“Ngươi. . . . . . Có ý gì?” “Chậc chậc, cướp đi đồ quý giá nhất của nàng ── trong sạch.” “Không! Cái tên càn rỡ! Buông ta ra. . . . . .” Nàng vừa vội vừa giận lắc đầu, thân thể cũng liên tục vùng vẫy. Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn thân thể mê người không ngừng ngọ nguậy trước mắt, da thịt toàn thân bởi vì xấu hổ mà trở nên trắng hồng, ngực tuyết đầy đặn cũng vì giãy giụa mà đung đưa, quả thực mê người, dẫn dụ nam nhân từ từ thưởng thức. . . . . . Nàng đã rơi vào tay hắn, nếu như hắn không thưởng thức tư vị nàng cho đã, chẳng phải là quá phụ lòng trời cao một phen khổ tâm đem bảo bối này đưa đến trước mặt hắn? “Ta khuyên nàng không cần phí tâm giãy giụa nữa, nếu không chịu khổ chỉ có mình nàng.” “Không được. . . . . .” Hỏa Vô Tình nắm lấy tuyết phong của nàng, không ngừng vuốt ve phần mềm mại kia, đầu ngón tay tà khí xoa xoa đầu nhỏ màu hồng của nàng, làm tiểu nhụy xấu hổ kia vì hắn trêu chọc mà trở nên cao thẳng. Nàng cảm thấy toàn thân mình xẹt qua một hồi mãnh liệt run rẩy ── “Còn nói không muốn? Nụ hoa cũng trở nên cứng rắn rồi!” Hắn xấu xa nói. Lời nói trắng trợn của hắn làm nàng không khỏi đỏ mặt. “Câm miệng. . . . . .” Nàng muốn mở miệng trách cứ, giọng nói lại có vẻ suy yếu vô lực. “Được, vậy thì chuyên tâm làm đi!” Hắn cố ý xuyên tạc lời của nàng, làm nàng vừa tức vừa giận. “Ngươi. . . . . . Vô sỉ!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không có nụ cười, hắc mâu nhìn điểm hồng nổi lên, bộ ngực hoàn mỹ không tỳ vết, càng thêm bất khả tư nghị. (không thể tưởng tượng nổi) Một tay hắn vẫn dùng sức vuốt ve ngực nàng, một tay kia bá đạo mơn trớn mỗi tấc da thịt nàng, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, tay của hắn chậm rãi đi tới nơi thần bí nhất của thiếu nữ ── “Không được. . . . . .” Nàng mắc cở đỏ mặt kẹp chặt hai chân, không muốn ánh mắt nóng rực không chút kiêng kỵ của hắn tuần tra vào đó, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn không để ý tới nàng kháng nghị, lấy tay đem chân ngọc kéo ra, để cho nơi riêng tư của nàng không có chút nào cất giữ hiện ra ở trước mặt hắn. “Không được nhìn nơi đó. . . . . .” Nàng không nhịn được nghẹn ngào nói, nước mắt nhục nhã tranh nhau rơi xuống, càng làm bộ dáng của nàng điềm đạm đáng yêu. Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị nam nhân nhìn địa phương bí mật như vậy, hôm nay ác đồ này lại dám vô lễ, mạo phạm nàng như vậy . . . . . . Trong lòng nàng tức giận không thôi, nhưng cảm giác nhục nhã mới là nguyên nhân khiến nàng rơi lệ. Ai ngờ nước mắt, tóc đen rối loạn, gương mặt ửng hồng, cùng với thở gấp, càng thêm câu dẫn thú tính mà nam nhân đã cất giấu. Nàng muốn kẹp lại hai chân mình, lại bị hắn dùng thân thể cản trở, vì vậy nàng chỉ có thể dùng đôi mắt ngập lệ nhìn thẳng hắn. Lúc này nàng cũng phát hiện thân thể mình bởi vì ánh mắt sáng rực của hắn dừng lại ở giữa hai chân nàng mà có