Ảo mộng
Chương 2 : Đặc quyền hay làn gió mát trước giông bão?
Phải chăng đây là làn gió mát trước giông bão?
Hay...
Là một đặc quyền mà kẻ nguy hiểm ấy dành riêng cho cô gái nhỏ?
•••
Thư viện sau buổi trưa khá đông người, một số yên lặng đọc cuốn sách của mình còn một vài đôi tình nhân nào đó lại chọn bàn trong góc khuất để tâm sự và trao nhau một vài cái ôm ấp. Ngọc Nhi chính là một trong số những người đang đọc sách chăm chú, gấp lại cuốn sách đã đọc hết từ trang đầu đến trang cuối cùng, cô gái nhỏ bước qua từng kệ sách đôi mắt lướt qua kiếm tìm cuốn sách mà mình muốn đọc.
Ở kệ cuối cùng, nơi góc thư viện người ta dễ nhận thấy không ai dám lảng vảng ở đó, nhưng cô gái nhỏ nào hay biết gì về điều ấy, chỉ quan tâm đến những cuốn sách dày cộm đang xếp ngay ngắn trên kệ thôi
Bỗng Ngọc Nhi thấy một người con trai đang say ngủ nơi góc cuối thư viện, làn da trắng mịn không tì vết, mọi góc cạnh đều hoàn hảo, đẹp thật, một nét đẹp khiến vạn người mê
Cô gái nhỏ cứ vô duyên ngắm nhìn người ta như thế... Cho đến khi người con trai ấy mở ra đôi mắt màu xám tro, tia sắc lạnh chiếu thẳng vào cô gái nhỏ
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mắt không hề chớp, bất chấp cái nhìn thẳng thừng của cô gái đã vi phạm vào luật cấm của chàng trai
Phải, chàng trai ấy chính là Kỳ Nam - nhân vật nguy hiểm số một Quảng Uyên.
Chán ghét bản thân nhìn chăm chú một ai đó, muốn dời đi ánh nhìn mà không thể, Kỳ Nam cất giọng nói lạnh lùng hỏi cô gái nhỏ để phá vỡ bầu không khí này
- Tìm gì?
Ngọc Nhi chẳng có phản ứng gì, chỉ ngây ra như phỗng, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Kỳ Nam khiến chàng trai ấy khó chịu
Nhíu mi, dùng hết sự kiên nhẫn chưa từng có, Kỳ Nam một lần nữa lặp lại
- Tìm gì?
Hiển nhiên, cái nhíu mi tỏ vẻ khó chịu của chàng trai ấy đã khiến cô gái nhỏ bừng tỉnh, hơi xấu hổ, câu trả lời trở nên ngập ngừng
- À! Tìm... sách
Trong lòng cô gái nhỏ lại bồi thêm một câu "chẳng lẽ đến thư viện để tìm cơm ăn chắc"
Nở nụ cười nhếch môi vì những ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô gái nhỏ. Láo thật!
Hai người trong cuộc đã quên mất, Ngọc Nhi đã vi phạm hết thảy luật cấm của Kỳ Nam. Nhưng chẳng sao cả, chàng trai ấy không nói, ai dám ho he đây.
Rất nhiều người đã chứng kiến cô gái nhỏ nhìn thẳng Kỳ Nam chằm chằm trong khi kẻ khác chỉ cần nhìn thẳng đã bị một trận thừa sống thiếu chết chẳng phân biệt trai hay gái, bóng của cô gái nhỏ cũng chạm vào người chàng trai ấy, rồi còn phớt lờ câu hỏi của kẻ nguy hiểm ấy
Đã có vài người thầm thương hại cô gái nhỏ, cầu nguyện cho một kẻ sắp phải hứng chịu tức giận của Kỳ Nam.
