App diễn viên phim kinh dị

Chương 116 : Thứ nhất

“Thân phận.” Tan vỡ cái quần què. Tạ Trì thầm nghĩ. Nhẫn đôi là đạo cụ màu cam, hiệu quả mạnh mẽ song song, nhưng cũng có nhiều hạn chế, nhất định phải ở bên cặp đôi của mình mới có thể phát động hiệu quả, sau khi tình cảm rạn nứt đạo cụ sẽ tự tiêu hủy, nhưng hai khuyết điểm cực lớn này dường như không có khả năng xảy ra ở chỗ Tạ Trì. Tạ Tinh Lan và anh vốn là một thể, không có chuyện Tạ Tinh Lan không ở bên cạnh anh. Còn chuyện tan vỡ ấy hả, kiếp sau đi. Phân tích hiệu quả đạo cụ xong, tâm trạng Tạ Trì rất tốt. Túc Thanh ở gần đó cũng đã khóa đạo cụ đi ra, Tạ Trì trông thấy anh ta là lạ, dường như hơi khó xử, gương mặt thì đỏ lựng lên, nhất thời tò mò hiệu quả đạo cụ của anh ta. Túc Thanh phát hiện Tạ Trì đang lặng lẽ nhìn mình, dường như lại càng lúng túng hơn, bàn tay vô thức sờ lên vạt áo. Đạo cụ mà anh nhận được là… Hào quang thánh mẫu. Trong lúc trợ giúp diễn viên khác, có thể giúp diễn viên khác tăng 50% thực lực, hơn nữa đạo cụ còn có hiệu quả trị liệu nhất định. Tạ Trì biết anh khó xử, thu hồi tầm mắt lại, bảo rằng: “Vậy chúng tôi ra khỏi phó bản trước, hẹn gặp lại.” Túc Thanh khẽ gật đầu về phía anh. …. Tạ Trì và Tạ Tinh Lan vừa ra ngoài, báo cáo tổng hợp diễn viên được đưa ra. Khán giả chờ đợi đã lâu đứng dậy, mọi người kiễng chân lên nhìn, muốn biết ai đứng nhất, dù sao lần này thế lực của Tạ Tinh Lan và Tạ Trì ngang nhau, thật sự hồi hộp trước bảng đánh giá lần này. Khán giả trông thấy kết quả thì ngẩn người ra, cả rạp chiếu phim đang ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ, qua hồi lâu, một tiếng “Trời má” phá tan bầu không khí, những âm thanh kinh ngạc vang lên không dứt bên tai. “Mẹ ơi!!” “Còn có trò này nữa?!” “Đậuuuuuuuuu!!” Trên màn ảnh rộng, bảng báo cáo tổng hợp của diễn viên từ từ chạy lên ―― 【Danh sách diễn viên “Địa ngục người sống”: Nam số 1: Tạ Trì & Tạ Tinh Lan. Tạ Trì: Độ thăm dò kịch bản 86% Đạt được kết cục hoàn mỹ: Làm lãnh tụ công chiếm địa ngục Vô Gian, thưởng 300 điểm tích lũy. Tăng: 30377 fan (Hạn mức khán giả cao nhất của phim phẩm chất màu cam là 50000), làm tròn 304 điểm tích lũy. Tạ Tinh Lan: Độ thăm dò kịch bản 74% Đạt được kết cục hoàn mỹ: Làm lãnh tụ công chiếm địa ngục Vô Gian, thưởng 300 điểm tích lũy. Tăng 38888 fan, làm tròn 389 điểm tích lũy. Hai diễn viên đều cống hiến rất nhiều cho bộ phim, không phân thứ hạng, trở thành hai nam chính của bộ phim. Tạ Trì thu hoạch tổng cộng: 1604 điểm tích lũy. Tạ Tinh Lan thu hoạch tổng cộng: 1689 điểm tích lũy. “Vì sao Tinh Tinh tăng nhiều fan hơn Trì Trì vậy, khó chịu thật, khán giả mù à?” “Thím ngốc à, thím theo dõi Trì Trì một lần rồi, còn có thể theo dõi lần thứ hai, giúp tăng số lượng fan lên không?” “Phải ha! Tui là fan cũ mà!” Con quỷ kia vỗ đầu một cái, vẻ mặt mừng rỡ. “Hahahaha má ơi, cái câu “Không phân thứ hạng” kia chẳng phải càng che càng lộ hay sao? Ông đây xem bao nhiêu phim rồi nhưng mà chưa từng thấy phim nào có hai người xếp thứ nhất!” “Chời đựu! Thiệt hay giả vậy?!” Khán giả ở