Anti-fan số một
Chương 16 : Chân tướng
Trợ lý bối rối trước thái độ của Ngu Thành Hà, nửa ngày sau mới nói. “A? Truyện của hắn bị khóa rồi.”
“Khóa?” Ngu Thành Hà sững sờ. “Sao lại khóa?”
Trợ lý: “…”
Thảo nào anh Phí cứ nói anh ấy không để tâm cái gì cả, e rằng anh hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Trợ lý đành kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần nữa cho anh.
“Mèo mắt to có từng giải thích sao nam chính trong truyện của hắn lại giống anh đến vậy không?” Ngu Thành Hà tò mò hỏi.
Trợ lý: “Hắn nói là dựa theo tình nhân trong mộng để viết.”
“Tình nhân trong mộng sao?” Ngu Thành Hà vuốt ve hình xăm chỗ hổ khẩu, khóe miệng vô thức câu lên, “Truyện bị khóa thì có thể mở khóa không? Anh muốn đọc thì phải đi đâu tìm?”
“Anh muốn đọc?” Trợ lý cảm thấy mình không thể theo kịp suy nghĩ của Ngu Thành Hà. “Hắn ta viết anh thành một tên gay, hình như còn là một tên tra nam, anh không thấy… ghê tởm sao?”
“Tò mò thôi, anh muốn xem xem anh trông thế nào dưới ngòi bút của người ta.” Trên mặt Ngu Thành Hà viết hai chữ tò mò to tướng.
“Trước đây em sợ hắn ta hủy chứng cứ nên có chụp ảnh lại, lưu trong di động á, anh tự xem đi.” Trợ lý thấy anh thật sự không để tâm thì càng thấy kỳ lạ. Trước đây Ngu Thành Hà rõ ràng rất bài xích gay.
Ngu Thành Hà mò tìm trong album, quả nhiên tìm thấy một đống ảnh chụp chữ, có tới hơn 200 tấm.
Anh không nhịn được liếc liếc nhìn trợ lý. May là Mèo mắt to mới đăng có ba vạn chữ, chứ đăng nhiều hơn nữa chắc tay của trợ lý tàn phế mất.
Ngu Thành Hà mở bức ảnh thứ nhất ra, nhìn thấy câu nói đầu tiên, anh hơi chấn động một chút.
“Từ khi gặp được Ngu Tranh, nhân sinh xám xịt của Ngô Khuyết dần có màu sắc, mỗi một nét bút đều mang theo sắc thái phong phú.”
“Với Ngô Khuyết mà nói, Ngu Tranh là một giấc mơ đẹp mà y nguyện mãi mãi không tỉnh dậy. Nhưng y cũng hiểu rõ, với Ngu Tranh, y chỉ là một giấc mơ đẹp, mà mơ thì sẽ có lúc phải tỉnh giấc.”
“BE hả?” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái.
Trợ lý: “…”
Hình như đây đâu phải trọng điểm?
“Anh thích happy ending hơn.” Ngu Thành Hà cảm khái một câu, đọc đến khúc Ngu Tranh ra trận, anh không nhịn được mà đọc to lên, tình cảm dạt dào. “Ngô Khuyết đứng ngược sáng ngẩng đầu, nhìn ánh sáng nhỏ vụn chiếu vào người Ngu Tranh, khiến đáy mắt màu băng lam của hắn lóe sáng… vân vân, màu băng lam?”
Thần sắc anh khẽ động, nhìn về phía trợ lý. “Giống anh?”
Trợ lý: “Mèo mắt to không ngốc, mục tiêu của hắn là truyện nguyên tác, chứ không phải fanfic, không thể rập khuôn tính cách ngoại hình của anh được. Cho nên hắn chắc chắn sẽ thay đổi một ít chi tiết nhỏ. Ngoại trừ màu sắc của mắt không giống anh, những cái khác đều rất giống.”
Ngu Thành Hà: “…”
Anh không sốt ruột xem cốt truyện nữa, trước tiên tìm những đoạn miêu tả ngoại hình của nhân vật Ngu Tranh.
Mặt mày hừng hực khí thế anh hùng, sống mũi thẳng tắp, tròng mắt màu băng lam đẹp đẽ… Ngu Thành Hà càng xem càng không hiểu, trong ba vạn chữ, Mèo mắt to miêu tả Ngu Tranh không nhiều. Tóm lại, ngoài những mô tả về tính khí, thì chỉ có vài đoạn tả ngoại hình trừu tượng đại khái thế này thôi, sao lại thành ra giống mình?