Nhưng không, tất cả họ đều sai rồi, Kỳ Nam không những không đối xử với Ngọc Nhi như cái cách vẫn thường dùng để đối xử với người khác: dứt khoát, nhanh gọn bằng bạo lực, mà hoàn toàn ngược lại, kẻ nguy hiểm ấy chỉ nhếch môi đứng dậy và bước đến gần cô gái nhỏ trong khi cô vẫn đang đứng im ở đó
Toàn thư viện đều sốc cực độ, sẽ phải gào thét điên cuồng nếu như Kỳ Nam không ghét tiếng ồn ào
Mọi người đều nín thở, đôi mắt dõi theo từng bước chân của chàng trai. Rồi, chỉ cần một sải chân dài, Kỳ Nam đã đứng trước mặt Ngọc Nhi, dùng tay nhặt mảnh lá khô nhỏ xíu màu đỏ, chắc hẳn nó bị rách từ lá phong và theo gió bám trên vai áo cô gái nhỏ
Cả thư viện chết lặng, hành động này quả thực quá sức tưởng tượng, nó lại đang diễn ra thật sự trước mắt họ
Nhiều người tự cấu véo mình, muốn xác nhận đây là mơ hay thật
Đau... Là cảm giác duy nhất từ những cái cấu véo
Phải! Tất cả đều không phải là mơ
Trời đất ơi...
Kẻ nguy hiểm ấy đã lại gần cô nữ sinh học bổng, thậm chí còn chạm vào vai cô gái nhỏ
Đây là một cảnh tượng trước giờ chưa từng có
Phải chăng đây là làn gió mát trước giông bão?
Hay...
Là một đặc quyền mà kẻ nguy hiểm ấy dành riêng cho cô gái nhỏ?
Đôi mắt xám tro quét một vòng qua những người nãy giờ đang suy nghĩ vớ vẫn
Thật tiếc! Nhưng tất cả đều biết điều, giản tán trong im lặng
Là thế, chỉ cần một cái liếc mắt, hay đơn giản chỉ là một lần lỡ nhắc tới cái tên Kỳ Nam...thì mọi loại sợ hãi sẽ lập tức bủa vây
***
Từ cái lần gặp gỡ chàng trai ấy ở thư viện, Ngọc Nhi phát hiện, lòng mình có chút gì đó là lạ, nhen nhóm trong lòng một ít nhớ thương và một sự bực bội khi mình thích ai đó mà chẳng thể lại gần
Cũng từ lần đó, trong vườn hoa Quảng Uyên này, những bông hoa đầy màu sắc và toả ánh hào quang như những vì tinh tú lần đầu tiên chú ý đến sự hiện diện của một bông hoa dại không sắc không hương
Đúng vậy, Ngọc Nhi chính là bông hoa dại ấy. Những cô chiêu cậu ấm đã không còn phớt lờ sự có mặt của cô gái nhỏ ở bất cứ nơi đâu, tuy rằng với thái độ kì quặc
Họ ném cho Ngọc Nhi vài cái nhìn tò mò hay nhiều hơn là những ánh mắt soi mói
Họ đáp lại lời chào hay bâng quơ nói một câu ngắn cũn với cô gái nhỏ
Đôi khi còn có một vài sự giúp đỡ nho nhỏ trong thầm lặng đến từ họ
Vẫn chưa có ai làm bạn với Ngọc Nhi, nhưng những điều đó cũng đủ làm cô gái nhỏ vui vẻ hết cỡ. Mà vui quá Ngọc Nhi lại như kiểu ẩm não nhẹ, cô gái nhỏ tự cười vói bạn ngồi cùng bàn mặc cho người ta chẳng nhìn mình, hay đôi khi tự mình cầm chổi quét lá khô trong sân lúc rảnh rỗi mặc kệ đó vốn dĩ là công việc của cô chú lao công và chẳng học sinh nào khác trừ cô gái nhỏ làm và bây giờ, lại thêm một sự ẩm ương nữa, Ngọc Nhi đang đi ra từ dưới tán lá đôi cây phong đỏ, não bắt đàu đém từng hòn gạch theo những bước chân hướng về phía khu kí túc...
À! Hoá ra cô gái nhỏ đang đếm những hòn gạch được bao bởi hai hàng sỏi đen trắng bên cạnh theo bước chân kể từ gốc đôi cây phong đến khu kí túc, chắc hẳn phải vui sướng cùng rảnh rỗi quá đến nỗi sinh nông nổi thế này nhỉ?
