"Không phải như vậy, Tịnh tịnh, em biết tình cảm của tôi dành cho em mà, người không phải là tôi"   "Đúng, tôi hiểu, anh coi tôi là một đối tượng để chinh phục, một thứ đồ chơi mới mẻ, cho nên anh đối tốt với tôi như thế... Nhưng tới khi món đồ chơi này lại được voi đòi tiên thì anh có thể không chút do dự đá văng nó đi"   "Đó là tôi... Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ như vậy" Cố Thùy Vũ đột nhiên cảm thấy không còn sức để phản bác lại nữa, tại sao trước đây lại phát sinh tất cả mọi chuyện giống hệt lời cô nói, chỉ có trời mới biết, anh chưa từng nghĩ vậy!   Nhìn chằm chằm gương mặt suy sụp của anh, Thương Tịnh cười nói tiếp, "Lần này tôi ra nước ngoài đã nhìn thấu rất nhiều chuyện... Con người là loài động vật yếu đuối, bất kỳ một thiên tai hay là tai họa do chính con người tạo ra nào cũng có thể đoạt đi tính mệnh của chúng ta, vậy thì tại sao tôi lại không biết quý trọng khoảng thời gian mình đang có nhỉ, thay vì cả ngày than thở thì không bằng đi tìm một hạnh phúc mới, nếu nói duyên do trời định, thì anh chắc chắn không phải một nửa mà tôi tìm kiếm" Cô đã từng thủy chung tin rằng, tình yêu là một thứ tình cảm sưởi ấm lòng người chứ không phải thứ khiến con người ta thương tích đầy người.   "Tại sao?" Cố Thùy Vũ không thích lời khẳng định này của cô   "Bởi vì anh không có trái tim"   Lời nói lạnh lùng, cứng rắn của cô khiến anh không khỏi kinh hãi, "Đúng, trước kia tôi không có trái tim, tôi không coi phụ nữ ra gì, không tin vào thứ tình yêu không có thật, đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ vậy, chỉ có em là tôi không thể buông tay", Thứ tình cảm này chính là tình yêu sao? "Tôi luôn nói là làm, dù đã chia tay em nhưng tôi vẫn còn quay lại tìm em, như thế có mất mặt không?"   "Từ đầu tới cuối anh chưa từng nghĩ tới chuyện thừa nhận mối quan hệ với tôi, khi anh còn có vợ thì anh muốn tôi làm tình nhân, khi anh ly hôn cũng chẳng định nói cho tôi biết, hơn nữa lại còn mọc ra thêm một ả nhân tình nữa, những lời thốt ra từ một con người như anh, tôi có cần thiết phải tin hay không? Hay là tôi phải bỏ nhà đi rồi nhảy vào lòng anh mới gọi là cần thiết?"   Cố Thùy Vũ cau mày, "Tịnh Tịnh..."   "Nói nhiều cũng vô ích, Cố Thùy Vũ, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa" Bây giờ cô có thể nói ra những lời này một cách thoải mái, thật là tốt.   Ai dè Cố Thùy Vũ lại nghiêng người, bất chấp tất cả ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, đồng thời, đôi tay anh dùng lực khống chế, cố định hai tay cô, không để cô lộn xộn.   "Đừng!" Thương Tịnh lập tức muốn né qua một bên, không ngờ lúc này, cánh cửa phòng lại mở ra, cô còn nghe thấy cả tiếng bố đang chào hỏi vớitá, cô trợn tròn đôi mắt.   Cố Thùy Vũ đương nhiên cũng nghe thấy, anh khẽ cắn đôi môi cô, rồi mới chậm rãi lùi ra. Anh vừa đứng dậy thì ông Thương bước vào.   Tưởng Thương Tịnh chưa tỉnh nên ông Thương rón rén tiến vào, không ngờ con gái không những đã tỉnh mà còn mới sáng sớm đã tiếp khách rồi.   "Bí thư Cố?" Thấy người tới, ông Thương kinh ngạc thốt lên, sao sáng ra mà cậu ta đã tới nhỉ?   "Chào buổi sáng, chú Thương" Cố Thùy Vũ ung dung chào hỏi, "Còn sớm mà chú đã tới rồi ạ?"   