Anh

Chương 61 : Đêm dài

Phải làm gì đây? Cô bé hốt hoảng nhìn quanh. Sau vài giây nghĩ ngợi, nó phóng khỏi giường và nhanh tay đẩy cái bàn gỗ chặn cánh cửa lại. Trái tim Nhi gần như nhảy xổ ra khi thấy tay nắm cửa rung lên một cách dữ dội. Dường như hắn ta đang tức giận khi biết việc nó đã làm. Tại sao kẻ đó lại lớn gan như thế? Đáng lẽ khi nhận ra là nó còn thức, hắn phải nhanh chân bỏ chạy mới phải. Đằng này lại càng lúc càng hành động hung hăng hơn. Rõ ràng là tên khốn ngoài kia đang muốn khủng bố tinh thần nó. Đã như vậy, nó càng không thể để cho hắn đạt được mục đích. Hai tay ôm chặt lấy ngực, Nhi cố gắng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Chắc rằng chỉ cần cô bé la toáng lên thì kẻ đang dộng ình ình lên cửa phòng nó sẽ lại biến đi như cơn gió. Nhưng nó cũng không thể đứng ngây ra đó mà đợi hắn vào. Cuối cùng thì nó phải làm sao? Run rẫy, Nhi đưa mắt dáo dác nhìn quanh. Cánh cửa sổ mở toang hiện ra như con đường sống duy nhất. Không cần đắn đo hay suy nghĩ, nó ba chân bốn cẳng chạy ra ban công rồi…leo xuống. Phòng của anh ở ngay bên dưới. Chỉ cần đến được đó nó sẽ an toàn. Tiếng cửa bị rung lắc dữ tợn làm nó càng thêm hoảng loạn. Cô bé không biết chiếc bàn gỗ sẽ chịu được bao lâu trong khi mình còn đang treo lủng lẳng ngoài này. Sau một hồi bám víu vào cái lan can, nó buông mình rơi thẳng xuống ban công phòng anh rồi hớt hơ hớt hãi chạy đến sát cánh cửa, tay đập lên đó liên tục như một kẻ mất trí. - Nhanh lên, nhanh lên - Nhi rên rỉ trong khi nước mắt tuôn ra ào ạt - Cứu em với! Cánh cửa kiếng gần như lung lay trước sức đập của nó. Chắc anh đang bật máy điều hòa nên mới đóng cửa kỹ thế này. Tên loạn tính ở trên kia không biết đã vào trong phòng nó chưa. Liệu hắn có đoán ra nó đi đâu không? Có khi nào hắn xuống đây và bắt nó đi trước khi anh xuất hiện? Tại sao nãy giờ mà anh vẫn chưa ra? Trời ơi, nó sợ đến chết mất thôi... Tiếng bàn bị đẩy lê trên mặt đất làm tay chân nó trở nên lạnh toát. Nó giật nảy mình và sợ hãi nhìn lên trên. Vậy là hắn đã vào đến phòng nó rồi. Vài giây nữa thôi, hắn sẽ xuống đây và túm lấy nó... - Em làm gì ngoài này vậy? - Anh đột ngột xuất hiện ở cửa với chiếc áo sơ mi chỉ mới gài mấy hột. Nó chẳng nói chẳng rằng mà nhào tới ôm anh chặt cứng rồi khóc ầm lên. - Sao lại khóc? – Tuấn số ruột vỗ nhẹ lên lưng cô bé – Nói anh nghe chuyện gì đi! Nhưng nó lắc đầu không chịu. Nó thấy sợ và không muốn buông anh ra dù chỉ một phút. - Em cứ khóc mãi như thế thì anh điên mất - Sự lo lắng đã thật sự làm anh nổi nóng - Cái kẻ tối hôm trước lại đến - Nó nức nở - Hắn muốn vào phòng nhưng em không cho... - Em có thấy mặt hắn không? - Giọng anh bỗng trở nên nghiêm trọng. - Không...Vừa nghe tiếng hắn là em chạy xuống chỗ anh ngay. - Chắc ngày nào đó anh đứng tim vì mấy vụ trèo cửa sổ này của em quá. – Tuấn bất ngờ nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất. Mang Nhi để xuống chiếc ghế dài, anh nhanh nhẹn đi đến chỗ cái giường rồi quay lại với