「 Tiểu thư, tiểu thư, em vừa rồi nghe phu nhân lão gia nói gả tiểu thư cho con trai duy nhất của hình bộ đại nhân Lý Thiếu Bạch, lời này là thật sao?」 Ngọc Nhi kích động hỏi han. Tô Tiểu Thoa gật đầu, nàng cũng là sáng sớm hôm nay mới biết được . 「 Nghe nói Lý công tử tuấn tú lịch sự, chúc mừng tiểu thư !」 「 Việc này có gì chúc mừng? Nam nhân tuấn tú lịch sự trên đời còn nhiều mà, làm như chỉ có một người Lý Thiếu Bạch!」 Tô Tiểu Thoa không mang theo bất cứ tình cảm gì bình luận. 「 Nhưng không giống Lý công tử,ngài ấy không giống những người chỉ lo ăn chơi.」 「 Ngươi nhìn thấy rồi?」 Tô Tiểu Thoa lãnh đạm trả lời. 「 Không,Ngọc Nhi chỉ là nghe người khác nói .」 「 Lời nói của người khác, nhưng chính mình vẫn chưa chứng thật,cho nên không thể tin.」 Nàng cảm khái nói, trong lòng hiện lên khuôn mặt dịu dàng tươi cười của Triển Vô Cực. Mọi người cho rằng hắn là người tội ác tày trời, nhưng nàng không nghĩ như vậy! Chẳng qua là trải qua nhiều năm, tin tức về hắn vẫn mờ mịt. 「 Tiểu thư, có phải tiểu thư không hài lòng việc hôn sự này?」 Ngọc Nhi thấy tiểu thư dường như không vui vẻ lắm nên hỏi. 「 Em đừng đoán bật.」 Tô Tiểu Thoa phủ nhận nói. Kỳ thật nàng cũng không rõ ràng chính mình rốt cuộc nghĩ như thế nào! Bất quá hôn sự này đã định, nàng cũng chỉ còn cách vào nhà họ Lý, an phân làm thê tử Lý Thiếu Bạch. Mặc dù trong lòng nàng tràn ngập cảm giác mất mác! **** Triển Vô Cực nhận được tin tức do thuộc hạ dùng bồ câu đưa tới, giận tím mặt. Tô Chính Hùng dám làm trái hôn sự đã ước hẹn, đem Tiểu Thoa gả cho người khác! Cả đời hắn hận nhất người bội tín. Nếu hắn lớn gang dám khiêu khích can đảm của hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không làm ông thất vọng,hắn âm trầm nghĩ muốn….. Có lẽ, hắn nên trả thù người Tô Chính Hùng yêu thương nhất sau đó đến trừng phạt hắn! Mà lúc này đây, hắn sẽ không lưu tình! ………. Ngày này là ngày vui của Tô Tiểu Thoa. Nhưng mà từ sáng sớm sắc trời tối tăm, hơn nữa khi đội ngũ đưa dâu đi qua rừng cây, cuồng phong nổi lên tứ phía. Trong gió ấm áp bí mật mang theo nồng đậm mùi bệnh, rất có thể có cơn mưa lớn sắp đến. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau mưa mưa to tầm tả. Tô Tiểu Thoa nhìn màn cửa liên tiếp bị gió thổi bay lên,nhìn ra bên ngoài nàng phát hiện kiệu phu và đội ngũ rước dâu quần áo đều ướt đẫm, hơn nữa nhanh chóng đem hộp đựng lễ cưới đặt lên vải dầu,lộ trình vì trận này mưa to này mà ngừng lại. Trừ lần đó ra, đội ngũ đưa dâu lần này nhiều hơn mười người đến từ các nơi khác nhau, chậm rãi đi theo bên kiệu Tô Tiểu Thoa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ứng chiến. Bất quá Tô lão gia vẫn chưa nói rõ phải phòng người nào, bởi vậy bọn họ vừa đi vừa nơm nớp lo sợ chú ý tất cả người quanh mình. Theo thời gian trôi qua, mưa rơi không chút ngừng nghỉ,ngược lại càng ngày càng lớn hơn. Mọi người vẫn như cũ bất chấp mưa to, vất vả đi về phía trước. Lúc này bà mối cằm lấy một cây dù đi đến bên kiệu.「 Ối, tiểu thư, cô đừng nhìn ra ngoài, mưa rất lớn nha! Để ý coi chừng lạnh .」 Tô Tiểu Thoa nhìn nàng một cái, không nói gì sau đó co rụt lại, lui về bên góc kiệu. Thật ra ở trong lòng của nàng cũng không đặc biệt thích hoặc chán ghét cuộc hôn sự này, tất cả đối với nàng mà nói chỉ là docha mẹ an bài mà thôi. Hiện tại trong lòng suy nghĩ nàng chính là một hôn sự khác, đó là chuyện chôn sâu trong đáy lòng nàng nhiều năm…… Bỗng dưng, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị đột nhiên truyền đến. Trong lòng của Tô Tiểu Thoa căng thẳng, Lão thiên ơi…… Tiếng vang này nàng từng nghe qua ngay tại mười năm trước! Hắn quả thực đến vì nàng mà hắn cũng không quên lời ước mười năm trước!