phía dưới ầm ĩ, đồng loạt nhìn về phía anh trai đã từng xem vô số bộ phim kia. “Hahahaha chắc chắn luôn! Bởi vì nếu phân thứ hạng, cuối cùng hai người họ sẽ lấy điểm tích lũy trung bình, như vậy thiệt quá, ví dụ Tạ Trì xếp thứ nhất 1000 điểm, Tạ Tinh Lan xếp thứ hai 500 điểm, trung bình là 750 điểm, thấp hơn phần thưởng thứ nhất được 1000 điểm kia, như vậy có công bằng với diễn viên không? Dù sao một mình cậu ta chia ra làm hai phần sức, cho nên app chỉ có thể làm như vậy, cười chết mất hahaha.” “Hơn nữa mọi người xem tiếp đi, các diễn viên đều có lịch sử điểm tích lũy tổng cộng, chỉ có Tạ Trì và Tạ Tinh Lan là không có hahahaha, bởi vì app mà để lộ điểm tích lũy của Tạ Tinh Lan, thân phận của Tạ Tinh Lan sẽ bị lộ ngay, mặc dù…” Con quỷ kia ho khan một tiếng, nhịn cười bảo rằng, “Mặc dù có che lịch sử điểm tích lũy cũng lộ thôi à, khác nào càng che càng lộ đâu cơ chứ.” “Hahaha má ơi khó xử ghê! App đến là hết cách ‘Tôi hết sức rồi, xin lỗi người anh em, vẫn không giấu được’.” “Khoan đã, để em bình tĩnh lại, anh nói là… Tạ Tinh Lan là nhân cách của Tạ Trì đúng không? Bởi vì chuyện cùng xếp thứ nhất rất kì lạ.. Rồi, sau đó trong phim, hai người họ là một cặp, nắm tay hôn hít….” Vẻ mặt con quỷ kia khựng lại, mấy giây sau trợn tròn mắt ra, “Má ơi! Không nhầm đó chứ? Hai nhân cách của họ yêu nhau?!” Tiếng nói quá to, khiến khán giả ở bên ngoài vẫn còn chưa rõ chân tướng hoàn toàn bừng tỉnh. “Uể, cục cưng có hai nhân cách…?” “Thuyền Xincamon mà em đu thực ra là một người á?? Huhuhu em ngu quá, em còn nói bọn họ cùng họ Tạ đúng là có duyên.” “Bảo sao trước đó cục cưng cứ cười một cách khó hiểu! Người ta thì đang tiến hành kịch bản, mà cục cưng thì đang bận yêu đương trong đầu!” “Tạ Trì đúng là đồ trai đểu, đồ lừa gạt! Huhuhuhu, nhưng mà em vẫn yêu ảnh….” “Chẳng giấu gì mọi người, bà đây đã đu vô số CP, đây là đôi dị nhất nhưng cũng đồng thời thú vị nhất.” “Má ơi, trong lúc em còn đang vắt óc làm quỷ nữ càng chiến càng bại, Tạ Trì đã… hoàn thành việc phân bào nguyên nhiễm rồi?” (Phân bào nguyên nhiễm: nguyên phân, là một phần của chu kỳ tế bào khi các nhiễm sắc thể kép được tách và đi về hai nhân tế bào mới.) “Hahaha không hiểu đừng nói lung tung.” “Nói đùa thôi đừng để ý hahaha.” “Người thông minh chú trọng hiệu suất mà, ngay cả chuyện tìm kiếm người yêu cũng được lược bớt, một bước đúng chỗ, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.” “Tui mà có thể chia ra một nữ quỷ yêu mình thì việc gì phải tốn sức đi cua gái nữa…” “Đừng nói như vậy, phải xem nguồn gốc dẫn tới việc đa nhân cách nữa, nói không chừng trước đó Trì Trì từng gặp chuyện không hay nên mới phân ra Tinh Tinh…” “Trời, em ngu quá, thương Trì cưng, em không nói lung tung nữa.” “Khoan đã, Tinh Tinh tới…. là để bảo vệ Trì Trì?” “Em lại liếm đường!” “Lượng tin tức lớn quá, không được rồi, để em bình tĩnh lại…” “Vậy là sau này không được gặp lại Tinh Tinh nữa à? Giờ em mới nhớ ra, xuống bộ phim này là “một hồn một phách” của diễn viên. Tạ Trì có hai nhân cách, đương nhiên sẽ tách