Thình lình, một dáng người thon thả cùng đôi chân dài chặn đường Ngọc Nhi
Tạm thời dừng công việc đếm gạch, cô gái nhỏ không ngẩng đầu lên mà tìm lối đi tránh dẫm nát hoa cỏ và bước qua cô nữ sinh kia
Bị cô gái nhỏ lơ nhưng chẳng hề gì, cô nữ sinh xoay người đuổi theo cô gái nhỏ, gọi to
- Này...
Có lẽ vì gọi "này" chưa đủ để đối phương biết mình đang gọi, cô nữ sinh lại tiếp tục nói lớn
- Đứng lại...cô bạn học bổng
Bước chân Ngọc Nhi dừng hẳn, nữ sinh kia đã đứng ngay đằng trước, nhanh chóng cất giọng như sợ cô gái nhỏ chạy đi
- Cô bạn học bổng... Cảm ơn!
Sau khi thật lòng cảm ơn cô gái nhỏ, nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, nhưng nhận lại là đôi mắt nghi vấn từ cô gái nhỏ, nữ sinh thất vọng
- Chuyện cái ví lần trước, cậu không nhớ sao?
Một việc chợt hiện ra trong trí nhớ, hoá ra đây là cô bạn đánh rơi cái ví ở trước cửa lớp học mà Ngọc Nhi nhặt được và đem trả lại. Nhưng...lạ thật, lúc ấy cô bạn này chỉ cầm lại cái ví rồi lạnh nhạt tránh xa cô gái nhỏ
Sao bây giờ lại bỗng nhiên thay đổi thái độ đến cảm ơn?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Ngọc Nhi vẫn trả lời cô bạn
- Ừ! Không có gì
Nói xong thì có ý tiếp tục bước đi
Dường như nhận ra ý nghĩ của cô bạn học bổng, nữ sinh kia lại nhanh nhảu tỏ ý muốn làm bạn
- Tôi tên Hà Tiểu Uyên, cùng khối với cậu, sau này có thể gọi tôi là Tiểu Uyên
Rồi liếc nhanh xuống thể học sinh của cô bạn học bổng
- Woa! Ngọc Nhi tên bạn nghe hay thật đó
...
Ngọc Nhi cùng Tiểu Uyên - cô bạn mới quen cùng nhau trở về kí túc, trên đường đi cô bạn cứ liến thoắng hỏi chuyện Ngọc Nhi và thích thú khi biết phòng trong kí túc xá của hai người đối diện nhau. Như nhớ ra việc gì đó, Tiểu Uyển hướng ánh mắt tò mò hỏi cô gái nhỏ
- Cậu quen biết Kỳ Nam sao?
- Không. Sao hỏi thế?
Cô bạn tròn mắt vì câu trả lời của cô gái nhỏ, quyết không bỏ qua, tiếp tục nói
- Chàng trai cậu gặp ở thư viện lần trước ấy
- Ừ! Thì sao?
- Thì là Kỳ Nam...
Lần này đến lượt cô gái nhỏ tròn xoe đôi mắt. Tiểu Uyên cứ liên tục nói về Kỳ Nam. Nói Kỳ Nam đẹp thế nào, đáng sợ ra sao... Rồi Tiểu Uyên cũng nói luôn cho cô gái nhỏ những thứ CẤM của chàng trai ấy: không được nhìn thẳng quá 5s, không được chạm vào con người ấy dù chỉ là một cái bóng, tốt nhất hãy cách xa chàng trai ấy hơn mét và không được chạm hay đi vào những nơi cấm của Kỳ Nam...
Cô bạn cũng kể lại kết quả thảm hại của những kẻ đã vi phạm vào những thứ CẤM, cảm xúc thoắt như chong chóng, cô bạn lại ríu rít về việc Ngọc Nhi đã vi phạm hết thảy luật cấm chỉ trừ nơi cấm và nói cô gái nhỏ thật may mắn, cô gái nhỏ là người đầu tiên trừ bố Kỳ Nam đã vi phạm luật mà chẳng sao...
