Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt
Chương 7
Lúc Đường Quỳ đi ra thì Diệp Thời Ngôn đã rời đi rồi.
Trong cửa hàng trống không.
Đường Quỳ rửa mặt, người trong gương có khuôn mặt tái mét, môi cũng chẳng còn chút sắc hồng.
“Đường Quỳ?”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Giang Trúc, Đường Quỳ ngây ngẩn cả người, vội vàng vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai, kéo lại quần áo cho phẳng phiu rồi mới đi ra ngoài.
Vóc dáng Giang Trúc cao lớn, bây giờ anh đứng ở giữa tiệm, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Lúc này anh đang đứng bên cạnh cái tủ trưng bày bằng thủy tinh, hỏi: “Bây giờ trong cửa hàng còn cái gì? Có thể giới thiệu một chút không?”
“Bánh cookie vừa mới nướng xong ạ.” Đường Quỳ nói: “Bánh này không ngọt lắm, nếu thích ăn ngọt thì có khoai môn lăn dừa và kẹo dẻo từ hạt óc chó…”
<img alt="Em có chỗ nào không khỏe sao" src="https://static./chapter-image/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/49ac13e92384d231ab4f20797f6accd5.jpg" data-pagespeed-url-hash=717313974 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Em có chỗ nào không khỏe sao?”
Giang Trúc bỗng nhiên mở miệng, bước lại gần thêm mấy bước, nói: “Sắc mặt em không tốt lắm.”
“Vừa rồi thử sản phẩm mới, lỡ tay bỏ khá nhiều đường nên hơi ngấy.” Đường Quỳ cười nói: “Không sao đâu, cảm ơn Giang tiên sinh đã quan tâm.”
Lúc này ánh mắt Giang Trúc mới chuyển sang bên phía tủ trưng bày: “Trong cửa hàng còn bao nhiêu bánh cookie nữa?”
“Còn ba hộp, sao thế ạ?”
“Phiền em giúp tôi gói lại toàn bộ!” Giang Trúc nói: “Cháu trai của tôi thích ăn.”
Đường Quỳ kéo túi nhựa xuống, đặt bánh cookie vào ngay ngắn chỉnh tề, nhân tiện còn tặng thêm một hộp kẹo khoai môn lăn dừa: “Rất nhiều trẻ con thích ăn cái này, anh mang về cho cậu bé nếm thử xem. Nhưng mà đừng cho cậu bé ăn nhiều quá kẻo không tốt cho răng.”
Giang Trúc nói được.
Lúc đưa bánh tới, cô vô tình đụng phải ngón tay anh, cảm giác ấm áp xuyên thấu qua da thịt truyền tới, Đường Quỳ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng nói: “Thầy Giang đi thong thả.”
Giang Trúc nhận bánh, trả tiền xong thì hỏi: “Bình thường cửa hàng mở cửa tới lúc nào?”
“Thường là tám giờ rưỡi, em cũng không xác định.”
Giang Trúc “ừ” một tiếng rồi đứng lại, nhìn quanh bốn phía: “Nếu không thì tôi đưa em về nhà? Vừa lúc tiện đường.”
Đường Quỳ còn muốn từ chối nhưng đột nhiên lại nghĩ tới Diệp Thời Ngôn, hơi do dự một chút, lên tiếng: “Vậy phải cảm ơn anh rồi.”
So với Diệp Thời Ngôn thì cô thà ngồi xe Giang Trúc còn hơn.
Dọc theo đường đi, Giang Trúc và cô nói chuyện về bộ phim điện ảnh đang nổi thời gian gần đây, lúc đầu Đường Quỳ còn có chút câu nệ, nói mấy câu mới thả lỏng một chút.
Gần đến nhà thì Đường Quỳ nhận được điện thoại của Từ Ba, vừa lên tiếng đã hỏi: “Chao ôi Đường tiểu thư của tôi ơi, em chạy đi đâu rồi hả?”
Vẻ mặt Đường Quỳ mờ mịt, hỏi mấy câu mới biết, thì ra là Diệp Thời Ngôn bảo anh ta tới đón cô.
