà sao chênh lệch dữ quá vậy??】 【Hahaha nhân vật của Trì cưng là trai đểu à??】 Nhậm Trạch đệm chân, trông thấy màn hình hiển thị trên điện thoại, hớn hở bảo: “Đầu óc nhân vật này của anh không được tốt cho lắm, nếu để vợ trông thấy, kiểu gì chẳng đòi ly hôn haha.” Tạ Trì lườm cậu ta, bắt điện thoại, mở loa ngoài: “Alo.” Đầu bên kia là giọng nữ choe chóe: “Ông xã à, chúng ta đưa hai ông bà già kia tới viện dưỡng lão đi.” Ánh mắt Nhậm Trạch mang theo ý chế giễu, Tạ Trì trừng mắt nhìn, ậm ờ đáp ứng: “Ừm biết rồi.” Người phụ nữ kia bắt đầu oán trách: “Anh không biết đấy thôi, cha mẹ anh có phải người có ăn có học không vậy, còn chửi bóng chửi gió như mấy mẹ đanh đá không chịu đi, thấy có ai là lại bô bô cái miệng kêu hai chúng ta không hiếu kính, anh nói xem hai chúng ta bận rộn như vậy, anh thì ngày nào cũng phải trực đêm, em thì phải chăm sóc tụi nhỏ, lấy đâu ra thời gian mà lo cho hai người họ, cái viện dưỡng lão tôi tìm được cho hai người họ cũng không tệ, có người phục vụ, cũng không biết không hài lòng ở đâu, thật là khó hầu hạ! Cả ngày hôm nay em bị hai người họ làm ầm khó chịu chết đi được.” Tạ Trì cảm thấy có nghe tiếp cũng không nghe ra được cái gì hữu dụng, còn không bằng thừa cơ hỏi, thế là anh tranh thủ cắt lời: “Em bớt giận.” Người phụ nữ dừng lại, vui lên thấy rõ: “Sao hôm nay anh dịu dàng vậy?” “Bình thường anh không dịu dàng à?” “Bình thường anh mới nghe được mấy câu đã sốt ruột cúp máy, quên rồi à?” Tạ Trì cười xuề cho qua, lại có vẻ do dự bảo rằng: “Em xem, anh đưa hai người họ vào viện dưỡng lão có phải không tốt lắm không? Đồng nghiệp mà biết thì rất khó coi, dù sao bọn họ cũng sinh ra nuôi nấng anh…” Người phụ nữ hết sức kinh ngạc: “Anh tăng ca nên hồ đồ rồi à? Hai ông bà kia nhận nuôi anh mà, có phải ruột già đâu mà sợ gì chứ.” Tạ Trì giật mình, không phải thân sinh, mà là nhận nuôi. Người phụ nữ trong điện thoại còn nói: “Lại nói, hồi trước bọn họ vừa đánh vừa mắng vừa ngược đãi anh, lúc em gả tới ngày nào cũng chê em chướng mắt làm khó em, đáng đời họ, anh có thời gian lo cho hai ông bà kia, sao không quản con anh đi, thằng nhãi kia mày còn chơi game nữa! Anh xem mấy giờ rồi đi, nhanh lên, em chẳng buồn quản nó, nói mấy câu là nó đóng sầm cửa lại, chẳng biết nó giống ai, mấy hôm trước còn đánh nhau với người ta bị trường học thông báo xử lý nghiêm…” Người phụ nữ lải nhải mãi không thôi. Hiển nhiên nhân vật của Tạ Trì không quản con kỹ càng, gia đình có truyền thống thiếu tình thương mẹ cha, cha thì đi kiếm tiền, mẹ thì lo con cái, mà rõ ràng thằng bé này không nghe lời. Tạ Trì ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Em bảo nó nghe máy đi!” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia quát to: “Thần Thần, ba gọi điện thoại cho mày này!” “Biết rồi, phiền chết đi được!” Đáp lại là một thằng bé đang tuổi dậy thì, giọng khàn khàn như vịt đực, giọng nói hết sức sốt ruột. Người phụ nữ kia nói: “Sao không nói chuyện với ba mày đi?” “Ai cần mẹ lo?!” Bên kia “rầm” một tiếng, dường như con trai Tạ Trì cầm điện thoại xong rồi đóng sập cửa lại. Xem ra quan hệ gia đình rất gay gắt. Hiểu rõ quan hệ gia đình giúp cho việc hiểu rõ hình tượng nhân vật, Tạ Trì thử nghiêm mặt một chút: “Muộn rồi, nghe lời mẹ nghỉ đi, không được phép chơi game, mai còn phải đi học.” “Ông dựa vào đâu mà quản tôi?” Đầu dây bên kia tuy rằng đã kiềm chế, nhưng vẫn khó dằn được cơn giận trong lòng, “Ông lo cho bản thân ông đi!” Nhậm Trạch thầm bực bội, hoàn toàn không giống quan hệ cha con bình thường. “Tạ Thần.” Giọng Tạ Trì sa sầm xuống. Tạ Thần lại bật cười một tiếng: “Đừng tỏ vẻ uy phong với tôi, ông xứng à, ông đừng tưởng tôi không biết ông với bà cô kia…” Tạ Trì ý thức được lời này, vẻ mặt nghiêm trọng, ngắt lời bảo rằng: “Ba không hiểu con đang nói gì…” “Hừ, đừng giả vờ giả vịt với tôi nữa, hôm đó tan học về tôi thấy hết rồi.” Tạ Trì đưa mắt nhìn Nhậm Trạch, tỏ vẻ căng thẳng hỏi: “Con có nói cho mẹ con biết không?” “Tôi sợ mẹ đau lòng, tôi khuyên ông nên giải quyết cho tốt đi.” Tạ Thần cúp máy cái rụp, đầu bên kia vang lên tiếng “tút tút” báo máy bận. Tạ Trì thử gọi lại, không gọi được, dường như Tạ Thần đã cúp máy của anh rồi. Cho nên kịch bản dừng ở đây, anh không thể thu thập tin tức qua điện thoại nữa. Nhậm Trạch: “Quan hệ gia đình của anh phức tạp thật đấy.” Bây giờ Nhậm Trạch cảm thấy hình tượng nhân vật của Tạ Trì cũng không khá khẩm hơn mình là bao. Tạ Trì cụp mi mắt không đáp lời, cất điện thoại vào trong túi, bảo rằng: “Đi thôi.” Nhậm Trạch sững người ra, “Đi đâu?” Tạ Trì không trả lời, như cười như không nói: “Tôi là con của Diệp Lan.” Nhậm Trạch ngớ người ra, mười mấy giây sau mới phản ứng “Aaa” một tiếng mà trả lời: “Anh không nhầm đấy chứ??” Tư duy của Tạ Trì nhảy vọt, cậu hoàn toàn không theo kịp, cậu không hiểu sao chỉ nghe một cuộc điện thoại bình thường mà anh ấy có thể biết được mình là con của Diệp Lan? 【???? Uể??】 【Meo meo meo?? Con ai cơ?】 Tạ Trì: “Không đi tìm quá khứ hay tương lai của Trương Tinh nữa, đi, về phòng bệnh của Diệp Lan.” “Đùa chứ, anh xác định kiểu gì vậy?” Lúc hai người sải bước trở về, Tạ Trì giải thích nói: “Cậu còn nhớ trước khi Diệp Lan sinh, tôi ở phòng bệnh nói gì không?” “Nói gì?” Nhậm Trạch cố gắng nhớ lại. Tạ Trì hắng giọng, từ từ nói: “Tôi nói, cô có thể sinh ra, sau đó cho người ta, cô nhi viện cũng được, tôi sẽ liên hệ giúp cô.” Nhậm Trạch giật mình mấy giây, vẻ mặt hơi khựng lại: “Đừng bảo anh chính là đứa trẻ được nhận nuôi nhá….?” Tạ Trì đưa mắt nhìn cậu ta: “Bingo.” Nhậm Trạch lại sững người: “Hiệu ứng cánh bướm? Bởi vì một câu nói của anh, thay đổi