phản ứng . . . . . . Bàn tay hắn bừa bãi xoa xoa da thịt tinh tế bên đùi của nàng, đầu ngón tay dọc theo cánh hoa từ trên xuống dưới qua lại trêu chọc, ngón tay ở khe thần bí đè xuống, thi triển ma lực làm người ta mất hồn . Trong huyệt nho nhỏ chảy ra mật dịch ướt át, thấm ướt tay hắn. “A. . . . . . Ngươi không thể như vậy. . . . . .” Nàng cảm thấy vố cùng xấu hổ! Lại không kìm hãm được tiếng rên rỉ, từng chút thở dốc. Nàng không ngừng cắn môi dưới, nhưng vẫn không ngừng được loại khoái cảm không nói ra này. “A. . . . . .” Khi ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn tiểu hạch nhạy cảm, nàng cảm thấy có một loại thích thú mãnh liệt len lỏi toàn thân, làm nàng không nhịn được cong người lên, trong miệng bật ra rên rỉ mất hồn. “A a. . . . . . Không được như vậy. . . . . .” Ngón tay của hắn như có lửa, mang cho nàng một loại cảm giác dục tiên dục tử (cảm giác cực khoái), lan tràn toàn thân, cơ hồ muốn đem nàng thiêu rụi. Tay của hắn không ngừng vuốt ve đùa bỡn điểm nhỏ nhạy cảm kia, làm thân thể nàng không ngừng bị kích thích, huyệt mềm cũng chảy ra mật dịch ngọt ngào. “Không muốn. . . . . . Buông ta ra. . . . . .” Nàng xấu hổ kêu, giãy giụa cái mông nhỏ, muốn thoát khỏi đụng chạm của hắn, nhưng dùng hết khả năng cũng không chống cự được hắn. Huống chi hai tay của nàng còn bị trói, hai chân cũng bị thân thể hắn áp chế, nàng giống như bị một dã thú đói khát đẩy ngã trên đất, cuối cùng chỉ có thể làm là giãy giụa hấp hối. Hỏa Vô Tình dùng ngón tay tách khe hẹp thần bí kia, nhị hoa nho nhỏ, tươi mới đã giãn nở, tản ra hương thơm nồng đậm. “A ──” Nàng sợ hãi kêu lên. Thì ra tay của hắn chợt xâm nhập bên trong khe hẹp nhỏ, động tác không thong thả nữa, ngược lại trở nên cuồng liệt, chạy nước rút ở trong tiểu huyệt chặt chẽ lại ướt át. “Không muốn! Đau quá. . . . . .” Miệng anh đào của nàng không nhịn được bật ra trong thống khổ trộn lẫn khoái cảm rên rỉ. Cảm giác lạ lẫm truyền qua thân thể xích lõa của thiếu nữ, gương mặt trắng mịn vì kích tình mà đỏ ửng, chứng tỏ nàng đã rất hưng phấn. “Đừng như vậy! Ta không muốn. . . . . .” Nàng nghẹn ngào lắc đầu, thân thể lại vẫn không tự chủ được hưởng ứng tay hắn ở trong người ra vào. “Đừng sợ! Lần đầu tiên sẽ đau.” Một tay kia Hỏa Vô Tình cũng yêu thương nhẹ xoa nữ thể xinh đẹp trước mắt này, điểm nhỏ trở nên vừa hồng vừa cứng, theo thân thể của nàng mà hơi run rẩy. “A ── ta không thể ──” Thân thể mịn màng của Thiên Diệp Tuyết cong lên, giống như thân thể phía dưới không biết có gì quậy phá, toàn thân run rẩy, trong phút chốc lên cao trào, cái gì cũng không cảm giác được ── Hắn biết nàng lần đầu tiên trong đời đạt đến đỉnh điểm. Hắn không ngừng hôn trên mặt nàng, “Nóng bỏng như vậy, ta sẽ yêu nàng chết mất! “ Thanh âm hắn tràn đầy tình tứ ở bên tai nàng nỉ non, tựa như mật ong, làm tâm nàng hỗn loạn. “Xú sơn tặc. . . . . . Ngươi dùng vũ lực cưỡng bức ta! Căn bản