Cậu còn tới sớm hơn tôi đấy, ông Thương nhịn không thốt ra lời, ông, "Ừ"   "Hôm nay có lẽ cháu hơi bận cho nên nhân lúc tới sớm thăm cô ấy, nếu chú đã tới thì cháu cũng có việc phải đi trước đây ạ" Cố Thùy Vũ cầm áo ves, mỉm cười chào tạm biệt.   Ông Thương tiễn Cố Thùy Vũ ra tận cửa, rồi ông quay vào, đem bát cháo nóng đặt trên bàn, hỏi một cách nghiêm trọng, "Tiểu Tịnh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Lúc còn ở thành phố S, vị Bí thư Cố này đã sẵn lòng rộng rãi mở hầu bao, khi vợ ông qua đời thì cậu ta lại nghìn dặm xa xôi tới viếng, khi Tiểu Tịnh bị thương ở thành phố Z, cậu ta cũng biết, không những biết mà ngay cả tiền thuốc men cậu ta cũng giúp con bé trả xong xuôi hết rồi, hôm quatá còn nói thu xếp cho con bé kiểm tra toàn thân một lượt, sáng sớm nay mới 6 rưỡi, cậu ta đã xuất hiện ở đây, như vậy không khiến ông hiểu lầm thì hơi khó. Nhưng mà, bí thư Cố này kết hôn rồi đúng không?   Thương Tịnh trầm mặc trong giây lát, "Bố, bố yên tâm, không phải như bố nghĩ đâu, con không có quan hệ gì với anh ta"   Có những chuyện quả nhiên chỉ có mẹ và con gái mới có thể tâm sự, ông Thương lắc đầu, song ông cũng đoán ra nguyên nhân, "Vậy con cũng nên nói cho bố biết, cậu ta tới thì bố nên cho cậu ta vào thăm con hay không?"   "Đừng để cho anh ta vào" Thương Tịnh đáp rất kiên định   Hình tượng của Cố Thùy Vũ trong lòng ông Thương lập tức trở thành một kẻ khốn kiếp dám bắt nạt con gái ông.   Cố Thùy Vũ bề bộn là thật, anh đang bận rộn trong việc cải tạo lại những nơi cũ kỹ ở thành phố z, vài ngày liên tiếp, anh toàn phải đích thân chạy tới những khu vực nội thành cũ kỹ, thăm dò điều khiện khó khăn của dân cư, và liên hệ với người phụ trách giải phóng khu quy hoạch, mặt khác, anh bắt đầu ngầm điều tra triệt để Chu gia, hai nhà không thể cắt đứt nên đành tìm ra nhược điểm hoặc một điều kiện trao đổi nào đó có tính đột phá thôi. Điểm này rất khó, Chu gia đương nhiên có những chuyện bẩn thỉu, nhưng nếu phơi bày ra thì đối với Cố gia cũng chẳng có lợi ích gì, đặc biệt bây giờ người nắm quyền trong nhà anh vẫn là bà nội khôn khéo, ông già nhà anh mỗi khi thấy bà thì đều cung cung kính kính, anh nhất định phải chuẩn bị mọi sự chu toàn mới được.   Vì vậy, anh chỉ có thể nhân lúc sáng sớm để tới thăm Thương Tịnh, có điều từ sau ngày đụng phải ông Thương, thần giữ cửa lại một lần nữa giá lâm tới trước cửa phòng bệnh 801, vả lại vị này so với anh hai của anh, anh lại càng đắc tội không nổi, anh nhớ sáng ngày hôm sau anh bịtá uyển chuyển ngăn lại ở cửa, sau đó ông Thương tới, anh nịnh nọt gọi một tiếng chú Thương, ai dè ông Thương lại thờ ơ nói, "Bí thư Cố, tôi thấy tôi cũng không lớn hơn cậu là mấy, hay là cậu gọi tôi một tiếng anh đi, gọi chú tôi chịu không nổi"   Anh sặc! Anh phải thầm đọc một lượt Tam Tự Kinh trong đầu thì mới có thể nhịn không thốt ra miệng. Nhịn tới nỗi nội thương, chắc chắn là bị nội thương rồi, bây giờ nghĩ lại chỉ càng khiến anh kích động hộc máu.   Cậu ta lớn hơn con bé 7,8 tuổi thì sao, Tịnh Tịnh nhà ông là phải được cưng chiều hơn người, chứ không thể để con bé phải đi chăm sóc người ta, đúng không?   