Đường Quỳ vội vàng giải thích, lão Từ cũng chẳng để bụng, nói vài câu thì cúp máy.
Đường Quỳ không dùng tai nghe, Giang Trúc ở bên cạnh cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện, anh hơi mím môi, không lên tiếng.
Đường Quỳ vừa về đến nhà, mẹ Đường đã ra chào đón với vẻ mặt ‘con gái bảo bối nhà tôi có tiền đồ rồi’, nói: “Vừa rồi người đưa con về là thầy Giang sao?”
Đường Quỳ vội vàng giải thích: “Vừa lúc anh ấy tan làm, chỉ là tiện đường thôi.”
Mẹ Đường ngồi ở trên ghế sofa, đang gọt một trái lê, rảnh rỗi mở miệng: “Mẹ cũng không tin có chuyện khéo như vậy.”
Đường Quỳ nằm trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn bà: “Ba con vẫn chưa đi làm về sao?”
“Vẫn chưa. Hình như mấy ngày nay bên chỗ công ty xảy ra chút chuyện gì đó, anh con cũng đi rồi.”
Mẹ Đường cắt trái lê ra, đưa cho cô một miếng, Đường Quỳ cười tít mắt nhận lấy, cúi người hôn xuống mặt mẹ Đường một cái.
Mẹ Đường tỏ vẻ ghét bỏ đẩy cô ra: “Đi đi đi, đừng có chùi nước miếng lên mặt mẹ.”
Vị ngọt ngào tươi mát của lê tan trong cổ họng, Đường Quỳ nói: “Ngày mai con muốn làm một ít mứt lê.”
<img alt="Cứ làm đi Mẹ Đường rút khăn ra lau tay Vừa khéo hai ngày nay anh con đang bị ho làm nhiều một chút để nó mang theo ngâm nước uống đỡ phải mua" src="https://static./chapter-image/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/f990421e857498b99e5bf8925a1a1ffd.jpg" data-pagespeed-url-hash=3002321545 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Cứ làm đi!” Mẹ Đường rút khăn ra lau tay: “Vừa khéo hai ngày nay anh con đang bị ho, làm nhiều một chút, để nó mang theo ngâm nước uống, đỡ phải mua. À, đúng rồi–”
Mẹ Đường mở trong điện thoại ra một bức ảnh, đưa tới cho cô xem: “Con nhìn cái này xem, không phải là bạn học hoặc giáo viên của con chứ?”
Trên màn hình điện thoại là một người đàn ông mặc quần áo màu xám, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua thì có vẻ rất đoan chính.
“Vâng, không phải.” Đường Quỳ ăn lê, nuốt xuống một miếng: “Người này cũng là do dì Liễu giới thiệu sao?”
“Ừ!” Mẹ Đường lướt sang bức ảnh phía sau, còn có mấy bức ảnh khác nữa, chỉ cho cô xem: “Đây là người ở chỗ làm của dì Liễu, đã làm đến chức quản lý rồi. Lớn hơn con bốn tuổi, tính tình rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện cho lắm. Người cao mét tám, chỉ nuôi…”
“Tốt ạ!” Đường Quỳ nói: “Bao giờ thì con phải đi gặp anh ta?”
“Dì Liễu con nói tốt nhất là nên hẹn vào chủ nhật, thời gian địa điểm thì tùy con quyết định.” Mẹ Đường nói: “Buổi tối cậu ta đều tăng ca.”
“Chủ nhật này con đã hẹn Tống Thanh đi chơi rồi.” Đường Quỳ nghĩ nghĩ: “Thứ bảy đi ạ, tối thứ bảy được không ạ?”
“Ngày mai mẹ sẽ gọi điện thoại lại cho dì Liễu.” Mẹ Đường đứng lên: “Được rồi, rửa mặt rồi đi ngủ sớm đi, mẹ thấy mấy hôm nay con bận đến mức có quầng thâm trên mắt rồi, mang cái cặp mắt này ra ngoài cũng không nên chuyện.”