không phải là hành động một nam nhân . . . . . .” Mái tóc đen của nàng rối tung, gương mặt cũng bởi vì kích tình mà trở nên hồng hồng, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn trên mặt, giờ phút này sợ hãi trong lòng cùng ý loạn tình mê nàng đều đã lộ rõ. “Dục vọng không phải là chuyện xấu hổ.” Hỏa Vô Tình thản nhiên nói. Không phải vậy! Thiên Diệp Tuyết trong lòng kêu to. Hắn cưỡng bức nàng, chứ không phải bởi vì dục vọng của nàng! “Không được chạm vào ta. . . . . .” Nước mắt nàng không ngừng chảy ra, trốn tránh nụ hôn của hắn. Hắn ngừng một chút, không cường hôn nàng, chỉ là để môi đi xuống nhũ hoa của nàng, dùng lực mút như muốn trừng phạt nàng, mà ngón tay của hắn cũng lần nữa xâm nhập huyệt mềm của nàng, càng thêm cuồng dã di chuyển. “Không muốn . . . . . . Ưm. . . . . .” Từng trận khoái cảm làm nàng không nhịn được phát ra rên rỉ kiều mỵ. Không phải là đã kết thúc sao? Sao thân thể của nàng nhanh như vậy lại có phản ứng? Thiên Diệp Tuyết chỉ cảm thấy cả người mình theo cảm giác hắn mang đến mà trở nên lờ mờ, ý thức cũng dần dần trốn đi mất. . . . . . Hỏa Vô Tình liếm ngực nàng, tựa như dã thú đói khát thưởng thức mỹ vị. “A a. . . . . . Ta không muốn. . . . . .” Nàng thở không ra hơi. Hắn vuốt ve trêu đùa để cho toàn thân nàng ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng ngâm khẽ khả ái lại mang chút dâm đãng. Mà nàng tiếng ngâm nhẹ của nàng, làm cho tình dục dâng cao của Hỏa Vô Tình càng thêm khó nhịn. “Ta muốn nàng! Ta không muốn chờ đợi thêm nữa!” Hắn đứng dậy đem y phục trên người mình cởi bỏ, thân thể cường tráng làm mắt nàng mở thật to. Cho tới bây giờ nàng cũng không biết thân thể của nam nhân có thể. . . . . . Đẹp như vậy! Làm lay động lòng người. . . . . . Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào cự đại giữa hai chân hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. “Không được ──” Nàng giống như tiểu động vật kinh sợ muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng thân thể bị trói chặt thế nào cũng không nhúc nhích được. Cơ thể quang lõa của Hỏa Vô Tình lần nữa trở lại trên người nàng, để hai chân nàng vòng quanh thắt lưng hắn. Mà khi nàng cảm thấy hắn dùng đỉnh đầu cái to lớn đó để trước hoa huyệt ướt át của nàng thì bản năng phái nữ nói cho nàng biết, kế tiếp chuyện sắp xảy ra, nàng nhất định sẽ không thích! Bàn tay hắn nắm chặt eo nàng, đem vật nam tính của mình hướng về tiểu huyệt không ngừng chảy ra mật dịch, dùng sức một chút, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của thiếu nữ ── “A! Đau quá . . . . .” Một trận đau đớn tê tâm liệt phế làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại, giọt nước mắt lớn cũng lập tức từ khóe mắt rơi xuống. “Buông ta ra! Đau quá!” Nàng sẽ chết mất! Đau chết mất ── Nước mắt của nàng như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, chảy qua gương mặt non mịn, biến mất trong