hành động của Diệp Lan? Thay đổi cuộc đời của anh? Hoặc nên nói chính là quyết định cuộc đời của anh.” Tạ Trì mỉm cười nhìn cậu ta: “Cậu cũng không ngốc lắm nhỉ.” “…..” Nhậm Trạch lườm anh, giọng nói trở nên gấp gáp: “Cho nên vì lời đề nghị trước đó của anh, sau khi Diệp Lan sinh con xong, cho con ―― cũng chính là anh đi, anh được ba mẹ của anh bây giờ nhận nuôi, sau đó kết hôn, sinh một đứa con gọi là Tạ Thần.” Tạ Trì: “Tuyến thời gian là như vậy.” Nhậm Trạch: “Lý lẽ là như vậy, nhưng vấn đề là sao anh lại khẳng định anh là con của Diệp Lan? Rõ ràng còn nhiều bệnh nhân chúng ta chưa gặp như vậy mà..” “Bởi vì Trương Tinh biến mất.” Tạ Trì cắt ngang lời cậu, thản nhiên nói. “Là sao cơ?” Nhậm Trạch vừa nghĩ thông lại ngẩn người. Tạ Trì không giải thích điều này mà nói: “Trước đó tôi hỏi thăm các bác sĩ có được tổng số bệnh nhân. Nhậm Trạch: “Mười một?” Tạ Trì gật đầu, bình tĩnh nói: “Thực ra tôi vẫn luôn nghĩ, nếu diễn viên tương ứng với từng bệnh nhân, như vậy hẳn là có mười hai bệnh nhân, nhưng mà thiếu một bệnh nhân.” “Cú điện thoại này khiến tôi thông suốt, đứa trẻ trong bụng Diệp Lan, hoặc nên nói đứa trẻ vừa mới sinh ra này cũng được coi như là một bệnh nhân, như vậy vừa khéo đối ứng được với nhau, cho nên nhất định có một người là quá khứ hoặc tương lai của đứa bé kia.” “Mà tôi là người có điều kiện phù hợp nhất, tôi cảm thấy độ phối hợp với tin tức này đã đủ để chứng minh tôi là con trai của Diệp Lan.” “Thực ra còn một chuyện, ấy là việc Trương Tinh biến mất, anh ta lặng lẽ biến mất không có chút tiếng động nào, lại không phải bị quỷ giết, điều này rất quan trọng.” “Không đi tìm quá khứ hoặc tương lai của Trương Tinh nữa, bởi vì tôi đã biết vì sao Trương Tinh biến mất, điều này vừa khéo có thể chứng minh tôi là con trai của Diệp Lan.” “Vì sao?” Nhậm Trạch ngơ ngác hỏi. Tạ Trì nhoẻn cười: “Diệp Lan là tương lai của ai?” “….Diệp Tiếu Tiếu?” Tạ Trì: “Tôi do Diệp Lan sinh ra, cho nên dù Diệp Tiếu Tiếu sống hay chết đều không ảnh hưởng tới tôi, bởi vì cô ấy là tương lai của Diệp Lan, còn tôi lại do Diệp Lan, cũng chính là quá khứ của Diệp Tiếu Tiếu sinh ra, thời gian ở trước Diệp Tiếu Tiếu, đây là ưu thế của tôi, giống như mẹ đã sinh ra cậu, dù sau này bà ấy có chết đi vì đủ thứ nguyên nhân, thì cũng không ảnh hưởng tới sự sống cái chết của cậu, bởi vì cậu đã được sinh ra, nhưng mà…” Tạ Trì dừng lại một chút, nở nụ cười thần bí: “Nếu như người chết là người mẹ khi còn chưa sinh cậu ra thì sao?” Nhậm Trạch rét lạnh trong lòng: “Là… là sao?” “Để tôi sắp xếp cho cậu, Lư Âm bị quỷ giết, Trương Tinh biến mất, đây là hai chuyện đúng không?” Nhậm Trạch ngơ ngác gật đầu. Tạ Trì nói: “Trước đó tôi vẫn cho rằng hai chuyện này không liên quan gì tới nhau, nhưng một khi liên hệ lại, tất cả đã dễ giải thích hơn rồi ―― Lư