“Anh đừng chỉ xem mấy đoạn đó.” Trợ lý bấm vào một bức hình, “Anh đọc đoạn này xem, ‘Ngu Tranh vuốt ve hình xăm đuôi cá nơi hổ khẩu’, quen lắm đúng không? Không chỉ giống hình xăm, mà còn giống cả tính cách với thói quen của anh nữa. Sao mà trùng hợp như vậy được?”
Ngu Thành Hà liếc nhìn hình xăm đuôi cá chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng xoa xoa… Anh dời tay đi, không đồng ý lắm. “Dù vậy cũng không thể chắc chắn hắn đạo văn, đuôi cá xanh lam không phải cái gì đặc biệt, hình xăm càng phổ biến hơn. Mấy đứa kết luận quá vội vàng.”
“Vốn lúc đầu là fan nói hắn cọ nhiệt độ, nhưng khóa truyện lại là quyết định của website, rõ ràng là có gì đó sai.” Trợ lý cũng không đồng ý với suy nghĩ của Ngu Thành Hà. “Anh cứ quen nghĩ người ta tốt. Mèo mắt to từng đăng một tấm hình vẽ ngoại hình của Ngu Tranh trên weibo, gần như giống anh y đúc, chính hắn cũng từng thừa nhận Ngu Tranh rất giống anh. Này mà trùng hợp gì…”
Trợ lý chậc một tiếng, bắn một ánh mắt “anh hiểu mà” cho Ngu Thành Hà.
“Nếu mà trùng hợp thật thì sao?” Ngu Thành Hà hỏi tới cùng.
Trợ lý bật cười. “Nếu thực sự trùng hợp như vậy, thì hai người các anh rõ ràng là được ông trời tác hợp, không thành một đôi ‘tình yêu hoàn mỹ’ thì thật có lỗi với mối duyên trời ban này.”
Ngu Thành Hà cũng không nhịn được cười rộ lên.
Tình yêu hoàn mỹ thì không chắc, nhưng anh dám chắc Trâu Hàn chính là Mèo mắt to.
Đầu tiên, Trâu Hàn xuất hiện từ sau sự kiện khóa truyện kia.
Thứ hai, Mèo mắt to nói hắn là anti-fan số một, nhưng scandal chân chính thì chỉ có lần họp báo kia. Buổi tối hôm đó Trâu Hàn cũng vừa khớp có mặt ở đó, nếu không phải bị anh phá đám trước thì scandal hôm đó hẳn phải là việc anh hút thuốc.
Thứ ba, trong sự kiện acc clone lần này, thời điểm Mèo mắt to đăng weibo là sau khi Trâu Hàn xác định “Ngu cơ đại mỹ nhân” là acc của anh.
Kết hợp với việc Trâu Hàn có thể khiến Mai Đồ kính trọng cậu, đưa ra ý tưởng sửa đổi kịch bản để cả Mai Đồ lẫn Trần đạo đều khen, những việc này không phải việc người bình thường có thể làm.
Với cả bức vẽ chân dung anh ngày đó.
Bây giờ nghĩ lại, đường nét gương mặt của người trong bức vẽ chân dung đó dịu dàng hơn, thực ra có hơi khác với anh.
Đó là Ngu Tranh, chứ không phải Ngu Thành Hà.
Trên đời sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Ngu Thành Hà nhẹ tặc lưỡi một tiếng, Trâu Hàn chính là Mèo mắt to.
Sau khi xác định thân phận thực sự của Trâu Hàn, Ngu Thành Hà cơ bản có thể xác nhận, sự kiện “đạo văn” lần đó, Trâu Hàn bị oan uổng.
Thế nhưng chuyện này không có mấy chứng cứ xác thực, chủ yếu vẫn dựa vào cảm giác.
Hắc liêu trong tay Trâu Hàn tuyệt đối nhiều hơn mấy bức ảnh trong lần họp báo vừa rồi.
Sau khi biết Trâu Hàn là cao thủ hacker, Ngu Thành Hà có thể xác định người chụp trộm lần anh đánh Chung Thiên Trạch đó cũng là cậu.
Trong tay có hắc liêu rồi, sao không tung ra?
Khả năng duy nhất là Trâu Hàn biết giữa bọn họ có ân oán, cậu là anti có nguyên tắc, sẽ không hắc mà không phân biệt đúng sai.
Thử hỏi một người như vậy, có khả năng làm ra chuyện như đạo văn sao?
Nếu cậu ấy đúng là vì bị tố đạo văn mà thẹn quá hóa giận, thì lúc anti sẽ không cân nhắc nhiều như vậy.
Cậu không hắc vô lý như vậy, nói rõ cậu không thẹn với lương tâm.