Đêm, đèn neon toả ra ánh sáng muôn màu như những bông hoa nở rộ trong màn đêm đen tối đang phủ kín khắp nơi, làn gió thổi từ phương xa mang theo lạnh giá vuốt ve làn tóc cô gái nhỏ
Đã hơn 10 giờ rồi, cô gái nhỏ lặp lại hành động của chuỗi ngày vừa qua. Khởi đông chân tay và...leo cây trèo tường
Đã rất mất thời gian trong vài lần lén lút leo cây trèo tường đầu tiên nhưng leo đi trèo lại cũng quen dần, chân tay cũng ngày càng nhanh lẹ, cô gái nhỏ giờ như con sóc nhỏ thoăn thoắt trên cành cây
Bụp... Đã xong
Cô gái nhỏ thành công tiếp đất dễ dàng như thể đó là chuyện hiển nhiên trong khi tường cao hơn hai mét, đâu phải vừa! Chỉ là may mắn có cây nằm sát rạt tường , cành của nó vươn đến chạm tường xum xuê nên chẳng sợ ai phát hiện và cây lâu năm có nhiều nốt sần sùi ở bên ngoài trường nên thuận lợi khi leo vào cho một ai đó thôi
Tắm rửa, ăn nhanh một gói mì ăn liền và chui vào chăn đệm ấm áp. Lẽ ra cơn buồn ngủ phải ập đến và mang cô gái nhỏ tiến vào giấc mộng như mọi lần, sau một ngày mệt mỏi. Nhưng tối nay thì khác, cô gái nhỏ suy nghĩ về làn gặp Kỳ Nam ở thư viện, rồi những lời của cô bạn mới quen
Thực ra lúc mọi người giản tán sau cái nhìn sắc lẹm của chàng trai ấy, Kỳ Nam lại hướng ánh nhìn về phía cô gái nhỏ
- Không biết hả? Vậy thì bỏ qua
Lúc ấy cô gái nhỏ mù tịt với lời nói từ chàng trai. Giờ ngẫm lại mới hiểu
Không phải cô gái nhỏ được hưởng đặc quyền, phá vỡ mọi luật cấm, mà đơn giảm chỉ vì... Không biết không có tội... Thế thôi
Một tia hẫng nhanh chóng quấn quanh tim cô gái nhỏ. Ngọc Nhi hiểu, đối với chàng trai ấy bản thân cũng chỉ như những người khác, không hơn không kém.
Chim líu lo đậu trên cành cây đón ánh bình mình
Nắng len qua ô cửa sổ vuốt lên mái tóc cô gái nhỏ đang say ngủ
Ngọc Nhi là vậy, dù có bận rộn với những công việc hay học tập đến đâu thì cô gái nhỏ vẫn tự thưởng cho mình một buổi sáng chủ nhật để ngủ nướng, con gái ai mà chẳng thích được ngủ nướng vào ngày nghỉ
Thức dậy khi mặt trời dịu dàng sưởi ấm mọi nơi, bớt đi phần nào cái lạnh giá của tiết trời đông
Hành lang kí túc vắng hẳn so với thường ngày. Phải vậy thôi, ngày nghỉ duy nhất trong tuần các cô chiêu cậu ấm nào có để nó trôi qua lãng phí, phải tận dụng tự do chơi cho đã rồi lại ngoan ngoãn trở về học tập như đứa trẻ hết mực nghe lời thầy cô.
Tiểu Uyên chắc cũng đã được gia đình đưa xe riêng tới đón từ sớm, còn một mình, Ngọc Nhi đi tới thư viện.
Thư viện cũng vắng lặng chẳng khác kí túc là mấy, chỉ có một vài người đang say sưa với những dòng chữ trong những cuốn sách đủ các thể loại
Một tên con trai ngồi xuống đối diện Ngọc Nhi
- Sóc con! chăm quá nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
6 chương
127 chương
63 chương