Anh Yêu Em

Chương 17

“Chỉ như thế mà đã có được cậu, thật dễ dãi cho tên kia.” Bạch Ngô Đồng chịu không nổi khi nhìn thấy trên mặt bạn tốt tươi cười hạnh phúc. “Không hề chi, tôi chờ đợi đã nhiều năm rồi.” Cậu cảm khái nói. “Đó là do cậu mềm lòng, nếu là tôi, tôi nhất định làm cho anh ta chờ tôi vài năm, rồi mới đáp ứng cùng anh ta một chỗ.” “Nếu không thừa dịp nắm chắc, tôi sợ bỏ lỡ cơ hội, sau này sẽ không trở về.” “Anh ta thật sự là may mắn.” “Được rồi, không sao, hiện tại tôi cảm thấy rất khoái nhạc là tốt rồi. Anh ấy cũng hiểu đối với tôi trước đây không đúng, hiện tại đối tôi tốt lắm.” Bạch Ngô Đồng nhìn thấy di động bạn tốt lại bắt đầu chấn động, “Không đến ba phút trước đã có một tin nhắn, hiện tại lại là một tin? Tôi thấy anh ta càng ngày càng đeo dính cậu. Lúc trước đã nói rồi đấy thôi, còn bày đặt anh với em.” Tô Dung xem xong tin nhắn, mỉm cười, quay đầu lại phát hiện bạn tốt đang lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên cũng mở máy xem tin nhắn vừa nhận được. “Là anh ta?” “Ân, anh ấy hẹn tôi giữa trưa cùng nhau ăn cơm, đã đặt sẵn nhà hàng.” “Tôi cũng vậy, vậy thì chờ một chút cùng nhau đi xuống.” “Tốt.” Bạch Ngô Đồng nhanh chóng nhắn tin trả lời lại, “Bất quá, dường như cậu không có trả lời anh ta? Anh ta sẽ không tức giận sao?” “Tựa như cậu nói, anh ấy nhắn tin như thế thường xuyên, nếu tôi mỗi cái mỗi trả lời thì lấy đâu thời gian mà làm việc nữa.” Tô Dung cười bắt đầu thu thập đồ đạc. Cậu cùng Bạch Ngô Đồng vốn định làm một bản báo cáo tiến độ công việc, mắt thấy cũng sắp đến thời gian dùng cơm trưa, năm mười phút cũng làm không được việc gì, liền rảnh rỗi nói chuyện phiếm, thả lỏng tâm tình. “Anh ta không oán giận?” “Có, bất quá cũng không sao, tôi đã từng nói qua với anh ấy là nếu có thời gian sẽ nhắn lại, ngược lại tôi cũng không có biện pháp.” “Thật tốt.” Với Nhâm Phi Dương thì khác, nếu hắn dám không nhắn tin trả lời lại cho anh ta, không nhận điện thoại của anh ta, về nhà sẽ nếm mùi đau khổ. “Đại khái có lẽ là vì đối với tôi cảm thấy áy náy, cho nên cũng rất mực chiều chuộng tôi.” Lấy bóp tiền cùng di động, hai người vừa tán gẫu vừa đi ra công ty, vào thang máy, bởi vì đi ra trước thời gian, cho nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. “Anh ta vốn có lỗi với cậu mà, tôi nói với cậu này, đừng có mà tốt với anh ta quá, phải kiêu một chút, miễn cho anh ta khi dễ rồi lấn lướt cậu.” Bạch Ngô Đồng vốn nhìn thấy anh là rất không thích. “Trong lòng anh ấy cảm thấy có lỗi với tôi cũng đã là trừng phạt rồi, tôi không nói cái gì, anh ấy cũng không sống thoải mái đâu.” “Đó là anh ta xứng đáng. Thế còn chuyện anh ta muốn kết hôn thì sao?” “Anh ấy nói sẽ xử lý.” Tô Dung tươi cười ngượng ngập. “Tôi khuyên cậu tốt nhất giám sát chặt chẽ một chút, tuy rằng tôi cảm thấy anh ta là thật lòng thích cậu, nhưng cậu cũng nói anh ta thích trẻ con mà, cho dù hai người có bảy, tám năm tình cảm, thế nhưng nói thật ra, hai người chính thức kết giao cũng chưa đến một tháng.” Bạch Ngô Đồng đột nhiên bừng tỉnh, dừng một chút, áy náy nhìn thấy sắc mặt bạn tốt ảm đạm, “Tôi không phải cố ý muốn với nói cậu như thế, nhưng mà. . . . . . Ai, chỉ hy vọng cậu đề phòng, đừng đến lúc đó lại vì anh ta mà thương tâm, vậy đã chậm rồi.” “Tôi biết, nhưng tôi cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy thôi.” Đi theo Bạch Ngô Đồng ra thang máy, đi xuống đại sảnh, Bạch Ngô Đồng bỗng nhiên dừng lại cước bộ. Tô Dung tò mò đứng ở bên cạnh hắn, “Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngô Đồng hất hàm về phía hai nam nhân cách đó không xa, chính là Nhâm Phi Dương cùng Cao Thịnh, hai người cười cười nói nói, thoạt nhìn tán gẫu rất đỗi hăng say. “Chẳng biết hai người bọn họ vào thời điểm nào mà trở nên thân thiết như thế?” Tô Dung nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mặt đỏ, “Tôi cũng không biết.” Có lẽ là lần nghe điện thoại trước? Trước khi đi qua, Bạch Ngô Đồng vẫn là bắt lấy cơ hội đối Tô Dung ân