Cố Thùy Vũ luôn đợi cú điện thoại này của cô, anh hẹn cô tại một quán trà, lúc anh tới gian phòng riêng thì Thương Tịnh đã đến.   "Tịnh Tịnh" Cố Thùy Vũ nhìn cô, cười vui vẻ, "Em đến sớm thế"   "Thị trưởng Cố" Thương Tịnh thản nhiên gọi   Cố Thùy Vũ ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, "Hôm nay sao lại có thời gian rảnh vậy?"   "Tôi muốn hỏi rõ một chuyện"   "Chuyện gì?"   "Không phải anh còn rõ hơn tôi sao?"   Cố Thùy Vũ cười khẽ, "Tôi chỉ quan tâm tới em thôi mà, em xem, tôi chưa từng giành công trạng với em"   Thương Tịnh biết mình cãi không lại Cố Thùy Vũ, cô dứt khoát nói thẳng, "Cố Thùy Vũ, tôi không muốn bị người khác cho rằng đã làm gái còn muốn lập đền thờ"   "Thương Tịnh!" Cố Thùy Vũ cau mày, khiển trách, anh không thích cô tự hạ thấp bản thân   Thương Tịnh ngược lại, nở nụ cười, "Anh không muốn tôi là loại người như thế, nhưng lại không để cho tôi nói ư?"   "Tôi đã nói rồi, đây không phải chỉ là mối quan hệ thể xác"   "Với tôi mà nói, đều giống nhau!" Thương Tịnh nói chắc như đinh đóng cột, "Tôi mặc kệ vợ chồng nhà anh xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tuyệt đối không bán rẻ bản thân, làm kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác!"   Ánh mắt lấp lánh, sáng như sao của cô đoạt đi tầm nhìn của Cố Thùy Vũ, từ đầu tới cuối anh luôn bị hấp dẫn bởi sức sống của cô, khi cô cười nhìn cô như đang tỏa sáng, khi nghịch ngợm thì không khác gì tên láu cá, khi nghiêm túc thì rất nỗ lực, khi tức giận thì lại rất thẳng thắn, lúc ở quán cà phê anh đã cảm giác bản thân mình còn thiếu sót, vì vậy anh mới kiên nhẫn tiếp cận cô. Có điều thời gian càng lâu, anh phải cố kìm nén bộc phát cơn khó chịu, anh muốn được chạm vào cô, muốn ôm lấy cô, muốn độc chiếm cô.   "Tịnh Tịnh, phụ nữ bọn em khi tìm bạn trai đều muốn tìm một người để có thể nói chuyện cưới xin sao? Em còn trẻ, ở bên tôi, coi như có thể tích lũy kinh nghiệm yêu đương không tốt à? Tôi chẳng những sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ tổn hại nào mà ngược lại còn có thể cho em rất nhiều thứ mà những người phụ nữ khác không có" Cố Thùy Vũ chưa từng theo đuổi phụ nữ, tất cả tình nhân của anh và ngay cả vợ anh đều được tự động dâng tới tận cửa. Trước khi gặp Thương Tịnh, ở thành phố S anh cũng có một tình nhân, cô ta là nhân viên công vụ, anh nhìn trúng vẻ nhu mì của cô ta, thậm chí anh còn chưa kịp mở miệng, thì cô ta đã chủ động hiến thân, vài tháng sau, khi sự mới mẻ qua đi, anh thăng chức cho cô ta, rồi điều cô ta tới chính quyền tỉnh, cô ta cũng vui vẻ đón nhận. Thương Tịnh không thể giống như những người phụ nữ đó sao?   "Hai chúng ta không cùng một giá trị quan, nói nhiều cũng vô ích" Thương Tịnh lắc đầu, "Thị trưởng Cố, sự giúp đỡ của anh khiến tôi rất cảm kích, nhưng tôi cũng đã thể hiện rõ quan điểm của mình, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không vượt qua giới hạn, cho nên, xin anh buông tha cho tôi, được không?"   