Anh yêu em nhất trên đời giới giải trí
Chương 11 : em thích anh
"Đó là chuyện của quá khứ rồi."
"Bây giờ cũng vẫn như thế."
Lâm An Lan không nói gì, chỉ cảm thấy hắn ta đúng là cố chấp thật, làm cậu mất công tưởng là hắn gọi điện đến để giải thích rằng hắn đã ý thức được chuyện Trình Úc là bạn trai cậu, vì vậy hắn không nên dùng thái độ như trước kia đối xử với anh, thế mà chẳng ngờ ngoài miệng hắn thì bảo biết sai rồi, trong lòng vẫn không chịu chấp nhận Trình Úc.
Thế này là nhận lỗi cái quái gì, vậy mà còn không biết xấu hổ nói hai người cậu là bạn thân.
Cậu xuống giường, vào phòng khách, lạnh lùng nói: "Tưởng Húc, đây chính là cái gọi là "tớ sai thật rồi" của cậu sao? Tôi thấy hình như cậu cảm thấy bản thân chẳng có lỗi lầm gì đấy."
"Tiểu Lan, đó là hai chuyện khác nhau."
"Làm sao lại là hai chuyện khác nhau? Có lẽ lúc trước đúng là tôi đã đồng ý với cậu như thế, nhưng bây giờ Trình Úc là bạn trai tôi, nên không còn giống trước được, tại sao tôi không thế ghi hình chương trình tống nghệ với anh ấy? Cậu không cảm thấy lời nói của mình bây giờ rất giống đang vô cớ gây sự à?"
"Quả nhiên là cậu vẫn đang giận tớ." Tưởng Húc bất đắc dĩ nói.
"Tất nhiên là tôi giận cậu rồi, cậu là bạn thân của tôi, nhưng cậu thì sao? Cậu thử nhìn lại chuyện mình đã làm xem!"
"Tớ biết sai rồi, Tiểu Lan, xin lỗi cậu mà, tớ không nên nói như vậy với cậu, bây giờ biết sai thật rồi. Tớ chỉ hi vọng, cậu đừng quay chương trình tống nghệ chung với Trình Úc, cậu đáp ứng nguyện vọng này của tớ có được không?"
"Không được." Lâm An Lan thẳng thắn dứt khoát, "Tôi đã kí hợp đồng rồi."
"Tớ có thể trả phí vi phạm hợp đồng cho cậu."
Lâm An Lan:...
Lâm An Lan cảm thấy hắn hết đường cứu chữa rồi, "Tôi không cần, tôi muốn quay chung với anh ấy."
Tưởng Húc cả giận, "Cậu giận tớ như thế, bản thân cậu có vui vẻ không hả?"
"Vui chứ."
"Được, được", Tưởng Húc tức giận cười, "Cậu muốn giận tớ thì cứ giận đi, cậu giận tớ nhưng sao không đi thử kính phim 《 Đông Đảo 》với Trình Úc ấy? Anh ta bày đặt không đóng Cố Thư Vũ mà đi đóng Cảnh Hoán, chẳng phải là muốn dành cho cậu vai Cố Thư Vũ đấy thôi? Không phải là vì anh ta vẫn luôn thích cậu, Cảnh Hoán vẫn luôn thích Cố Thư Vũ, nhưng chẳng qua cũng chỉ làm thầm mến, không dám mở miệng, càng không nhận được hồi đáp từ đối phương sao?!"
"Cậu nói cái gì?" Lâm An Lan có chút giật mình.
"Tớ nói sai hay sao? Làm gì có ai đang yên đang lành được đóng nam chính không đóng, lại đi đóng cái vai nói là nam chính, nhưng phần diễn thực chất lại là nam hai chứ? Trình Úc anh ta đi thử kính Cảnh Hoán, người khác không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, nhưng tớ đây còn không biết chắc? Chẳng phải là do anh ta cảm thấy mình giống với Cảnh Hoán, có yêu mà không có được, vì vậy mới đi thử kính nhân vật đó sao?"
"Nhưng mà cũng phải thôi", Tưởng Húc cười nhạo nói, "Anh ta quả thật cũng chỉ xứng đóng Cảnh Hoán, như bản thân anh ta vậy, chẳng có ai yêu quý."
"Cậu im đi."