Trước đây vô luận Trâu Hàn tỏ vẻ mình là fan thế nào, Ngu Thành Hà luôn có thể cảm giác được địch ý mơ hồ của cậu, giờ cuối cùng cũng hiểu địch ý từ đâu ra.
Cậu bạn nhỏ lợi hại quá trời, biết vẽ, kỹ năng diễn xuất không tầm thường, còn là hacker nữa.
Cậu bạn nhỏ thật đúng là một bảo bối mà.
“Anh Ngu, Trần đạo tìm anh.” Thư ký trường quay chạy tới, không dám đến quá gần, như đang lo thấy phải cái gì không nên thấy.
Ngu Thành Hà cất điện thoại vào túi, đi với thư ký trường quay tới phòng nghỉ của đạo diễn.
Mai Đồ cũng ở đó, ông liếc mắt nhìn Ngu Thành Hà một cái, ánh mắt mang đầy thâm ý.
Đạo diễn mở miệng trước, thảo luận với Ngu Thành Hà về mấy cảnh diễn sau.
Theo kế hoạch đã định sẵn, còn bảy ngày là hơ khô thẻ tre, nhưng bây giờ việc thuê sân bãi xảy ra chút vấn đề, nên phải ép bảy ngày xuống còn năm ngày, phần diễn của Ngu Thành Hà là nhiều nhất.
“Chú biết thói quen của cháu, nhưng lần này thật sự thương lượng không được, cháu có thể cố một chút không?”
“Khiến đoàn phim phải kéo dài thời hạn quay vốn là lỗi của tôi, Trần đạo chú cứ xem rồi sắp xếp đi, tôi nhất định sẽ phối hợp.” Thái độ Ngu Thành Hà rất tốt. “Nhưng mà… mắt của tôi dễ bị sung huyết, một số cảnh quay có lẽ cần hậu kỳ xử lý một chút.”
Trần đạo cũng biết Ngu Thành Hà đóng phim cần phải có thời gian nghỉ ngơi, còn tưởng vì nguyên nhân gì khác, nghe anh nói vậy tức thời thở phào nhẹ nhõm. “Này thì đơn giản.”
Hai người cẩn thận bàn luận, Trần đạo đi trước để an bài, chỉ còn lại Ngu Thành Hà cùng Mai Đồ.
“Mai lão sư có chuyện gì sao?” Ngu Thành Hà hỏi thẳng.
Mai Đồ chần chừ trong nháy mắt, rồi cũng chọn cách nói thẳng ra. “Vốn tôi không nên hỏi, nhưng mà tôi thực sự muốn biết, scandal acc clone trên mạng, account đó là của cậu thật sao?”
Ngu Thành Hà hơi kinh ngạc.
Anh tin mỗi người trong đoàn đều rất tò mò về chuyện này.
Nhưng không có ai tới hỏi thẳng mặt anh, ngay cả Trần đạo cũng không. Không ngờ người mở miệng lại là người không thân thiết mấy với anh, Mai Đồ.
“Không phải.” Ngu Thành Hà vừa nói vừa cười cười. “Chú tin không?”
“Cậu nói thì tôi tin.” Mai Đồ cũng cười rộ lên. “Thực ra tôi vốn không quan tâm đến mấy thứ bát quái này, chủ yếu là tôi thấy tội thằng cháu.”
Ngu Thành Hà giật mình. “Trâu Hàn sao vậy chú?”
“Hôm qua nó trả phòng, nói là có việc gấp phải đi. Ai dè sau khi nghe nói việc này, nó lại ở lại.” Mai Đồ lắc đầu một cái. “Tôi đoán là trong lòng nó giãy dụa lắm, không dám trực tiếp hỏi cậu. Nên người chú như tôi đành phải mặt dày tới hỏi thay.”
Hóa ra Trâu Hàn đã chuẩn bị rời đi từ hôm qua.
Ngu Thành Hà nhớ tới bức tranh trời sao hôm qua cậu đưa cho anh, tinh xảo đẹp đẽ, hiển nhiên vẽ rất dụng tâm.
Hẳn là món quà chia tay của cậu.
Cậu ấy từ bỏ việc hắc mình.
Đáy lòng Ngu Thành Hà nổi lên từng tầng gợn sóng, anh nói với Mai Đồ. “Tôi sẽ tự mình giải thích với cậu ấy.”
Mai Đồ vô cùng vui mừng. “Cảm ơn cậu.”
Sau khi từ biệt Mai Đồ, Ngu Thành Hà trở lại trường quay, liếc mắt liền thấy Trâu Hàn đang nói chuyện với trợ lý.