Cố Thùy Vũ nhìn vào mắt cô rất lâu, rồi mới chậm rãi nói, "Thứ mà Cố Thùy Vũ tôi thích, chưa bao giờ tuột khỏi tay"   Trong nháy mắt, Thương Tịnh cảm thấy mình giống như con mồi bị mãnh thú để mắt tới, trong lòng cô lạnh tới phát run, cô nhấp một ngụm trà nóng để tạm đè xuống loại cảm giác này, cô đứng lên, "Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi không quản được anh, nhưng tôi có thể tự quản được bản thân mình"   Cô xoay người định đi ra cửa, tay vừa đặt lên nắm cửa thì Cố Thùy Vũ lên tiếng, "Thương Tịnh"   Cô dừng lại, quay đầu.   "Tôi có rất nhiều cách để em không thể không tới bên cạnh tôi, nhưng tôi không muốn dùng, đừng để tôi đợi tới mất đi sự kiên nhẫn"   Thương Tịnh nhìn khuôn mặt tuấn tú ngược sáng của anh, im lặng, rồi mở cửa đi ra ngoài.   Đi khỏi quán trà một đoạn, cô móc chiếc bút ghi âm vừa mua để trong túi ra, bật nghe, rồi gọi một cú điện thoại.   "Tịnh Tịnh?" Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Cố Thùy Vũ.   Thương Tịnh không lên tiếng, trực tiếp dể anh tự mình nghe đoạn đối thoại.   "Em gài bẫy tôi?" Giọng anh lạnh lùng.   Thương Tịnh thấy đã đạt được mục đích, khẽ cười, "Dù sao phụ nữ cũng phải tự biết bảo vệ mình, thị trưởng Cố, hiện tại tôi không có ý này, và xin anh đừng để tôi phải sử dụng nó, Nhà vua cũng phải chịu thua kẻ liều, tôi không phải người phụ nữ biết cúi đầu nhịn nhục, hi vọng chúng ta đừng để sự việc tới nông nỗi đó"   Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, rồi đột nhiên truyền tới tiếng cười của anh, "Tịnh Tịnh, làm tốt lắm"   Rốt cục, bụng dạ người đàn ông này sâu bao nhiêu? Thương Tịnh muốn chọc giận anh, không ngờ anh vẫn còn có thể không nóng không lạnh, "Cảm ơn đã khen ngợi, thị trưởng Cố, tạm biệt" Cô bỗng nhiên không dám nói chuyện cùng anh nữa.   Cúp điện thoại, cô đứng ngây ra một hồi lâu, cuối cùng cô cảm thấy gánh nặng trên vai mình nhẹ đi nhiều.   Trong quán trà, sắc mặt người đàn ông nào đó trở nênám, lần đầu tiên anh bị một cô bé con gài bẫy nắm được điểm yếu trong tay, nếu cô không bình tĩnh thì sẽ không nghĩ ra cách này, còn anh chắc sẽ lựa chọn sử dụng thủ đoạn .... Có điều, làm rất tốt, Tịnh Tịnh nhà anh cũng biết cách tự bảo vệ minh. Nghĩ tới điều này, chân mày anh mới buông lỏng, khóe miệng cong lên.   Thấp tha thấp thỏm một thời gian, cuối cùng cô cũng cảm thấy không còn bóng dáng của Cố Thùy Vũ quanh quẩn bên cạnh, lúc này cô mới dần yên lòng, cô hẹn hò thêm vài lần với Chu Trì, nhưng cô vẫn không nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với cậu ta, hẹn thêm một hai lần nữa, cô đành thừa nhận một cách không tình nguyện rằng, hẹn hò với Chu Trì còn không khiến cơ thể của cô nảy sinh phản ứng bằng lần bị Cố Thùy Vũ cưỡng hôn, cô than nhẹ một tiếng, quyết định chia tay.   Nhưng vô tình, Chu Trì đã bị cô hấp dẫn, sau khi cậu ta tận mắt thấy bà chị thích cười này chỉ trong hai ba quyền đã giải quyết xong chủ tịch câu lạc bộ võ thuật, cậu ta cảm thấy chị gái này chính là định mệnh của mình. Cậu ta không nhìn ra tâm sự của cô nên đã tự quyết định làm cho tình cảm của hai người trở nên thêm sâu sắc, vì vậy, cậu ta định sử dụng chiêu sát thủ, nhằm vào tiền bạc. Từ trước tới giờ, mỗi lần hẹn hò, về vấn đề tiền nong, cậu ta và Thương Tịnh luôn chia đều, hoặc lần này cậu ta thanh toán lần sau cô trả, hơn nữa cô làm trong quân đội, hoàn toàn không có nhu cầu về quần áo, mỹ phẩm, trang sức...khiến cho cậu ta chẳng có cơ hội sử dụng tới thẻ vàng của mình nữa, lần hẹn này, cậu ta quyết định mua tặng cô một chiếc di động tình nhân, khoe khoang sự hào phóng của mình.   