Hiểu sự đối địch mà ông Thương dành cho mình, Cố Thùy Vũ anh, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên anh bấm bụng chịu đựng, lần nào tới gặp ông Thương anh cũng đều nở nụ cười tươi chào hỏi, vậy mà bất kể thế nào, ông cũng không để anh gặp được người anh muốn gặp. Tất cả tin tức anh toàn biết gián tiếp qua bệnh viện, thậm chí ngay cả ngày cô xuất viện cũng thế. Rõ ràng sau hôm đó là cuối tuần rồi, vậy mà cô nhất định chọn ngày xuất viện là chiều thứ sáu, đợi khi anh vất vả chạy tới thì Thương tịnh vừa khéo bước lên một chiếc Toyota tồi tàn, mà chủ xe chính là người đàn ông mập trong hai người tới thăm cô ngày đó, anh ta niềm nở mời ông Thương lên xe, nụ cười của anh ta thật chói mắt. Cố Thùy Vũ kiềm chế nỗi kích động muốn ra tay giữa nơi công cộng, anh ngồi trong xe, bực bội rút điếu thuốc, lạnh lùng nhìn chiếc xe tồi tàn kia rừoi đi, anh quyết định không thể bị dắt mũi nữa.   Cuối tuần, Cố Thùy Vũ không hề bước chân ra khỏi nhà, anh gọi điện sai người điều tra nơi ở của Thương Tịnh và biển số xe của tên mập kia, còn bản thân thì ngồi trong phòng làm việc phân tích tư liệu về Chu gia, dường như anh đem tất cả những người có mối quan hệ với bà nội điều tra một lượt, nhưng tới tận bây giờ anh vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điều then chốt gì có thể làm thay đổi nhân vật "vợ" kia.   Nhả ra nhiều khói khiến cổ họng anh hơi khô rát, anh hắng giọng, sờ sờ mấy sợi râu lún phún mới mọc trên mặt, nuốt nước bọt khẽ ngả người nghỉ ngơi trên ghế salon, anh nhìn trần nhà tới xuất thần, đúng là anh đang tự đào mộ chôn mình, ngộ nhỡ anh hi sinh nhiều tới vậy mà con bé kia vẫn không cảm động... Không cảm thì cũng phải cảm! Nhớ tới cuộc đối thoại cuối cùng của bọn họ, trông anh có vẻ mạnh mẽ thế thôi nhưng trong lòng sớm đã mềm nhũn rồi, anh đương nhiên nghiêm túc nghe cô nói, nhưng anh thà tình nguyện tin rằng cô đang giận mình còn hơn, có điều sự lạnh lùng nơi đáy mắt cô như đâm thẳng vào lòng anh, nghĩ tới chuyện chính anh là người đã làm tổn thương trái tim đơn thuần của cô gái ấy thì anh lập tức kinh sợ, anh cực kỳ rõ, nếu anh còn không hành động gì, vậy thì cô sẽ chẳng bao giờ thèm liếc anh lấy một cái nữa.   Vốn là một thứ anh coi là của mình một cách đương nhiên vậy mà tới khi nó muốn rời khỏi mình thì anh lại sợ hãi tới vậy. Thời gian này, anh nằm mơ vài lần, Thương tịnh từng ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, thế nhưng chớp mát một cái, cô đã mọc ra đôi cánh rồi cao chạy xa bay, chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại một lần nào. Cảm giác trỗng rỗng khi chợt mất đi mãi tới khi anh bừng tỉnh vẫn không thể xua tan được.   Đột nhiên, điện thoại anh vang lên, anh nhận điện với giọng không được vui, "Alô?"   Ai ngờ đối phương lại càng ngang ngạnh hơn anh, "Thằng tiểu tử nhà anh đang làm cái quái gì thế?"   "À, là bố ạ" Cố Thùy Vũ miễn cưỡng gọi bố.   "Nói thừa" Tính tình Cố Vệ Quân rất tệ, một khi ông đã mất hứng thì lập tức liền phông mang trợn mắt, từ sau khi vợ qua đời, cả nhà cũng chỉ có mỗi Cố Thùy Vũ là không sợ ông, "Tôi hỏi anh, anh điều tra Chu gia làm gì?"   Cố Thùy Vũ cũng chẳng muốn giấu diếm chuyện này, anh hời hợt nói, "Không làm gì cả, biết người biết ta"   "Người ta là thông gia, không phải kẻ địch, anh điều tra cặn kẽ làm cái gì? Anh lại đang nuôi đàn bà à? Việc này ngộ nhỡ khiến Chu gia biết thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây?"   "Không có gì, bố không nói thì ai mà biết" Cố Thùy Vũ tránh né.   "Có cái rắm! Rốt cuộc bây giờ anh muốn thế nào? Con bé Chu Hương chạy đi tìm anh đã lâu, vậy mà anh cũng chưa cho người ta một câu trả lời thỏa đáng? Tôi thấy con bé là một cô gái tốt đấy, nhanh đi đăng ký cho tôi, còn nữa, đừng có gây chuyện bên ngoài, anh nhanh chóng chặt đứt hết đi, đừng để người ta phải ấm ức"   "Kính lão của bố nên thay rồi đấy" Cô gái tốt? Chu Hương?   "Thằng tiểu tử thối này, nói chuyện kiểu gì đấy? Tính tính con bé hơi nóng nảy, nhưng bố thấy tốt, trị được anh!" Thằng con ông từ nhỏ tới lớn chẳng khác gì con trời, nó được ông bà và mẹ nó chiều tới nỗi không biết trời cao đất dày gì rồi.   "Bố cảm thấy cô ta tốt thì bố lấy về cũng được, làm mẹ kế con cũng nhận" Ông già nhà anh còn mặt dày hơn cả anh, nếu anh không nói thế thì chắc ông vẫn không hết hi vọng.   "Tao lại đập cho mày vài cái giờ!" Ông Cố mắng, "Chơi bời ít thôi, anh cùng Cuh Hương rốt cục là thế nào?"   "Không biết!" Bố nhắc thì anh mới nhớ, hiếm khi anh nhìn thấy Chu Hương, anh rất ít khi về nhà là vì chuyện này, nhưng lúc về thì anh lại chỉ nhìn thấy Trần Tĩnh làm bộ làm tịch đáng thương, còn Chu Hương thì không thấy đâu. Xem ra, cô ta quyết tâm ra tay với Trần Tĩnh, định ra oai phủ đầu anh đây, đợi anh tới cầu xin cô ta hả. Anh vốn cũng muốn mượn tay cô ta đuổi cô ả Trần Tĩnh kia đi, đã lâu thế rồi mà cô ta vẫn chưa làm đúng ý anh, rốt cuộc là do thủ đoạn của cô ta quá kém hay do sức chịu đựng của Trần Tĩnh quá cao?   "Cái gì mà không biết?"   "Không biết là không biết, được rồi, con còn có việc, không nói với bố nữa" Chẳng đợi bố nói thêm, anh trực tiếp dập máy. Nói nhiều lại khó tránh lộ tẩy.   ***************   Thương Tịnh ở nhà tĩnh dưỡng mất một tuần, cô cảm thấy xương cốt của mình đều rỉ hết cả rồi, trên bàn ăn, cô cứ bám lấy ông Thương sống chết đòi ông cho đi tập luyện buổi sáng cùng đội của ông, ông Thương và một miếng cơm, chậm rãi nói, "Không phải không cho con đi, chỉ là sợ con không muốn"   "Con muốn, con muốn" Thương Tịnh thấy bố có vẻ đồng ý, cô không ngừng xác nhận   "Thật sao? Nhưng Bí Thư Cố đã đi theo tập cùng bố một tuần rồi đấy" Ông Thương ngẩng đầu nhìn sắc mặt cô, quả nhiên nghe thấy tên anh, cô liền biến sắc   "Bố, sao bố lại đi cùng anh ta..."   "Nào phải bố đi cùng nó, là nó tự tìm tới tận cửa" Nói gì mà nhà mình ở gần đây, sao mà khéo thế, "Bố làm vẻ mặt không vui, nhưng nó như thể cố tình không hiểu, ngày nào cũng theo đuôi bố đi, lại còn không cần bố trả lại nó tiền thuốc men, ngược lại còn tìm đủ cách kín đáo đưa cho bố nhiều loại thuốc liền sẹo nữa, bố không biết làm thế nào đành nhận lấy. Cái con bôi mấy ngày nay chính là nó đưa đấy"   "Bố~~~" Thương Tịnh kêu lên. Cô còn tưởng bố mua thuốc ở đâu chứ.   "Bố chẳng cần biết nó là ai, có thể làm liền sẹo cho con mới là quan trọng nhất, nó bằng lòng đưa thì tại sao bố lại không cầm?" Ông Thương tìm đủ lý do từ chối Cố Thùy Vũ thì cậu ta lại đế thêm một câu: Con gái chú đương nhiên là quan trọng nhất.   "Bố có gặp thì cũng đừng để ý tới anh ta" Cô đương nhiên hiểu suy nghĩ và thủ đoạn của Cố Thùy Vũ   "Có điều, sáng nay nó không tới, có lẽ đã bỏ cuộc rồi!"   Thương Tịnh im lặng ăn cơm.