Anh
Chương 74 : Lý lịch bất minh
Nó tiễn anh ra tận bến mà vẫn thấy quyến luyến không muốn rời. Anh bảo Đình Duy lên thuyền trước còn mình thì ở lại để dặn dò nó vài câu trước khi lên đường:
- Em đừng buồn, tối nay nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Nếu mệt quá thì mai anh về cũng được. Không cần cố gắng như thế đâu.
- Anh đã nói hôm nay là một ngày quan trọng và anh không muốn để em trải qua nó mà chỉ có một mình. - Anh dịu dàng nắm lấy tay nó.
- Không thể cho em biết là ngày gì mà quan trọng vậy sao?
- Đúng 12h đêm nay, nếu em vẫn chưa nhớ ra thì anh sẽ nói...Em không được đi ngủ sớm mà phải thức chờ anh về đó.
- Biết rồi mà. Mau đi đi, không thì muộn mất. - Nó đẩy anh về phía trước - Ráng đạt kết quả thật cao anh nhé!
Cái nhăn mặt của Tuấn khiến nó chẳng hiểu làm sao. Cô bé không hề biết là mình đã vô tình chạm phải vết thương trên tay anh ấy. Nhanh chóng lấy lại nụ cười ôn hòa, Tuấn hôn vội lên trán nó rồi nhanh chân quay bước. Còn nó thì đứng đó và nhìn theo chiếc thuyền cho đến khi chẳng còn gì để nhìn nữa mới chịu quay vào nhà.
Gia Đức đang ngồi bên chiếc bàn đặt trong phòng sinh hoạt, trước mặt là xấp giấy tờ gì đó. Thấy nó xuất hiện ở cửa, hắn liền đứng dậy, tay cầm theo mấy tờ giấy để trên bàn.
- Em có muốn biết mấy ngày qua tôi đã đi đâu không? - Gia Đức đứng lại trước mặt nó.
- Tại sao tôi phải quan tâm đến điều đó chứ?
- Đương nhiên là em phải quan tâm. Vì...chuyện tôi làm là để tìm ra bí mật của em.
- Tôi không hiểu ông đang nói gì cả? - Nó quay mặt đi.
- Từ từ đã nào - Gia Đức giơ cao xấp giấy ra trước mặt nó - Em biết đây là cái gì không?...Nó là bảng xét nghiệm lấy được từ một sợi tóc của em. Và kết quả thật bất ngờ, kiểu ADN của em không giống với bất cứ ai ở đây.
Nó khẽ chớp mắt và hoàn toàn không biết phải biện minh cho mình như thế nào. Gia Đức mỉm cười một cách bí hiểm rồi tiến lại gần nó hơn nữa:
- Đây có phải là một bí mật động trời không? Việc đầu tiên khi mỗi đứa trẻ được sinh ra là lấy mẫu AND lưu vào hệ thống. Người đến từ… “nơi khác” như em đương nhiên sẽ chẳng hay biết gì – Hắn nhếch miệng cười nhạt - Và theo tài liệu mật tôi may mắn có được thì không một ai trong thế giới này có kiểu ADN giống em. Trên thực tế, em không hề tồn tại. Vậy thật ra em là cái gì? Một con ma ư?
- Tôi là người, không phải ma - Nó nói lớn
- Vậy nhà em ở đâu? Ba mẹ làm nghề gì? Họ hàng gồm những ai?
- Tôi không cần giải thích với anh - Nó vội vã bỏ đi.
Thế nhưng Gia Đức đã chụp lấy cánh tay nó kéo giật lại:
- Phải, chính tôi là người đã vào phòng em nhưng là để làm gì kia chứ? Nếu không phải như vậy thì liệu có ai tin được rằng một cô gái hiền lành xinh đẹp như thế này lại là một kẻ nói dối trắng trợn và thậm chí...không phải là con người.
- Ông vào phòng tôi? - Miệng nó há hốc - Để làm gì mới được chứ?
- Không thì làm sao có được kết quả bất ngờ này?... Xin lỗi vì đã mượn một sợi tóc của em mà không xin phép nhé.
- Đồ xấu xa!
- Đây là thứ mà tôi phải vất vả mấy ngày qua mới có được, may là trước nay có quen vài người bạn am tường về lĩnh vực này... - Hắn nhìn nó chăm chăm -...Còn bây giờ, nếu em còn không chịu nói hết sự thật...tôi sẽ mang những tài liệu này đến các cơ quan báo chí và truyền thông. Đến lúc ấy để xem em có được yên thân hay không?
- Đừng mong lấy điều đó ra hù doạ tôi.
- Đương nhiên là em sẽ không sợ phiền phức vì tôi thấy dường như em đã quá quen với việc mang đến phiền phức cho người khác rồi. Đặc biệt là thằng em họ ngốc nghếch của tôi.
- Đừng lôi anh ấy vào việc này. - Nó quát lớn - Gia Tuấn chẳng có liên quan gì hết.
- Tôi biết chứ. Thế nhưng mọi người lại không như vậy. - Hắn cười - Em thử nghĩ mà xem, họ sẽ thấy sao khi biết một trong những ngôi sao sáng giá nhất hiện nay, thần tượng của hầu hết các cô cậu thanh niên bây giờ lại có quan hệ đặc biệt với một kẻ trên thực tế không hề tồn tại. Hay có thể nói một cách khác là cậu ta đi lại với một con yêu quái hay cái gì đó đại loại như vậy.
- Không được phép xúc phạm tôi như thế. - Nó tức giận vung tay tát vào mặt hắn ta.
Gia Đức liền chụp lấy và kéo mạnh nó về phía mình, nói qua kẽ răng:
- Tại sao cứ muốn người khác tin mình trong khi bản thân lại không đưa ra một lời giải thích nào, hả?
Hắn nắm chặt đến nổi nó bắt đầu thấy đau nhưng không tài nào thoát ra được. Đúng lúc ấy, một tia lửa bỗng từ đâu bay xẹt qua và chỉ cách da mặt nó vài li. Nó thì không hề hấn gì nhưng xấp giấy trên tay Gia Đức lại bị cháy rụi. Điên tiết quay lạo xem hung thủ là ai, nó thấy hai mắt hắn như hai cục lửa lớn.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
127 chương
32 chương
610 chương
202 chương
67 chương