Anh
Chương 25 : Đau quá đi !!!!
Lúc về đến nơi thì trời đổ cơn mưa. Trong khi Tiến Dũng bận giải thích mọi chuyện với người ở nhà thì anh lại ngồi xem xét bàn chân của nó.
- Đau quá! Anh không thể nhẹ tay hơn sao?
- Hồi nãy thấy cô bình thản lắm mà. Sao bây giờ lại mềm yếu trước mặt tôi thế?
- Tôi chỉ giả bộ không đau thôi.
Nó vừa nói vừa nắm lấy vai anh, mặt mày nhăn nhó.
- Sao phải giả bộ?
- Bởi vì... - Nó ngập ngừng - ...tôi ghét loại con gái yếu nhớt, hở chút là than đau.
- Ái chà! - Anh giả vờ giật mình - Vậy mà nãy giờ có người cứ kêu la mãi kia đấy,
- Tại anh làm tôi đau chứ bộ.
Anh nhìn nó phì cười rồi gật đầu nói:
- Thôi đúng rồi, là tại tôi thô bạo chứ cô mạnh mẽ lắm...Bây giờ thì ngồi yên đi cô nương
Nó cũng cười lại với anh rất tươi và thôi không nhìn nghiêng nhìn ngửa nữa. Nãy giờ nó bận giương mắt quan sát căn nhà của anh. Bây giờ mới vuột miệng nhận xét một câu:
- Nơi này ấm áp quá!
- Ý cô là thiếu cửa sổ? - Anh đùa.
- Tôi thích cách bày trí thế này. - Nó chỉ tay về phía khung cửa kính rộng với những giọt nước mưa đang lặng lẽ lăn xuống - Chỗ đó mà ngồi ngắm mưa thì thích lắm.
- Tôi không ngờ một người không biết sợ trời đất như cô mà cũng lãng mạn vậy đó.
- Chẳng phải anh cũng như thế sao?
- Không - Anh đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh nó - Trước kia là vậy. Còn bây giờ khác rồi.
- Bây giờ khác sao? - Hai mắt nó tròn xoe.
- Bây giờ, tôi bắt đầu thấy sợ...cô
Thấy vẻ mặt nó ngỡ ngàng, ngơ ngác đến ngây thơ, anh liền nói tiếp:
- Thôi đưa tay đây, tôi băng lại cho. Để không cô lại trách "Anh đối xử với ân nhân như vậy đó hả?".
Lời nói đùa và vẻ mặt hình sự của anh làm nó bật cười khúc khích, quên cả đau đớn. Tiến Dũng bỏ điện thoại vào túi rồi đi lại gần. Anh chàng ngồi xuống cái ghế đối diện, nhìn nó nói:
- Cậu hai nói sáng mai sẽ cho xe lên đón tiểu thư về.
- Sao nhanh vậy? - Nó hỏi như một cái máy.
- Nhanh ư? Chứ tiểu thư muốn ở lại đây lâu để làm gì?
- Ờ...tôi... - Nó liếc nhìn anh rất nhanh rồi gãi đầu nói - Tôi...tôi cũng không biết nữa...
Hiểu được ý của nó, anh mỉm cười rồi quay sang nói với Dũng:
- Cậu chịu khó gọi lại cho anh Gia Khiêm và nói rằng chiều mai anh ấy hãy đến
- Nhưng... - Dũng gãi đầu phân vân
- Không sao đâu, cứ nói đây là ý của tôi
Nó nhìn anh và thấy anh vừa nháy mắt với mình. Tiến Dũng lại đi gọi điện thoại còn anh thì tiếp tục băng vết thương trên tay nó lại.
- Còn đau không mà im re vậy? - Anh nhìn nó ngạc nhiên hỏi.
- Hết đau rồi - Nó che miệng ngáp dài.
- Cô thấy buồn ngủ?
- Ở đây có dư cái giường nào không? Không thì cho tôi ngủ đại trên ghế này cũng được - Nó vừa nói vừa lấy tay dụi mắt.
- Giường của cô ở trên lầu. Đi nào! - Anh quàng tay nó qua vai mình rồi đứng dậy.
Tối đó, nó ngủ ngon lành trên giường của anh. Còn anh và Tiến Dũng thì mỗi người "sofa làm giường, áo khoác làm chăn" cùng đánh một giấc tới sáng.
Vậy là từ nay ngoài anh ra còn có một người nữa cũng biết về nguồn gốc xuất thân của nó. Đó là Tiến Dũng, anh chàng vệ sĩ tốt bụng. Anh nói có Dũng đi theo bảo vệ nó mình sẽ đỡ lo lắng hơn. Và nó cũng không biết anh có khoác lác không khi nói rằng Tiến Dũng trước đây từng là đệ tử của mình. Trông bộ anh ốm như cây tăm thế kia thì đánh đấm gì được chứ. Vả lại từ lúc quen nhau tới giờ nó thấy anh đúng là đại tếu. Lúc nào cũng có thể đùa được. Nhiều khi nó cũng không biết câu nào của anh là thật, câu nào giả nữa. Nhưng phải nói rằng từ sau lần ấy, nó thấy anh thân thiện hơn rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
43 chương
87 chương