cần dạy bảo, “Cậu đó, phải nhớ lời của tôi, không cần ngây ngốc để bị lừa, biết không?” “Biết, Ngô Đồng, còn lại chúng ta quay về công ty nói sau, đừng ở trước mặt anh ấy mà nói những lời này.” “Đã biết, cũng chỉ biết để ý đến anh ta.” Bạch Ngô Đồng đối bạn tốt không có biện pháp, nhưng nếu chuyện này đổi lại là chính mình, hắn đại khái cũng không biết phải làm thế nào mới tốt? Nhưng đã là bạn thân, hơn nữa ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nên đưa ra một chút cảnh báo vẫn tốt hơn. Hai nam nhân kia vừa nhìn thấy hai người bọn họ, đơn giản vài câu kết thúc, rồi mới phân biệt ngồi vào trong xe. Tô Dung lên xe ngồi xuống, Cao Thịnh liền tra chìa khoá, hướng Nhâm Phi Dương đang cầm lái một chiếc xe khác ra hiệu, rồi mới lái đi. Tô Dung vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, “Anh cùng Phi Dương sao lại thân thiết như vậy?” “Nói chuyện với anh ta cũng rất hợp, hơn nữa em cùng người kia lại là bạn tốt, cho nên rất mau liền thân thiết. Có thấy lạnh hay không?” “Không có, hôm nay thời tiết ba mươi mấy độ, ở công ty còn không cảm thấy được, trên xe anh nếu tăng máy điều hoà lên một chút, có thể em liền đổ mồ hôi đầy người.” Tô Dung vừa nói vừa nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe theo phía sau làm cho cậu có điểm nghi hoặc. “Vốn muốn vào bãi đỗ xe, thế nhưng thấy thời gian cũng sắp đến, cho nên không có đi vào. Đang nhìn cái gì?” “Đó là xe của Phi Dương?” “Ác, đúng, giữa trưa hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” “Cùng nhau?” Tô Dung phi thường kinh ngạc. “Đúng, sao vậy? Không được sao?” “Hai anh đã hẹn trước với nhau rồi sao?” “Không có, vừa mới nãy thảo luận xem giữa trưa nên ăn cái gì, liền cùng nhau lựa chọn. Anh biết một nhà hàng làm thức ăn cũng khá ngon, anh ta nói gần đây bạn của em cũng thích ăn kiểu Trung Quốc gì đó, chúng ta liền tính toán cùng nhau kêu một bàn, nhiều người cùng ăn, vừa có không khí vừa không lãng phí.” Tô Dung nghiêng mặt nhìn anh, “Cao Thịnh, anh. . . . . . đang có chủ ý gì?” “Còn có thể có chủ ý gì, em cùng Bạch Ngô Đồng kia là bạn thân, anh có thể không hảo hảo tạo quan hệ sao?” Cao Thịnh nắm tay cậu, “Em ít lo nghĩ một chút có được không, bụng có phải lại không thoải mái?” “Hoàn hảo, còn bao lâu nữa mới tới?” ” Thời gian nghỉ giữa trưa của em chỉ có một giờ, có thể đi xa ăn cơm sao?” Cao Thịnh vòng xe tiến vào bãi đỗ, “Tới rồi, xuống xe đi.” Tô Dung vừa mở cửa định xuống xe, bỗng nhiên bị kéo qua hôn một cái, Cao Thịnh cắn môi cậu, “Chờ một chút sẽ không thể hôn em, về nhà lại “tính sổ” với em sau.” Tô Dung đỏ mặt đẩy anh ra, “Người cũng không phải em hẹn, còn trách em?” Cao Thịnh nhìn cậu vội vã xuống xe, cười cũng xuống xe theo. Tô Dung thấy Bạch Ngô Đồng đỏ mặt đóng cửa xe, Nhâm Phi Dương tiếp theo bước xuống, nghĩ thầm hoàn hảo không bị nhìn thấy. “Em yên tâm, bọn họ đại khái cũng tám chín mười phần.” Cao Thịnh nhìn thấy cậu phóng tâm mà thở ra một hơi, cố ý ghé vào tai cậu nói nhỏ. Tô Dung trừng mắt nhìn anh liếc một cái, “Anh nói cái gì?” Cao Thịnh nhún nhún vai, tiếp theo vài giây người yêu đã bị Bạch Ngô Đồng lôi đi, “Tô Dung, chúng ta đi vào, đừng để ý đến bọn họ.” Phía sau hai nam nhân nhìn nhau cười, bất quá đoạn đối thoại tiếp theo khiến cho người khác. . . . . . “Cậu nói chúng ta có nên mướn một cái ghế lô hay không?” “Tôi cũng đang nghĩ như thế.” “Thật muốn giúp bọn họ xin phép.” “Đã xin phép nghỉ bệnh rồi.” “Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, dễ dàng sinh bệnh cũng không kỳ quái đi?” “Cũng đúng.” “Nhà hàng này hai người ngồi chung một cái ghế lô có dễ dàng không? Không phải khách rất nhiều? Cậu cùng chủ ở đây quen biết sao?” “Chủ nhà hàng thì tôi không quen, nhưng nếu có tiền chắc có thể trở thành bạn thân.” Hai người dừng một chút, rồi mới nhìn nhau cười, “Liền làm như thế đi.” Kết quả thì sao? Mướn được ghế lô không? Cơm ăn được không? Âm mưu đen tối thành công không? . . . . . . Có lẽ chỉ có đương sự mới rõ ràng.