sợi tóc đen nhánh. Tiểu huyệt nàng vô cùng chặt chẽ, Hỏa Vô Tình cố nén dục vọng đang muốn phát tiết ra, từ từ rút ra, lại đâm vào sâu hơn. “Đừng cử động nữa! Đau quá. . . . . .” Nàng khóc kêu cầu khẩn. “Tiểu Tuyết, không làm như vậy nàng sẽ đau lâu hơn.” Nói xong, hắn lại từ từ rút ra, lại dùng lực tiến vào. . . . . . Mấy lần sau, hắn từ từ tăng nhanh động tác, mà ái dịch nàng cũng làm cho động tác của hắn sâu hơn, nhanh hơn. Như kỳ tích vậy, mặc dù nàng vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng cũng không đến mức làm người ta khó có thể chịu đựng. Dần dần, Hỏa Vô Tình không thể khống chế mình nữa, mỗi một cái cũng hung hăng đụng vào nàng chỗ sâu nhất, mỗi một lần chạy nước rút đều làm nàng thân thể nhỏ bé hung hăng chấn động. “A. . . . . .” Thiên Diệp Tuyết lần đầu nếm vị đời căn bản không chịu đựng được vận động Hỏa Vô Tình, nàng chỉ có thể cắn môi dưới, hi vọng loại thống khổ này có thể mau mau chấm dứt. “Chờ một chút, ta sẽ dẫn nàng lên thiên đường ──” Hắn khàn giọng trấn an. “Không cần. . . . . . Ngươi cố ý! Muốn trả thù ta. . . . . .” Nàng khóc sướt mướt. Thời điểm nàng nghĩ mình sẽ chết vì đau đớn, lại phát hiện trong đau đớn trong hoa huyệt đã có giảm bớt, cái miệng nhỏ hồng diễm không nhịn được phát ra tiếng kêu vừa đau nhức vừa vui sướng. Hỏa Vô Tình để vật cứng rắn ở hoa tâm nàng, chỉ dùng chút sức ở thắt lưng cọ xát nàng, nàng gần như thét chói lên. “A cảm giác này. . . . . . Thật kỳ quái. . . . . .” Cái miệng nhỏ hồng hồng của nàng phun ra liên tiếp những lời ý loạn tình mê, nàng chỉ cảm thấy cả người mình dường như bay lên trời, bồng bềnh mênh mông. “Tiểu Tuyết. . . . . .” Hỏa Vô Tình ôn nhu khẽ gọi. Nàng mở cặp mắt sương mù ra, đón nhận lục mâu không còn lạnh lùng nữa mà tràn đầy lửa nóng, bị khát vọng trên mặt hắn mê hoặc, dường như bàn thân mình có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu cùng đói khát của hắn. Từ trong ánh mắt của hắn, nàng biết hắn cần nàng, giống như trời sinh nam nhân chính là khát vọng nữ nhân. Đột nhiên, nàng cảm thấy mình nằm trong ngực hắn nhỏ bé yếu ớt như vậy, mà hắn lại cường tráng như vậy. Một loại cảm giác bị chinh phục làm cơ thể nàng bởi vì hắn cuồng liệt đoạt lấy mà run rẩy không ngừng. “A a. . . . . . Không muốn. . . . . .” “Thích không? Như vậy rất thoải mái chứ?” Nhìn nàng xinh đẹp mà mềm yếu, bàn tay hắn không ngừng vuốt ve ngực của nàng, kích thích địa phương thần bí tiết ra nhiều mật dịch hơn, để cho hắn có thể càng thêm thâm nhập trong cơ thể nàng. “Không. . . . . .” “Nói thật đi! Nếu không ta liền ──” Hắn làm bộ muốn rút ra. “Không! A ── Thích. . . . . .” Nàng vội vàng nói, không nghĩ tới sau khi đau đớn kịch liệt như vậy đi qua, thay vào đó là khoái cảm khó nói lên lời. “Nói nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời của ta!” Hắn ra lệnh, động tác cũng không có chậm lại. “Đừng hòng ── a!” Nàng còn chưa nói xong