Nói xong, bà cũng duỗi thắt lưng.
Đường Quỳ đi tắm nước nóng, cơ bắp cũng được thoải mái, sau đó mới thay quần áo ngủ, chân đi dép lê, tay cầm khăn chậm rãi lau tóc.
Điện thoại vang lên.
【 Giang Trúc: Cám ơn em đã tặng kẹo đường, thằng nhóc rất thích ăn. 】
Bàn tay đang lau tóc của Đường Quỳ khựng lại, xiết chặt lấy khăn bông.
Cô phải mất một phút mới hiểu ra “kẹo đường” thì ra là chỉ hộp kẹo khoai môn lăn dừa kia.
【 Quỳ Hoa: Thích là tốt rồi (cười ngây ngô)】
【 Giang Trúc: Ngày mai trong cửa hàng có bán loại kẹo này không? Nếu tiện thì có thể giữ lại hai hộp không? 】
【 Quỳ Hoa: Không thành vấn đề 】
【 Giang Trúc: Cám ơn. (cười ngây ngô)】
Sau đó thì không có động tĩnh gì nữa, Đường Quỳ ngáp một cái, nằm úp sấp trên giường lướt Weibo, mở xem tất cả các từ khóa hot trong mục tìm kiếm mà cô cảm thấy có hứng thú.
Thấy tóc đã gần khô hẳn, Đường Quỳ rúc vào trong chăn, Giang Trúc lại gửi tới một tin khác.
【 Giang Trúc: Thật sự không thử suy xét một chút sao? 】
Đường Quỳ ngồi xuống, nghĩ nghĩ, một tay cầm điện thoại, một tay quấn quấn mấy sợi tóc.
【 Quỳ Hoa: Thật xin lỗi, không vượt qua được bóng ma trong lòng 】
Trên màn hình hiện trạng thái “đối phương đang nhập văn bản”, trạng thái đó duy trì chừng 2 phút.
【 Giang Trúc: Thật xin lỗi, đã làm phiền em rồi. Không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngủ ngon.】
【 Quỳ Hoa: Ngủ ngon 】
Mấy ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng.
Chỉ là nhóm chat của lớp đại học cũ yên lặng đã lâu, mấy ngày nay đột nhiên lại náo nhiệt hẳn lên, cô bạn hôm trước được điều đến bệnh viện Trung y tỉnh tên là Hạ Mân, lúc luân chuyển công tác thì vừa khéo lại được phân làm cấp dưới của Giang Trúc.
Cô bạn đó kích động gửi tin lên nhóm lớp, còn đăng mấy tấm ảnh chụp trộm Giang Trúc, anh mặc áo blouse trắng, càng làm nổi bật lên khí chất cấm dục trên người anh. Cho dù là chụp từ góc độ nào thì anh vẫn đẹp trai đến mức khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ.
Giữa một đống tin các kiểu như “Cậu thật là may mắn” hay “Đã qua nhiều năm mà phong độ năm đó của thầy Giang vẫn không hề giảm”, có người tốt bụng nhắc nhở: “Các cậu cũng đừng có quên, năm đó sau khi điểm thi được công bố, có bao nhiêu người hận thầy ấy đến nghiến răng nghiến lợi.”
Hạ Mân bị vẻ ngoài làm cho mờ mắt, vui vẻ đáp lại: “Tớ mặc kệ, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của thầy Giang, mắng tớ thế nào tớ cũng không sợ.”
Chỉ một ngày sau đó.
Hạ Mân gửi lên một icon khóc lóc: “Tại sao bây giờ thầy Giang lại hung dữ như vậy chứ, ôi công việc này tớ không giữ nổi nữa rồi!”
Không ít bạn học an ủi cô ấy, đại khái là Hạ Mân bị mắng đến mức sụp đổ, nhanh chóng gõ chữ kể lể: “Hôm nay tớ chỉ lấy nhầm chỉ phẫu thuật, vậy mà thầy ấy liền hỏi tớ có phải là sinh viên thực tập không! Tớ đã đi làm cả một năm rồi mà thầy ấy còn vũ nhục tớ như vậy!”