ra.. Hầy, sau này không được gặp Tinh Tinh nữa rồi, muốn khóc quá.” “Bồ có thể tới xem Trì Trì nè, một phần tiền được hai phần vui vẻ, khác nào kiếm lời đâu he he!!” “Em thông minh biết được nguyện vọng của Trì Trì rồi!” “Mỗi thím biết thôi à, tui cũng biết!!” “Aaaaa lãng mạn quá, làm sao bây giờ, em muốn gả cho cả hai chồng, bối rối quá.” “Nên em lùi bước về sau để hóng chuyện rõ hơn, các thím hãy đợi em tìm ra chân tướng!” …. Mọi người trong rạp chiếu phim nhao nhao nói chuyện, báo cáo tổng hợp của diễn viên lặng lẽ chạy trên màn ảnh rộng―― 【Nam số 2: Túc Thanh, độ thăm dò kịch bản 37%, thưởng 500 điểm tích lũy. Đạt được kết cục thánh mẫu: Chưa giết một ai, thưởng 200 điểm tích lũy. Tăng 16543 fans, làm tròn 165 điểm tích lũy. Tổng cộng thu hoạch được: 865 điểm tích lũy. Tổng điểm tích lũy: 6563 điểm. Nam số 3: ……… Nữ số 4: ……. Diễn viên quần chúng: ……… Diễn viên đã tử vong: Kỷ Tinh Thần, Thành Châu,… “Tạ Trì lên nhanh quá, nhà em không theo kịp [ngượng ngùng].” “Làm fan nhà Trì Trì cũng được mà hì hì.” “Nếu em nhớ không nhầm, thêm bộ phim này, có lẽ Tạ Trì đã hơn 5000 điểm rồi, tốc độ thần thánh gì vậy…” “Cơ mà như vậy cũng đỡ, cậu ấy mở thiên phú sớm, sau đó sẽ không tăng lên một khoảng lớn nữa, nếu không thì đáng sợ quá!” “Thực ra tui cảm thấy, tính cách cậu ấy có vẻ giống với ảnh đế, nhưng mà Trì Trì có vẻ tự to tự tại hơn một chút, còn ảnh đế thì cao cao tại thượng có dã tâm hơn? Đều là lãnh đạo, có lẽ Trì Trì là người tự do lãnh đạo dân, ba ba Thẩm Dật thì độc tài chuyên chế? Tinh Tinh, để tui nghĩ xem nào, tui biết rồi! Lãnh tụ khởi nghĩa chống áp bức!” “Hahahahaha ví dụ của bồ chuẩn quá!” “Em là fan của cả ba người! Lại nói, nếu Tinh Trì gặp Thẩm Dật thật, ai sẽ thắng nhỉ? Nếu họ cùng một nhóm diễn viên….” “Ôi, tưởng tượng của bồ…” “Theo như tôi biết, Tạ Trì đã vượt qua Thẩm Dật trước đó. Đây là bộ phim thứ năm của Tạ Trì, chắc đã được 5000 điểm, lúc Thẩm Dật đóng bộ phim thứ năm mới được hơn 4500 điểm thôi.” “Đảng xác nhận tới rồi!!” “Trời má, thêm mấy tháng nữa, có khi Trì Trì sẽ vượt vị trí của ảnh đế Thẩm Dật luôn á?” “Cậu cũng có gan nghĩ thật, thực ra chỉ cần Thẩm Dật cứ đóng phim, Tạ Trì sẽ không đuổi kịp anh ấy, dù sao kinh nghiệm ở đó, Thẩm Dật đến sớm hơn cậu ta một năm, hơn nữa Tạ Trì kiếm đủ điểm tích lũy rồi sẽ đi thôi đúng không? Có lẽ Tạ Trì không có hứng thú gì với vị trí ảnh đế kia, tôi cảm thấy cậu ấy thuộc kiểu người hoàn thành mục tiêu sẽ rời đi luôn, sẽ không tham lam những thứ khác, cũng không hứng thú với hư danh, bồ không phát hiện ra à, cậu ấy không hề có hứng thú so tài, tới chỉ vì kiếm điểm tích lũy mà thôi.” “Phải đó, bồ không nói thì tui cũng không cảm nhận được, bây giờ ngẫm lại, đúng là như vậy thật.” “Hở? Trì Trì sẽ đi à? Không thể nào! Em bắt đầu hoang mang rồi!” “Vãi, mấy thím nghĩ xa quá.” “Lại nói rốt cuộc nguyện vọng của ba ba Thẩm Dật là gì nhỉ? Anh ấy phải hơn mười ngàn điểm tích lũy rồi ấy chứ? Nguyện vọng gì mà lớn tới mức ấy? Anh ấy đã đứng đầu bảng xếp hạng tròn một năm rồi, em chỉ hy vọng anh