Anh
Chương 76 : Đại dương mênh mông
Chiếc vòng bằng rong biển của lũ cá heo thật hữu dụng. Nhờ nó mà Tự Quân có thể lặn sâu xuống nước mà không cần oxi để thở. Chính anh ta cũng bị bất ngờ về điều ấy. Còn Nhi thì chẳng biết vì lí do gì lại có thể hít thở bình thường như lúc ở trên cạn mà chẳng cần đến sự hỗ trợ từ một vật nào khác. Cả người nó và dòng nước dường như đã hoà quyện làm một, không còn phân biệt được nữa. Nó bơi lượn một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển đến nổi Tự Quân cũng phải kinh ngạc. Bầy cá heo hơn chục con đang lượn lờ quanh nó và anh ta một cách đầy thích thú.
Tự Quân thắc mắc không biết từ chỗ nào chui ra mà chúng kéo đến mỗi lúc một đông. Đếm đi đếm lại thì khoảng 19 con cả thảy.Rồi bọn cá bắt đầu phát ra những âm thanh quái lạ, mỗi lúc một lớn hơn. Lớn đến nổi khiến cho một người bình thường như Quân cảm thấy choáng váng.
Khoảng trống trước mặt Nhi bắt đầu xuất hiện những cảnh tượng hỗn loạn, xoay vòng rồi biến mất nhanh đến chóng mặt. Mọi việc cứ thế lặp đi lặp lại khiến nó chóng cả mặt. Tức mình, Nhi liền theo phản xạ, đưa tay phẩy nhẹ mấy cái. Chiếc vòng nhỏ lập tức phát ra những đốm sáng nhỏ li ti.
Ngay sau đó, một cơn chấn động từ cổ tay nó lan toả ra khắp những con cá heo đang có mặt. Cơn chấn động đi tới đâu, âm thanh hỗn loạn ở đó lập tức lắng xuống. Chỉ một lúc sau, không gian đã trở nên tĩnh lặng và lũ cá heo thì nhìn nó bằng ánh mắt nửa kính sợ nửa biết lỗi. Nhi khẽ đưa mắt nhìn lần lượt từng con trong bọn chúng rồi dừng lại chỗ con cá heo bị thương lần trước.
Con cá lập tức bơi về phía nó trong khi những con còn lại lặng lẽ thụt lùi về sau. Nó nhìn vào mắt con cá heo còn tai thì lắng nghe những âm thanh do nó phát ra. Con cá heo từ tốn bơi quanh nó và kêu lên những tiếng đau thương đầy căm phẫn...Một buổi tối đẹp trời hiện lên trong khoảng không trước mặt. Trên mặt biển tĩnh lặng xuất hiện cặp mắt màu vàng của con thú nào đó đang ra sức bơi về phía bờ. Nó chính là con vật đã tấn công Nhi khi còn ở nhà anh, không lầm lẫn vào đâu được....
Con thú bơi rất nhanh và mang một vẻ hung dữ chưa từng thấy. Chính lúc ấy, một con cá heo xuất hiện và lao đến tấn công con vật. Chúng quần nhau một lúc lâu, có nhiều tiếng kêu đau đớn và cả khát máu. Máu loan ra khắp mặt biển trong khi nước bắn lên tung toé trước sự giằng co và quẫy đập một cách quyết liệt.
Nhi bật khóc khi thấy chú cá heo bị con vật kia vồ lấy và cào cấu liên tục. Chỉ một lúc sau, từ ngoài xa đã xuất hiện thêm nhiều con cá heo khác. Lúc bấy giờ, con vật có đôi mắt màu vàng mới chịu buông chú cá heo tội nghiệp ra và bơi ngược ra biển. Con cá nổi lềnh bềnh trên mặt nước rồi bị sóng đánh tạt vào bờ trong khi những con còn lại thì gào khóc thảm thiết ngoài xa..
Cô bé bất ngờ quay lại và ôm chầm lấy con cá heo tội nghiệp, vuốt ve nó với tất cả sự âu yếm:
- Cảm ơn nhé, người bạn tốt của ta.
Con cá heo vùng khỏi tay Nhi, bơi thẳng lên trên và nhảy vọt lên khỏi mặt nước một cách sung sướng.
- Nó bị sao vậy? - Tự Quân nhìn nó hỏi.
- Tôi cũng không biết nữa - Nó nhíu mày nghĩ ngợi - Chắc là một kiểu biểu lộ tình cảm nào đó.
Đàn cá heo xếp thành hai hàng ngay ngắn rồi tiếp tục bơi sâu xuống đáy biển, nó nhìn Tự Quân và vẫy tay ra hiệu cho anh ta mau đi theo chúng. Nươc biển mỗi lúc một lạnh hơn và cảnh quang càng ngày càng trở nên tối mịt. Bất thình lình, một luồng sáng chói loà rọi vào mặt hai người họ.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
43 chương
87 chương