liền bị hắn dùng lực rất đi vào, đỉnh đầu mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất của nàng, làm nàng không tự chủ được kêu một tiếng. “Ta nghe! Ta nghe. . . . . . Ta không chịu nổi nữa. . . . . .” Nàng cảm thấy mình như sắp chết, mà công kích của hắn vẫn không có giảm bớt. Từng trận vui sướng làm tâm trí nàng mơ hồ, khiến nàng có ảo giác mình sẽ chết trong ngực hắn, chết trong khoái cảm hắn mang đến ── “Vô tình! Đừng. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . .” Nàng không nhịn được khóc cầu khẩn. Nhìn thấy nàng đẫm lệ, trong lòng hắn vậy mà cũng cảm thấy không đành lòng, cho nên hắn quyết định trước hãy bỏ qua cho nàng. Dù sao muốn một xử nữ lần đầu nếm thử mây mưa phải chịu đựng dục hỏa mãnh liệt của hắn như vậy là sẽ rất mệt mỏi. “Đừng khóc, ta không tiếp tục là được.” Hắn cúi đầu cho nàng một cái hôn nhẹ, sau đó tăng nhanh tốc độ, sau một tiếng gầm nhẹ, thân thể hắn chấn động, đem tất cả dục vọng của mình bắn vào hoa tâm nàng ── Từ tiểu nữ hài biến thành nữ nhân, Thiên Diệp Tuyết đang ở trạng thái mê man. Ngay cả khi Hỏa Vô Tình cỡi hai tay nàng ra kéo nàng ôm chặt trong ngực thì nàng cũng ôn thuần giống con mèo nhỏ, tùy ý để hắn đem đầu nàng tựa vào trước ngực rắn chắc của hắn. Nàng nhất định là mệt muốn chết rồi. Hỏa Vô Tình đưa tay thay nàng vén mấy sợi tóc bởi vì hoan ái mà tán loạn, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt mệt mỏi của nàng, nàng đã cầm cự không nổi, ở trong ngực của hắn ngủ thiếp đi. Con ngươi đen lẳng lặng nhìn nữ nhân trong ngực vì kích tình mà mệt mỏi, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn còn hồng hồng sau trận hoan ái, lông mi dài tạo thành khuôn mặt xinh đẹp mê người. Tại sao hắn có thể như vậy? Chưa từng thấy qua bộ dạng nữ nhân nam nhân như vậy, vậy mà ở nơi hoang dã này lại muốn nàng. . . . . . Nghĩ tới loại chuyện phóng đãng này lại phát sinh trên chính người mình, hắn thấy thật không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc vật nhỏ bướng bỉnh này có ma lực gì? Lại có thể phá vỡ tự chủ cao ngạo của hắn. . . . . . Hắn chưa từng có khát vọng một nữ nhân như vậy, hắn chỉ luôn quan tâm đến thư sách tri thức, chưa từng nghĩ đến bên cạnh nên có người làm bạn. Cho đến khi hắn gặp nàng. Giờ đây nàng đã là người của hắn, hắn thân là một nam nhân, vậy phải chịu trách nhiệm. Mang nàng về trại! Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã có ý niệm này. Nhìn đại ca cùng tiểu đệ đều có người yêu làm bạn bên người, hắn cũng muốn có một áp trại tình nhân làm bạn. . . . . . Hắn lần nữa hôn nhẹ môi nàng, hạ thân không nhịn được lại trở nên cứng rắn, cho nên hắn lại lần nữa bao phủ lên thân thể nàng, chậm rãi xâm nhập, nhẹ nhàng, Thiên Diệp Tuyết cũng nửa mê nửa tỉnh tiếp nhận cơn sóng khác của hắn. Phong cảnh ven bờ hồ long lanh tươi đẹp, hai người nồng đậm ham muốn mãnh liệt, càng không thể dừng lại . . . . . .