một cái gối và cây đèn pin trên tay. - Em phải ở yên trong phòng. Dù nghe thấy tiếng gì cũng không được chạy ra, hiểu không? - Anh định đi đâu? - Phải lên xem kẻ đó là ai chứ. Em đừng lo, anh sẽ quay lại nhanh thôi. Hành lang hoàn toàn vắng vẻ và tối đen như mực. Anh bước từng bước thật khẽ trên chiếc cầu thang đá lạnh toát. Chẳng nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng sóng biển từ xa vọng vào. Lên đến phòng của nó, Tuấn thấy cửa vẫn đóng. Đưa tay đẩy nhẹ thì còn khoá. Không có dấu vết nào của việc đập phá hay cạy cửa. Cứ như chẳng hề có việc gì xảy ra. Ai đó đang buốn biến Vân Nhi thành một kẻ loạn trí trong mắt mọi người chăng? Đứng quan sát một lúc lâu, anh đành lắc đầu khó hiểu rồi lặng lẽ trở về phòng. Lúc bật đèn lên, Tuấn thấy nó đã ngủ say trên ghế với gương mặt ướt đẫm nước mắt. Đang ngủ mà môi nó vẫn mím chặt, đầu lông mày châu cả vào nhau. Hai bàn tay bấu lấy cái gối để trước ngực làm nó nhăn nhúm đến tội nghiệp. Trông bộ dạng sợ hãi ấy của cô bé, anh bỗng thấy động lòng, không nỡ đánh thức nó dậy. Nhẹ nhàng đặt chiếc đèn pin xuống bàn, Tuấn dịu dàng để Nhi nằm lên giường, kéo mền đắp cho nó rồi một mình quay lại chỗ cái ghế. Là kẻ nào liên tục gây rắc rối cho nó? Anh nhắm mắt, nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Hắn muốn làm Vân Nhi sợ hãi hay khiến mọi người đều tin rằng cô bé bị mắc bệnh hoang tưởng? Giả sử lúc nãy, nó không xuống tìm anh mà cứ thế la toáng lên. Có lẽ hắn sẽ nhanh chóng chuồng đi và để lại cô bé với sự bình yên đáng sợ. Như vậy thì cả thần thánh cũng không biết phải thanh minh thế nào. Đó phải là người sống trong ngôi nhà này, thông thuộc mọi ngỏ ngách mới lẩn trốn nhanh như vậy. Nhưng hắn và tên vào phòng nó lần trước có phải là một không thì Tuấn chẳng biết được. Duy nhất một điều anh dám chắc, sự bình tĩnh và lá gan lớn của Vân Nhi hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Đang phiền lòng vì những thắc mắc không lời giải đáp, anh thoáng nghe thấy tiếng một đôi chân nhỏ đang khẽ bước đi trên sàn nhà. Nhận ra đó là Nhi, Tuấn quyết định giả vờ nằm im và chờ đợi. Chẳng phải khi nãy đã ngủ rồi sao? Còn thức dậy làm gì thế, cô bé? Câu trả lời xuất hiện khi nó rón rén ngồi xuống bên cạnh, nhè nhẹ nhấc cánh tay to lớn của anh lên khỏi ghế rồi…nép người nằm xuống. Nắm nhẹ lấy hai ve áo trên cổ Tuấn, Nhi chậm rãi nhích vào gần hơn. Dúi mặt mình vào chiếc áo sơ mi anh chưa kịp cởi, nó cảm thấy dễ chịu bởi mùi hương quen thuộc.Từng hơi thở chậm rãi cùng nhịp tim đều đặn phát ra từ người con trai này khiến nó an tâm. Cô bé không thể ngủ yên trên chiếc giường lớn ấy, thật lòng không thể. Chưa kịp vui mừng vì đã không làm Tuấn thức giấc, nó bỗng nghe giọng nói trầm trầm sát bên tai: - Đến ghế cũng muốn giành với anh sao? Giật mình và xấu hổ, nó muốn ngồi dậy thật nhanh nhưng đã bị anh vòng tay ôm chặt lấy. Nhẹ ấn đầu cô bé vào ngực mình, Tuấn khẽ thì thầm trên mái tóc còn ướt đẫm mồ hôi và nước mắt:- Ngủ đi. Anh mệt rồi!