ấy mãi mãi không hoàn thành tâm nguyện, như vậy em có thể xem phim của anh ấy mãi….” “Haizzz, em là fan Nhậm Trạch, bộ phim trước Nhậm Trạch kém Tạ Trì 800, 900 điểm, đóng bộ phim này xong thì kém Tạ Trì những hai ngàn điểm, mèn ơi, quá tàn nhẫn…” “Em là fan Hạ Dao có nên nói gì không?” “Sau này khoảng cách với nhóm người mới sẽ càng ngày càng lớn hơn.” “Không ai tò mò chuyện Thành Châu là sao à?” … Màn ảnh rộng tối om lại sáng lên một lần nữa, lần này giám định phẩm chất phim kinh dị lần thứ hai. Hiển nhiên khán giả đều biết phim cam thăng hạng thành đỏ sẽ khó đến mức nào, hơn nữa bộ phim này chỉ là màu cam nhạt nhất, là phim rẻ nhất trong số các phim màu cam, bản thân phim này cũng chỉ gắng gượng ngoi lên danh sách phim cam, chuyện thăng cấp đúng là khó càng thêm khó. ** Bọn họ không hứng thú với lần giám định này lắm. Trên màn ảnh rộng, màu thẻ cam nhạt từ từ đậm hơn, đến cảnh Tạ Trì nói ra chân tướng, chiếc thẻ đậm hơn một mức, sau đó tới cảnh mọi người tấn công địa ngục Vô Gian thì chiếc thẻ lại đậm hơn. Cuối cùng chiếc thẻ dừng ở màu vỏ quýt, khán giả cũng không suy nghĩ gì trước chuyện này. “Trì Trì có hai bộ phim cam rồi, đóng thêm một bộ phim cam nữa là có thể miễn cưỡng leo lên hạng ba rồi.” “Miễn cưỡng lên hạng ba cái gì cơ, hạng ba nhiều như vậy, còn thiếu các thể loại trình độ à? Hạ Dao đóng thêm một bộ phim cam nữa cũng có lên hạng ba, nhưng hạng ba cùi bắp mà thôi…” “Nhỏ giọng nói, Tạ Trì không chỉ giết một người hạng ba.” “Bộ phim này xem như là biểu tượng của quần chúng nhỏ bé, app khai thác phim đề tài này rất tốt…” … Trên màn ảnh rộng, dưới thẻ cam có dòng chữ giới thiệu: Phim “Địa ngục người sống” thẻ màu cam, phẩm chất “Đặc sắc lộ diện”. Ưu điểm: Diễn viên chính biểu hiện xuất sắc, thiết lập và phong cách mới lạ, chủ đề sâu sắc; kết cục hoàn mỹ. Khuyết điểm: Kịch bản hơi đơn giản, có vẻ bình thản. Bởi vì đây không phải phim kinh dị truyền thống, tiêu chuẩn cân nhắc không đồng nhất, ở đây không nhận xét. Bộ phim nhận được hai thẻ đề cử “Phim phong cách khác lạ”, “Diễn viên chính những năm đó chúng ta điên cuồng theo đuổi”. Phần thưởng được đề cử đã được gửi tới điện thoại của diễn viên. “Bộ phim “Địa ngục người sống” chính thức kết thúc, cảm ơn bạn đã theo dõi, hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau ở lần sau. …. Túc Thanh đẩy cửa văn phòng của Thẩm Dật, trông thấy quản lý đang băng bó tay cho Thẩm Dật, Thẩm Dật không nói lời nào ngồi ở đó, vẻ mặt u ám, cảm xúc khó hiểu. Bầu không khí trong gian phòng vô cùng ngột ngạt. Trong đầu Túc Thanh chỉ nghĩ tới tay của Thẩm Dật, anh lao vào, lo lắng hỏi: “Tay anh bị sao vậy?” Thẩm Dật trông thấy anh, bèn đưa mắt nhìn quản lý, quản lý đi trước, trước khi đi còn đóng cửa lại. Túc Thanh nhìn chòng chọc miếng thủy tinh nhuốm máu trên bàn trà. Thẩm Dật hờ hững nói: “Không sao, cốc thủy tinh bị vỡ, đâm vào tay.” Túc Thanh vốn cẩn thận trông thấy dấu tay rất sâu trên cốc. Có lẽ chiếc cốc thủy tinh bị Thẩm Dật bóp nát. “Chuyện của Thành Châu à?” Túc Thanh ngẩng đầu lên, lúc