Âm chính là người mẹ tương lai của Trương Tinh.” Nhậm Trạch ngưng thở, đột nhiên trợn trừng mắt nhìn. Tạ Trì: “Bây giờ Lư Âm vẫn còn trẻ, tương lai có thể sẽ kết hôn sinh con, con của cô ấy khi lớn lên có thể là Trương Tinh, đây là tuyến thời gian của Lư Âm và Trương Tinh, cho nên Trương Tinh nhất định phải bảo vệ Lư Âm, bởi vì Lư Âm mà chết, anh ta sẽ không được ra đời, đây là mối quan hệ ngầm giữa quan hệ hai nhân vật của Trương Tinh và Lư Âm trong bộ phim này.” 【Chời má!!!】 【Móa ơi!! Bộ phim này cũng âm hiểm quá đi!!】 【Huhuhuhu Trì thần cừ quáaaaaa】 【Vãi nồi, logic gì vậy trời? Hãi vãi】 【Cậu diễn viên này cừ ghê, theo dõi.】 Tạ Trì nói tiếp: “Việc tôi là con trai của Diệp Lan và Trương Tinh là con của Lư Âm là bằng chứng cho nhau, tôi là con trai của Diệp Lan, giải thích vì sao Trương Tinh biến mất, vì sao Trương Tinh biến mất, phản chứng tôi là con của Diệp Lan.” Tạ Trì: “Suy nghĩ theo hướng này, tôi dám đánh cược, tất cả các diễn viên tham gia bộ phim này đều có quan hệ trong tối hoặc ngoài sáng, chúng ta không hề đơn độc, giữa các diễn viên có sự liên quan tới nhau, những manh mối này có thể lộ ra qua điện thoại, cũng có thể lộ qua những tín vật mà trước đó chúng ta không để ý tới, tôi quá ngây thơ, cứ đinh ninh bộ phim này là chúng ta phải đấu tranh với bản thân, nhưng thực ra vẫn còn còn phải đấu tranh với các mối quan hệ liên quan tới nhau, có mối quan hệ cần phải bảo vệ nữa.” “Bảo vệ?” Nhịp thở của Nhậm Trạch trở nên dồn dập. Tạ Trì: “Diệp Tiếu Tiếu là mẹ của tôi, nhưng Diệp Lan mới là người sinh ra tôi, cho nên tôi không cần phải bảo vệ Diệp Tiếu Tiếu, nhưng những người khác thì… chưa chắc.” Tạ Trì nghĩ tới Dịch Hòa Tụng, khẽ nhoẻn cười. Nếu trong số các diễn viên có người là cha hoặc mẹ của Dịch Hòa Tụng, anh chỉ cần giết diễn viên đó là có thể giết Dịch Hòa Tụng, chuyện này dễ hơn việc tự ra tay giết Dịch Hòa Tụng nhiều. Hy vọng là có. Đây là cơ hội của anh. 【Cái này cái này cái này…】 【Quá khó rồi..】 “Tôi đi chứng thực lại quan điểm của tôi, lát nữa sẽ cùng cậu đi tìm cha mẹ hoặc là con của cậu,” Tạ Trì dừng lại một chút, vẻ mặt kì dị, “Mà không, cậu là người chuyển giới, chắc không có con cái, vậy chắc chắn là cha mẹ cậu, tôi đã nhận được điện thoại có tin tức mấu chốt rồi, chắc những người khác không ít thì nhiều cũng đã nhận được, về cơ bản app sẽ không ưu đãi bất cứ ai, cho nên những người khác có thể biết được manh mối này bất cứ lúc nào, chúng ta phải mau chóng hành động.” Bây giờ là lúc giành giật từng giây, làm rõ mối quan hệ giữa các diễn viên rất quan trọng. Quá khứ hoặc tương lai của diễn viên bị tai nạn, đồng nghĩa các diễn viên đều sẽ gặp “mình đã chết” trong tai nạn bám lấy. Trừ Nhậm Trạch ra, bất cứ ai cũng có thể bị “mình biến thành quỷ” giết chết, giữa các diễn viên tồn tại quan