“Một bác sĩ khác an ủi tớ rằng bình thường bác sĩ Giang không như vậy… Chắc chắn là thầy ấy nhằm vào tớ! (khóc lớn)”
“Từ khi được sắp xếp vào làm việc dưới tay thầy ấy, ngoại trừ đối với người bệnh ra, tớ chưa thấy thầy ấy cười với người nào khác!”
…
Người trong nhóm nhao nhao an ủi cô ấy, thậm chí ngay cả mấy lời như “Thầy Giang hung dữ với cậu như vậy chắc chắn là đặt kỳ vọng cao đối với cậu thôi” mà cũng lôi ra để nói.
Đường Quỳ nhìn di động ngẩn người.
Thật ra cô cảm thấy con người thầy Giang rất được, ít nhất trong mấy buổi tối anh kiên trì đi qua cửa hàng mua bánh ngọt, trông anh cũng chẳng hề có vẻ hung dữ chút nào.
Cô có lòng nhắc nhở một câu: “Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt như vậy sẽ béo phì, cũng không tốt cho sức khỏe, nên chú ý một chút.”
Sau khi nói xong lại thấy mình nói mấy lời này đúng là thừa thãi.
Giang Trúc chắc chắn còn biết rõ hơn cô.
Giang Trúc nghe vậy cũng chỉ cười cười: “Cảm ơn em đã nhắc nhở, chỉ là anh họ tôi cũng thích ăn, cho nên mới liên tục bảo tôi mua cho thằng cháu.”
Lúc đó Đường Quỳ mới yên tâm.
Căn bản là mỗi ngày Giang Trúc đều mua rất nhiều bánh ngọt, mỗi lần đều mua mấy hộp liền, lượng đường hấp thu vào cơ thể quả thật là quá cao.
Chớp mắt đã là thứ sáu, Đường Quỳ đã báo tin trước cho Giang Trúc: “Tối mai em sẽ đóng cửa sớm, nếu cần mua bánh ngọt hay điểm tâm gì thì mong anh qua sớm một chút.”
“A…” Giang Trúc xách hộp giấy, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đường Quỳ xấu hổ cười cười: “… Đi xem mắt.”
Giang Trúc quơ quơ hộp giấy, cười với cô, ánh mắt giống như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn chằm chằm vào tấm áp phích dán sau lưng cô, nói như thể không có việc gì: “Vậy thì chúc mừng em trước, chúc em sớm gặp được người thích hợp.”
Địa điểm xem mắt lần này là ở một nhà hàng kiểu tây, hoàn cảnh thanh nhã, đồ ăn không đến nỗi nhưng cũng không hợp khẩu vị của Đường Quỳ lắm. Cô cảm thấy thịt bò chín bảy phần vẫn còn tanh mùi máu, không đủ vệ sinh – đây là căn bệnh chung của người học y, cảm thấy ăn một miếng cũng giống như đang ăn một đống trứng ký sinh trùng.
May mà cà chua nhồi nướng cũng không tệ lắm, Đường Quỳ ăn rất vừa ý, nói chuyện với đối phương mấy câu, hai bên cũng hài lòng với nhau, cùng trao đổi phương thức liên lạc.
<img alt="May mà cà chua nhồi nướng cũng không tệ lắm Đường Quỳ ăn rất vừa ý nói chuyện với đối phương mấy câu hai bên cũng hài lòng với nhau cùng trao đổi phương thức liên lạc" src="https://static./chapter-image/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/0ec6475561828d3137095384ec7c6f29.jpg" data-pagespeed-url-hash=3056238328 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Nhưng cái cảm giác hài lòng này kéo dài chưa đầy nửa tiếng.
Một cô gái mang theo cặp mắt đỏ bừng đột nhiên lao xồng xộc về phía hai người với khí thế như muốn giết người, một tay xách anh chàng kia đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Chuyện của chúng ta còn chưa nói rõ ràng, sao anh có thể đi xem mắt người khác?”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
25 chương
8 chương
97 chương
51 chương
12 chương
10 chương