“Thực ra chị mới theo anh Ngu có mấy tháng thôi, ảnh thực sự rất tốt, lúc đầu chị tới không có gì hết, đồ dùng hằng ngày đều là do ảnh mua cho chị…”
Trợ lý thấy Ngu Thành Hà đi lại đây, hơi ngượng, lập tức đổi chủ đề. “Anh Ngu, Trần đạo tìm anh có gì không ạ?”
Ngu Thành Hà làm bộ như không nghe thấy. “Chúng ta phải hơ khô thẻ tre sớm, Tiểu Duyên em đi mua giùm anh hai ly cà phê.”
Trợ lý đáp ứng chạy đi.
Trâu Hàn nở một nụ cười với Ngu Thành Hà. “Hơ khô thẻ tre sớm, nghĩa là lượng công việc tăng lên, chắc anh cực lắm ha?”
Ngu Thành Hà nhìn cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, cười lên trông ngọt ngào thuần khiết.
Nếu không phải từ nhỏ Ngu Thành Hà đã đặc biệt mẫn cảm với ác ý, thì anh cũng bị cậu lừa rồi.
Địch ý của Trâu Hàn đối với anh hôm nay, lớn tới mức chưa từng có.
“Cậu bạn nhỏ, em có tin tưởng tôi không?” Ngu Thành Hà đột nhiên hỏi.
Trâu Hàn cả kinh, lời này có ý gì? Ngu Thành Hà đang hoài nghi cậu sao?
“Đương nhiên là tin.” Trên mặt cậu không lộ ra điều gì.
“Vụ acc clone lần này…”
“Anh đã gửi công hàm luật sư rồi, đương nhiên là em tin anh.” Trâu Hàn ngắt lời anh. “Anh không cần để ý tới cái nhìn của người khác.”
“Account kia đúng là không phải của tôi.” Ngu Thành Hà nói. “Nhưng cũng không thể nói không liên quan gì tới tôi.”
Trâu Hàn cảnh giác, vô thức cắn chặt hàm dưới. “Ý anh là sao?”
“Trước kia tôi có một trợ lý, cậu ấy bị rối loạn đa nhân cách. Acc clone kia là do một nhân cách khác của cậu ấy tạo ra, mà tôi cũng vừa mới biết thôi.” Ngu Thành Hà tay chống cằm, nhắm mắt lại. “Sau khi tôi phát hiện cậu ấy có bệnh, tôi liền đưa cậu ấy đi bệnh viện chữa trị. Tình hình vốn đã dần cải thiện rồi, nhưng hồi trước cậu ấy vô tình thấy tin tức về ‘Mèo mắt to’, bệnh tình lại chuyển biến xấu.”
Đồng tử Trâu Hàn co rụt lại. “Vậy giờ cậu ta đang ở đâu?”
“Mất tích rồi.” Ngu Thành Hà nhíu chặt mày. “Cậu ấy trốn khỏi bệnh viện.”
Trâu Hàn không hiểu. “Sao anh lại không thanh minh? Bệnh viện hẳn là có thể chứng minh điều đó mà đúng không?”
Ngu Thành Hà đặt tay lên trán, cúi gằm mặt, nửa ngày sau mới nói. “Không thể công bố chuyện này.”
Trâu Hàn: “Tại sao vậy ạ?”
Lần này Ngu Thành Hà không hé răng một hồi lâu, dường như có nỗi niềm khó nói gì đó.
Trâu Hàn giật mình. “Không lẽ cậu ta nắm nhược điểm của anh trong tay?”
Ngu Thành Hà chần chờ trong nháy mắt, thực sự thừa nhận. “Ừ.”
Trâu Hàn híp mắt. “Công ty của anh lớn mạnh như vậy mà cũng không làm gì được cậu ta?”
Ngu Thành Hà: “Bọn họ không biết chuyện này, chỉ có mình tôi biết mà thôi.”
Trâu Hàn: “…”
Ngu Thành Hà dừng một chút, liếc cậu một cái đầy thâm ý. “Hơn nữa, chuyện này kỳ thực không cần phải giải thích. Không phải là tôi thì không phải là tôi. Dù cho kẻ tung tin đó có phái hacker ra tra xét thông tin đăng ký, thì đó cũng không phải là tôi.”
Trâu Hàn nghiến răng.
Xem ra đã sớm có âm mưu quăng nồi cho nhân viên cõng.
“Em có tin tôi không?” Ngu Thành Hà nói. “Tôi chỉ nói sự thật cho mình em.”
Trâu Hàn hai mắt sắng quắc nhìn anh. “Tin ạ!”
Tin cái quần què á!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
19 chương
33 chương
11 chương
10 chương
43 chương
10 chương
33 chương