Ai dè bể kế hoạch, Thương Tịnh gọi điện tới xin lỗi, cô nói rằng vừa nhận điện khẩn từ nhà, muốn cô lập tức trở về, giờ cô đã tới ga tàu. Chu Trì đành thôi, cậu ta muốn tới ga tàu, nhưng lại sợ lúc cậu tới thì cô đi mất rồi, nên ý nghĩ này cũng bị dẹp luôn.   Thương Tịnh nhận được điện thoại của bạn tốt từ quê gọi lên báo mẹ cô đột nhiên ngất xỉu, lòng cô nóng như lửa đốt, cô lập tức gọi điện xin đơn vị cho nghỉ một ngày về thăm người thân, sau khi chạy tới ga tàu mua vé thì mới nhớ gọi điện cho Chu Trì, đi cả đêm về tới nhà ở huyện B, cô mệt mỏi chạy thẳng vào trong căn hộ nhỏ, "Ba...mẹ..."   Trong nhà không có tiếng đáp lại.   Thương Tịnh đi một vòng quanh nhà, thấy trên bàn để ngổn ngang thuốc, cửa phòng ngủ đóng kín, định đi vào thì cánh cửa mở ra. Bà Thương khoác áo đi ra, thấy con gái thì trên gương mặt hiện lên sự ngạc nhiên và vui mừng, "Tiểu Tịnh, sao con lại về đây?"   "Mẹ!" Thương Tịnh cười, bước lên, ngọt ngào gọi.   "Sao con..."   "Con nhớ mẹ nên về chứ sao" Cô cười hì hì, nhẹ nhàng ghé đầu lên vai bà.   "Đứa nhỏ này, đã vào quân đội mà vẫn tùy tiện như thế" Bà Thương cưng chiều sờ đầu cô, chợt nhớ ra chuyện gì đó, "Có phải con bé tiểu Chu nói gì với con không?"   "Nói gì ạ?" Thương Tịnh giả ngu.   Mẹ không nhận ra tâm tư của cô, chỉ thở dài, nói, "Không có việc gì lớn đâu, con vẫn nên quay lại đi"   "Vậy sao mẹ không đi làm?"   "Không phải tiện đây có thể xin nghỉ phép hay sao?"   "Vâng, là ngất xỉu đúng không?"   "Làm gì có, chỉ thiếu chút máu thôi mà"   "Bác sĩ nói sao ạ?"   "Bác sĩ nói không sao cả"   "Vậy sao phải mua một đống thuốc thế kia?"   "Con còn không biết bệnh viện giờ thế nào à? Chỉ cảm vặt cũng bắt con mua mười mấy loại thuốc"   "Nếu mẹ chỉ bị bệnh nhẹ, mẹ sẽ không tới bẹnh viện" Mẹ hiểu con gái, ngược lại con gái cũng thế, "Không được, con dẫn mẹ vào thành phố khám lại"   "Ôi, đừng lãng phí, chỉ là thiếu máu thôi sao phải vào thành phố, mẹ còn chưa muốn bị người ta chê cười đâu" Bà Thương cười nói.   "Thực sự là thiếu máu sao?"   "Thật mà" Bà Thương ngừng lại một lúc, "Không tin con hỏi cha con đi"   "Cha con đâu ạ?"   "Cha con...đi giao hàng"   "Ha ha, đừng gọi điện cho ba vội, mẹ con mình đi mua thức ăn trước, con sẽ nấu một bữa thật ngon cho ba mẹ, sẽ khiến ba phải giật nảy người"   "Được"   Mặt trời xuống núi, hai mẹ con chậm rãi đi mua thức ăn, dọc đường, người quen khi gặp Thương Tịnh đều tươi cười chào hỏi. Về tới nhà, Thương Tịnh để mẹ ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, còn mình vào bếp rửa thức ăn, bà Thương muốn vào giúp thì bị cô đẩy ra ngoài, vừa mới bắt đầu nấu thì ba đã về, "Đổng Hồng, hôm nay bà thấy sao rồi?" Ông vừa vào nhà vừa lớn tiếng hỏi.   Trong phòng khách, bà Thương im lặng ra hiệu, ông Thương nhìn bà Thương một cách kỳ quái, nhưng rồi nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp, "Ai tới hả?"   "Ba!" Thương Tịnh từ trong bếp thò đầu ra, vui sướng kêu.   "Tiểu Tịnh!" Ông Thương cũng kinh ngạc và mừng rỡnhư bà Thương, "Con bé này, con về khi nào thế?"   "Con về một lúc rồi, ba chờ nhé, thức ăn sắp xong rồi, có món ớt xanh xào thịt ba chỉ ba thích đấy!"   "Ha ha, Tiểu Tịnh nhà chúng ta thật hiếu thảo" Ông Thương cười, đi vào bếp, nhỏ giọng nói, "Đơn vị con có ai hồ đồ như con không, giờ về nhà thì tết không định về nữa sao?"   "Hôm nay không phải là chủ nhật sao? Con xin nghỉ một ngày về thăm nhà, mai con lại đi mà"   "Con bé này, về cũng không biết đường gọi điện nữa" Ông Thương nói.   "Sao mẹ lại ngất ạ?"   "Ôi, chỉ là bệnh vặt thôi mà"   "Không có gì đáng ngại chứ ạ?"   "Không sao" Ông Thương nói qua loa.   Đây là câu nói Thương Tịnh hy vọng được nghe thấy nhất, cô yên tâm, bày thức ăn ra bàn, "Ăn cơm thôi ạ"   "Ha ha, có Tiểu Tịnh ở đây, nhà mình náo nhiệt hẳn"   "Vậy con giải ngũ nhé"   "Không được! Khó khăn lắm con mới vào được quân đội, sao lại muốn giải ngũ cơ chứ? Kiếm cho mẹ một cái quân hàm thiếu tá, đại tá rồi mới được về"   Ông Thương bưng một đĩa thức ăn ra, "Thiếu tá, Đại tá thì có là gì, làm hẳn cái Thượng tướng ý!"   "Thượng tướng là cấp bậc gì?"   "Sĩ quan cấp cao!" Ông Thương giơ cao ngón tay cái.   Chà, được được, Tiểu Tịnh nhà mình là một nữ tướng quân"   "Bố mẹ làm như ra chợ mua thức ăn ấy" Thương Tịnh toát mồ hôi.   Cả nhà vui vẻ ăn tối, Thương Tịnh nói, "Ba, đã lâu không nghe ba hát, ba ca một khúc được không?"   Ông Thương xỉa răng, ợ một cái, "Được, con muốn nghe bài gì?"   "Gần đây có bài gì hay không ạ?"   "Có một bài tên là Gangnam Style khá thú vị, tiếc là ba nghe không hiểu, nếu không đã học thuộc hát cho con nghe"   "Có công mài sắt có ngày nên kim, ba, con tin ba! Lần sau con về ba phải hát cho con nghe đó nhé!"   "Ha ha, con bé này..."   "Vậy lần này miễng cưỡng nghe bài "Thần khúc" vậy"   *Thần khúc là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri,   "Ối, tha cho mẹ đi, bài hát đó biết đòi mạng người đấy" Bà Thương không chịu nổi xua tay, "Lúc ba con luyện bài này thiếu chút nữa làm mẹ điếc cả tai"   "Vậy hát bài này đi, hát bài này đi" Thương Tịnh nghe mẹ nói xong, đôi chân vui vẻ rung liên tục.   "Được" Ông Thương đứng lên, hắng giọng, còn cố tình nâng cao giọng, khiến hai mẹ con cô cười rũ rượi.   Bà Thương giả bộ không chịu nổi, bịt tai lại.   Ông Thương có thể coi là một cao thủ hát nhạc dân gian, đoạn Thần khúc có độ khó ở quãng chín ông cũng có thể hát được, Thương Tịnh nghe xong, cười ngặt nghẽo.   Hát tới khúc cuối, tầng dưới truyền tới tiếng cười trêu chọc, "Ngài ca sĩ ơi, con chó nhà tôi bị ông dọa tới nỗi sủa om xòm rồi, đừng hát nữa, xuống đây đánh bài đi!"   Ông Thương đứng bên cửa sổ, "Con gái tôi về rồi, hôm nay tôi không đi!"   "Tiểu Tịnh về rồi ư? Vừa khéo, có thêm thanh niên, nhanh lên, xuống hết đây!"   Thương Tịnh cười, cô biết ngày nào bọn họ cũng phải đánh vài ván mới ngủ được, cô lôi mẹ đứng dậy, "Đi thôi, lâu rồi con không chơi bài. Cả nhà chúng ta đi giết cho họ không còn một mảnh giáp nào"