hệ liên kết với nhau, đồng nghĩa một khi quỷ giết một người, có thể chết hai, ba thậm chí là nhiều người hơn. Việc cô bé quỷ giết chết Lư Âm mà Trương Tinh cũng chết theo là bằng chứng rõ ràng nhất. Người sinh mình ra chết đi, đương nhiên mình cũng sẽ biến mất, không còn tồn tại nữa, đây là thế giới quan của bộ phim này. Anh phải tranh thủ từng giây để giết chết cha mẹ của Dịch Hòa Tụng trước khi hắn ta tìm được ra. Không phải Tạ Trì không có lòng thương cảm, chỉ là trong khi bản thân đang nguy nan, tâm lý đồng cảm thực tế trở nên dư thừa, anh không muốn lạm sát kẻ vô tội, nhưng so với chuyện này, anh càng không muốn bản thân mình chết hơn. “Được rồi.” Nhậm Trạch nhất thời cuống lên, có Tạ Trì ở bên cạnh, cậu biết rõ được bản thân mình cần phải làm gì. Tạ Trì đi phía trước, Nhậm Trạch theo phía sau, tới góc rẽ, ánh mắt Tạ Trì bị cản lại, một tiếng xé gió truyền tới. “Tạ Trì! Cẩn thận!!” Trông thấy vũ khí bén nhọn kia bay tới, trái tim Nhậm Trạch như ngừng đập. Tạ Tinh Lan nghiêng người, chật vật tránh qua, nhưng dưới mắt vẫn bị rạch một vết thương không cạn, vết máu nổi bật trên da thịt trắng nõn, đỏ đến gai người. Máu chảy dài thuận theo vết thương, thấm ướt nửa gương mặt. Tạ Tinh Lan hơi ngước mắt lên nhìn, hắn nhìn mảnh thủy tinh vỡ găm sâu vào tường, lúc hắn tránh thứ vũ khí bén nhọn kia đã nhìn về phía nó được ném ra, ở đó không có gì cả. Ban nãy nếu chậm nửa nhịp, rất có thể mắt của hắn bị rạch nát, thậm chí có khả năng rất nhỏ là rạch vào động mạch. Người kia muốn hắn chết, hoặc nên nói là muốn Tạ Trì chết. May mà có Nhậm Trạch biết trị liệu. Dưới ảnh hưởng của trọng lực, máu trên mặt kính không ngừng nhỏ giọt, bầu không khí nhất thời hơi ngột ngạt. “Anh à, may mà có anh.” Tạ Trì dịu dàng nói trong đầu. Nói thật, anh nghĩ lại cũng thấy sợ hãi, nếu không nhờ có Tạ Tinh Lan không hề ngủ, vẫn luôn chú ý xung quanh cho anh, có lẽ lần này anh đã bị trọng thương rồi. Tạ Tinh Lan vốn đang sa sầm mặt, nghe vậy thì dịu đi nhiều, bảo rằng: “Sau này anh không nghỉ ngơi nữa.” Hắn phải chú ý từng giây từng phút mới yên tâm được. Cũng không biết kẻ đột nhiên tập kích này là người hay quỷ, chỉ có thể xác định là nó rất mạnh, ngay cả quỷ nữ bám lấy Nhậm Trạch cũng không thể làm gì được hắn trong thời gian ngắn, vậy mà nó lại có thể ném mảnh kính găm vào trong tường. Đây là sức mà một người có thể làm ra được hay sao? “Được rồi.” Tạ Trì yên tâm nói. Bạn đang đọc truyện tại Tạ Tinh Lan lấy tờ giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên gương mặt. Nhậm Trạch sử dụng thuật trị liệu, nhưng bởi vì vết thương không nông, nhất thời không thể biến mất được. Đến khi Tạ Trì quay lại nắm giữ thân thể, anh mím môi, không nói lời nào nhìn về phía mảnh kính được ném ra. Nguy cơ lớn hơn mà anh nói, có lẽ sắp tới rồi.