Anh
Chương 10 : Bỏ trốn
Nó không biết mình mang trạng thái mơ mơ màng màng đó trong bao lâu. Đến khi mở mắt ra thì mọi chuyên đã hoàn toàn khác hẳn. Một bản nhạc êm dịu khiến đầu nó nhẹ đi hẳn. Chẳng bù với loại "nhạc nói" hiện giờ. Nhạc điệu thì ngang xè, lời lẽ thì thô tục không chịu nổi. Nhiều bài còn đạo nhạc nước ngoài. Cô giáo dạy Văn của nó vẫn thường nói một bản nhạc hay là một bản nhạc không có một chữ nào ly biệt nhưng người ta vẫn cảm thấy ly biệt, không phải là thơ mà khi hát người ta cứ tưởng như đọc thơ...
Nó nhổm dậy, cảm thấy mái tóc dài của mình buông xuống hai bên vai như thác đổ. Nó đưa tay lên, định xoa đầu thì phát hiện ra nơi cổ tay có một cây kim đâm vào ngay giữa động mạch. Truyền nước biển ư? Nó bâng khuâng tự hỏi. Không cần suy nghĩ nhiều, nó rút mũi kim ra và quăng qua một bên, lòng tự nhủ phải rời khỏi đây thôi.
Cái đầu đĩa đen bóng để trê bàn vừa chuyển sang một bản nhạc khác. Ngay khi những giai điệu đầu tiên vừa cất lên, nó đã cảm thấy bị thu hút một cách kì lạ. Nhưng làm nó thất thần chính là giọng hát trầm ấm và rất đỗi thân thuộc kia. Lòng nó bỗng bâng khuâng xao xuyến. Cảnh vật xung quanh chợt trở nên lung linh và xinh đẹp lạ thường làm nó quên bén đi ý định bỏ trốn lúc đầu.
Tiếng gió thổi vi vu hoà với cành lá lao xao. Chưa bao giờ nó lại có những cảm giác hưng phấn đặc biệt như thế. Nhưng "nó phải đi". Cho đến giờ phút này nó vẫn chưa biết chính xác mình đang ở đâu. Lẽ nào đây lại là một thế giới khác? Bởi vì, theo như nó quan sát thì căn phòng này được bài trí và thiết kế không khác gì mấy so với thời đại mà nó đang sống. Chẳng lẽ ngủ có một giấc mà hoàn cảnh thay đổi ghê vậy sao?
Nó đặt hai chân xuống giường và cố gắng tự đứng dậy. Thoạt đầu có hơi choáng váng nhưng nó chịu được. Nó rón rén đi lại gần cửa và lắng tai nghe ngóng. Bên ngoài không có động tĩnh gì. Nó vặn nắm cửa và kéo về phía mình. Hành lang vắng vẻ với hai chiếc cầu thang trải thảm nhung đỏ. Nó đưa mắt nhìn quanh rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Nhưng còn chưa đi được mươi bước thì nó bỗng nghe có tiếng người đang cười nói từ xa vọng lại. Không kịp suy nghĩ nhiều, nó chạy xộc vào một căn phòng khác gần đó và khoá trái cửa. Xong việc, nó dựa lưng vào tường và nín thở lắng tai nghe. Tiếng bước chân lớn dần khiến tim nó nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Mắt nó nhắm chặt lại còn miệng thì rì rầm cầu nguyện. Nó đang cầu xin ông trời rủ lòng thương, đừng để ai phát hiện ra nó đang trốn ở đây. Mặc dù không biết những người kia là ai nhưng lúc nào nó cũng khắc sâu lời mẹ dạy: "cẩn tắc vô áy náy". Đề phòng không bao giờ là thừa.
Những cái bóng lướt qua dưới khe cửa và tiếng nói cười nhỏ dần thông báo cho nó biết rằng họ đã đi xa. Lúc bấy giờ nó mới hoàn hồn và bắt đầu ý thức xem mình đang ở đâu. Đó là một căn phòng khá xinh xắn và hết sức ngăn nắp, sạch sẽ. Một tấm màn bằng vải voan trắng bay phất phơ đầy bí ẩn làm nó thấy tò mò. Nó thắc mắc sau bức màn đó có thể là thứ gì.
Đắn đo trong giây lát, nó quyết định bằng mọi giá cũng phải khám phá ra bí mật đó. Nó bước tới và đi vòng qua một bên rất chậm rãi. Thì ra chỉ là một chiếc giường nệm trắng. Mắt nó long lanh nhìn bé gái khoảng chừng 12,13 tuổi đang nằm trên đó. Cô bé đắp chăn đến ngang bụng, da mặt vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng điều làm nó để tâm là đứa nhỏ thở bằng bình dưỡng khí và cũng đang được truyền nước biển. Nó có cảm giác cô bé giống như một làn sương mỏng có gì đó rất mơ hồ, rất mong manh, dễ vỡ. Lòng nó đau đau mà không hiểu vì sao. Nó quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của đứa trẻ. Đột nhiên, một cảm giác như bị điện giật nhanh chóng truyền từ cánh tay đi khắp người nó.
Nó đứng trên một ban công và nhìn thấy một đứa khoảng lên tám đang khóc lóc rất thảm thương. Cô bé mặc áo đầm hồng, tay ôm một con gấu bông đã cũ. Nó tiến lại, định sẽ dỗ dành cô bé thì bất thình lình, từ trong bóng tối, một người nữa xuất hiện. Trên tay hắn cầm một bức tượng bằng vàng và đánh liên tiếp mấy cái vào đầu dứa nhỏ từ phía sau. Nó lấy tay che miệng và thét lên kinh hoàng. Hình hài nhỏ bé của đứa trẻ ngập trong vũng máu tươi chảy lênh láng dưới đất. Một lần nữa, trái tim của nó như thắt lại khiến nó không sao thở nổi. Đúng lúc đó, nó mở mắt ra và sợ hãi khi nhận ra bên cạnh cô bé nằm trước mặt là con gấu bông trong tay đứa nhỏ lúc nãy.
- Không! KHÔNG! - Nó lật đật bò ra xa, trán ướt đẫm mồ hôi.
Có tiếng đập cửa và tiếng tay nắm bị vặn qua lại liên tục làm nó giật thót tim. Chắc tiếng thét lúc nãy đã làm kinh động những người trong nhà. Nó nhìn qua lại, căn phòng không còn cửa nào khác. Lối thoát duy nhất lúc này chính là ...cái cửa sổ. Nó lật đật đứng dậy và nhìn ra ngoài. Cũng không cao lắm. Bên dưới lại là một hồ bơi khá rộng. Nó ngoái đầu nhìn lại một lần trước khi liều nhắm mắt nhảy xuống...
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
127 chương
32 chương
610 chương
202 chương
67 chương