hỏi câu này, anh buông mắt tự giễu. Sao Thẩm Dật có thể phẫn nộ vì lo lắng cho anh chứ. Thẩm Dật vẫy tay về phía anh, Túc Thanh ngồi xuống sofa, gượng gạo nói: “Em không biết ai muốn giết mình, nhưng hình như hắn ta muốn giết Tạ Trì là chủ yếu, hình như em chưa từng kết oán với ai.” “Ừm.” Thẩm Dật lắng nghe, mất tập trung đáp lời, trong đôi mắt đen nhánh ních đầy sự bực dọc. Túc Thanh thiện lương như vậy, sao có thể kết oán với người ta trong phim kinh dị, đều bởi vì hắn mà ra. “Sau này ở trong phim kinh dị đừng nhắc đến anh.” Thẩm Dật nói bằng giọng điệu lạnh tới cùng cực. Túc Thanh cười khổ, hóa ra đến giả vờ làm fan hâm mộ của Thẩm Dật cũng không được ư? “Ừm, được rồi, em biết rồi.” Túc Thanh gượng gạo nói. Thẩm Dật mỉm cười, nhìn về phía anh, giọng hắn trở nên ôn hòa, “Em còn một bộ phim nữa là có thể hoàn thành tâm nguyện rời đi đúng không?” “….Ừm.” Túc Thanh không biết vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng hơi hoảng loạn. Anh không biết nguyện vọng của Thẩm Dật là gì, còn bao lâu nữa mới có thể thực hiện, nhưng có đôi khi anh nghĩ, dù có thực hiện được, có lẽ Thẩm Dật sẽ rời đi, đâu có liên quan gì tới anh đâu, hắn sẽ không sống cùng anh tới hết cuộc đời. Thẩm Dật nói: “Đã tới hồi cuối rồi, mau lên, đừng kéo dài, anh để quản lý chọn cho em bộ phim thích hợp, kêu người đi giúp em, sau đó em quay về thế giới hiện thực.” “….Em có thể xin nguyện vọng ở lại!” Túc Thanh sốt ruột không biết nên nói gì. “Không cần đâu,” Thẩm Dật không đành lòng nói lời khó nghe, thở dài gần như chỉ mình hắn có thể nghe thấy, hờ hững nói rằng: “Nghe lời anh.” Túc Thanh yên lặng một lúc: “…Em biết rồi.” Họ trầm mặc một lúc. Qua hồi lâu, cuối cùng Túc Thanh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh hoàn thành tâm nguyện xong liệu có tới tìm em không?” Đáp lại anh là sự tĩnh lặng dai dẳng. “Anh không biết.” Cuối cùng Thẩm Dật nói như vậy. Trước khi chuyện còn chưa kết thúc, hắn không dám dễ dàng hứa hẹn, cũng không có tâm tư đâu để hứa hẹn. “……Em biết rồi.” Túc Thanh nói. Chí ít vẫn có hy vọng, không phải sao? Thẩm Dật nhìn đôi mắt anh đỏ au, như cười như không nói: “Đập chậu cướp hoa?” Túc Thanh kinh ngạc, bấy giờ mới kịp phản ứng hắn đang nói gì, mang tai đỏ lên: “…Anh xem rồi à?” Anh không ngờ Thẩm Dật sẽ xem bộ phim mình đóng. Anh nói xấu Thẩm Dật trước mặt Tạ Trì bị Thẩm Dật nhìn thấy. Túc Thanh càng nghĩ càng xấu hổ, anh cúi gằm đầu xuống. Thẩm Dật bật cười: “Cũng đang rảnh rỗi, nhưng mà không xem thì sao mà biết em hiểu lầm tới mức nào rồi?” “….Hiểu lầm?” Túc Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên. “Không phải em vẫn luôn muốn biết vì sao anh lại coi trọng cậu ta hay sao?” Thẩm Dật nói. Túc Thanh kiềm chế sự khó xử, nhìn hắn chăm chú không chớp mắt. “Cậu ấy có một bộ phận gen giống anh.” Thẩm Dật ho khan một tiếng bảo vậy. Túc Thanh không hiểu rõ, anh sửng sốt, ngẩn người ra như pho tượng. Thẩm Dật nín cười nói: “Hoặc nên đổi cách nói, nói theo một ý nghĩa nào đó, anh là… người cha trên mặt sinh học của cậu ấy.”