Anh
Chương 78 : Bài ca của biển cả
Sự đau xót cùng lòng quyết tâm hòa lẫn trong từng tế bào máu, tạo ra một sức ép lớn lên thành mạch. Người nó bắt đầu run mà không hiểu vì sao. Bàn tay có đeo chiếc vòng cũng run rẫy giơ lên từ lúc nào chẳng hề hay biết.
- Ngừng lại, NGAY!!!! – Nó hét lớn
Lũ cá heo bơi thành một vòng tròn lớn xung quanh toà lâu đài trong khi tất cả các mũi lao đồng loạt gãy làm đôi rồi rơi xuống đất.
- Anh có sao không? - Nhi cầm tay Quân lên xem mà chẳng buồn đoái hoài đến điều mình gây ra - Chảy máu nhiều quá..Chắc là anh đau lắm?
- Chút chút thôi. – Anh ấy lắc đầu, mắt nhìn nó chăm chú - Nói thật thì bây giờ tôi thấy bàng hoàng hơn là đau đớn.
- Bàng hoàng về cái gì?
- Về tất cả mọi thứ.
- Công chúa đã trở lại. - Đàn cá heo lại bắt đầu cất tiếng hát - Năm mươi năm đã trôi qua và huyền thoại lại được bắt đầu. Biển xanh đã thừa nhận nàng là cô công chúa kiều diễm ngày ấy....bởi sức mạnh và uy quyền trong lời nói của nàng không hề thay đổi....
Buông tay khỏi người Quân, Nhi từ tốn đi đến nhặt cây quyền trượng dưới đất lên. Những bụi rong biển xung quanh lập tức dựng đứng dậy. Hàng ngàn hàng vạn hạt bụi sáng lấp lánh từ đó bay ra và bao lấy nó mỗi lúc một dày đặc. Đàn cá heo bơi vòng quanh mỗi lúc một nhanh hơn, bài hát của chúng càng về sau càng tỏ ra khoái chí:
- Hãy chờ xem điệu múa xinh đẹp, vũ hội ánh sáng và lời ca của những cơn gió. Vịt con xấu xí đã lột xác thành chú thiên nga trắng và tung cánh bay xa. Hãy chờ đó bọn quỷ trắng và lắng nghe cơn thịnh nộ của biển xanh....
Trong chớp mắt, những hạt bụi màu bất ngờ cuốn lấy nó rồi kéo bật lên khỏi mặt nước. Ngọn sóng lớn tạo đà đẩy bật nó lên mặt biển giữa những tia nước phóng ra cao vút. Nhi thở hồng hộc vì bị ngạt thở quá lâu. Lúc bình tĩnh nhận thức tình hình, nó mới nhận ra mình đang cầm quyền trượng trong tay và một mình đứng trên cái đài nước lớn. trên đầu không biết từ lúc nào đã chễm chệ một chiếc vương miện sáng lấp lánh.
Ngoài xa, những con sóng bắt đầu chồm lên cao ngất, sẵn sàng cuốn phăng đi tất cả. Có thứ gì đó vừa thuộc về nó lại vừa không phải của nó đang xoắn lấy nhau rất dữ dội. Tay chân này vì sao cứ khao khát thực hiện những cử chỉ kỳ lạ. Lý trí này, vì sao lại bùng lên ý chí thống trị vô cùng mạnh mẽ? Biển xanh kia là của nó và nhhững con sóng hung hăng chẳng qua đang vẫy gọi.
Chần chừ giây lát, nó quyết định thả mình theo những cảm giác kì lạ. Taygiơ quyền trượng lên cao, Nhi thấy không gian như tan chảy. Ba mũi tên vàng trên trượng đi tới đâu đều để lại những vệt dài sáng chói ở đó. Bàn chân bước nhẹ trên đài nước lớn, cô bé bắt đầu xoay, tay thức hiện những động tác mà chính bản thân nó cũng không biết mình đã học ở đâu ra.
Ánh nắng xung quanh như tụ lại một chỗ, tạo thành lỗ xoáy cực lớn ngay trước mặt nó. Tự Quân lúc bấy giờ đã ngoi lên khỏi mặt nước và đang mở to mắt nhìn cảnh tượng tráng lệ trước mặt. Xung quanh anh ta là rất nhiều những con cá heo khác cũng đang ngóc đầu kêu rộn cả lên:
- Nàng đã trở lại và sắp thực hiện điệu múa đẹp nhất thế gian...
Quân có thể nhận ra từ trong vòng xoáy ánh sáng đang bay ra vô số những màu sắc rực rỡ. Chúng lượn vòng quanh nó rồi bay vút lên trời cao. Lúc đó, trông Nhi thật thướt tha nhưng vẫn đầy quyền uy. Sức mạnh từ cây quyền trượng làm biển cả hiền hoà bỗng nổi dậy gào thét. Sóng lao vào bờ với tất cả sự quyết liệt. Gió cuộn cát lại rồi tung trời mù mịt. Ẩn trong những tiếng sóng là một sự tiếc thương vô hạn. Chìm sau mỗi bước chân là nỗi đau chất chứa từ thiên cổ. Có gì đó trong điệu múa này khiến người ta phải đau xót. Tất cả đều giống những điều đàn cá heo đã nói.
Gương mặt xinh đẹp của mười chín cô gái bất ngờ hiện ra giữa không gian mù mịt. Họ đều trẻ như nó, đều xinh đẹp và hồn nhiên. Nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ u buồn, tang tóc. Điều gì đã xảy ra với những người con gái đó? Quân lắc đầu bó tay trước tất cả. Rõ ràng anh chẳng thể hiểu được bất cứ điều gì.
Nó đột ngột chĩa cây quyền trượng xuống nước rồi kéo một vòng qua đầu mình. Nước biển lập tức cuộn thành sợi khổng lồ và bắn lên thành hình vòng cung rộng lớn. Quyền trượng đi đến đâu, dòng nước liền vút theo đến đó. Nhún người nhảy lên khỏi đài nước, Nhi xoáy mình trong không khí như một mũi khoan làm dòng nước khổng lồ cũng phải uốn lượn theo. Từng tia nước cong cứ theo đó mà bắn ra khắp không trung. Cảnh tượng cứ ngỡ chỉ trong mơ mới có.
Khi vũ điệu gần kết thúc, nó cầm quyền trượng đánh mạnh xuống nước một tiếng. Tia nước đột ngột nổ tung rồi bắn ra hàng ngàn hạt nước nhỏ. Những tia sáng cũng bùng lên một cách rực rỡ trước khi tan biến vào hư không. Gió nhẹ dần và cái đài nước cũng từ từ hạ thấp. Cuối cùng, chỉ còn lại mình nó đứng lặng người trên mặt nước với cây trượng bằng vàng sáng chói. Vài tia sáng còn sót lại vội vây lấy người Nhi, trả lại Quân một cô gái dịu dàng, yếu ớt đang chìm dần xuống biển.
- Vân Nhi ! - Tự Quân lập tức nhào xuống dòng nước
Một ngôi sao năm cánh bất ngờ lóe sáng trong lòng bàn tay nó còn hạt cát trên chiếc đồng hồ cũng lặng lẽ rơi xuống đáy biển…
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
127 chương
32 chương
610 chương
202 chương
67 chương