"Tại sao tớ phải im miệng? Sự thật chính là như thế đấy. Ở thực tại anh ta không có được cậu, lên phim càng không được! Cậu biết chưa? Hôm nay Tạ Huy cũng đi thử kính, cậu ta thử vai Cố Thư Vũ, tớ còn cảm thấy Tạ Huy rất hợp vai, nếu như tớ thử kính không thành công, vậy tớ hi vọng Tạ Huy có thể thành công, như vậy mới đáng xem chứ, trong thực tế cậu không yêu anh ta, trong phim ảnh, anh ta cũng chỉ có thể bày tỏ tình cảm sâu đậm với cái thứ nhái hàng* cậu, thật thích đáng nha, lúc đó mới là phim ảnh chiếu vào hiện thực, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống."
* Sơn trại bản 山寨版 = hàng nhái.
"Tưởng Húc, lúc cậu nói những lời này, có còn nhớ tôi là bạn của cậu không?!" Lâm An Lan trách mắng.
"Tớ đương nhiên là nhớ, nhưng còn cậu thì sao, cậu có còn nhớ những gì mình đã nói không? Lâm An Lan, coi như cậu giận tớ, dỗi tớ, nhưng cậu cũng đâu thể như vậy!"
"Tôi như thế nào không đến lượt cậu lo tính, chỉ với cái thái độ này của cậu, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi nữa đâu." Lâm An Lan nói xong, tức đến trực tiếp bỏ số điện thoại của hắn vào danh sách đen.
Cậu không ngờ tới con người của Tưởng Húc lại là vậy, càng không nghĩ đến, lời nói của hắn khó nghe như thế.
Trong khoảng thời gian cậu mất trí nhớ này, nhận thức của cậu về mọi người đều qua lời giới thiệu của Trình Úc, Trình Úc nói đó là bạn thân nhất của cậu, hai người cậu cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt, chỉ là, hắn không ưa gì anh, cho nên hai người họ mới nảy sinh mâu thuẫn vì cậu.
Anh nói nghe nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây bay, do đó Lâm An Lan cũng không coi đây là chuyện gì to tát, chung quy cũng là bạn thân của cậu, cho dù không ưa người yêu cậu, nhưng chắc cũng đến nỗi rất không vừa mắt nhau?
Nhưng bây giờ cậu thấu rõ rồi.
Đây không phải là không ưa nữa, mà là căm ghét, là hận thù.
Lâm An Lan không hiểu nổi, vì cớ gì mà hắn ta lại có ác ý sâu sắc với Trình Úc thế.
Rõ ràng lúc Trình Úc nhắc đến hắn cũng đâu có ghét cay ghét đắng, làm sao hắn lại căm ghét Trình Úc vậy chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên cậu nhận ra một chuyện, một chuyện khiến lòng cậu thấy hoảng hốt, sợ hãi—— nếu như Tưởng Húc căm ghét Trình Úc như thế, Tưởng Húc lại là bạn của cậu, vậy lúc trước với tình cảm của Trình Úc, hắn sẽ có thái độ gì với anh?
Cậu nhớ trước đây Trình Úc từng nói với cậu, "Anh theo đuổi em rất lâu, lâu lắm ấy."
Còn nghĩ đến lời trước kia Trình Úc lơ đãng nói, "Lúc đó em không thích anh chút nào."
Trình Úc nói nhẹ nhàng, anh cũng cho rằng đó chỉ đơn giản là câu chuyện "cậu theo đuổi thì tôi trốn tránh", nhưng bây giờ, Lâm An Lan bỗng dưng nhận ra được, có lẽ, Trình Úc chỉ là quan tâm cậu, cho nên cất giấu hết những khổ sở đi, chỉ bày ra trước mặt cậu vẻ mặt thoải mái nhất.
Cũng giống như việc anh thử vai Cảnh Hoán.
Lâm An Lan nhắm chặt mắt lại, trong tai vọng lại âm thanh chói tai của Tưởng Húc,
—— "Anh ta bày đặt không đóng Cố Thư Vũ mà đi đóng Cảnh Hoán, chẳng phải là muốn dành cho cậu vai Cố Thư Vũ đấy thôi? Không phải là vì anh ta vẫn luôn thích cậu, Cảnh Hoán vẫn luôn thích Cố Thư Vũ, nhưng chẳng qua cũng chỉ làm thầm mến, không dám mở miệng, càng không nhận được hồi đáp từ đối phương sao?!"
—— "Chẳng phải là do anh ta cảm thấy mình giống với Cảnh Hoán, có yêu mà không có được, vì vậy mới đi thử kính nhân vật đó sao?"
—— "Ở thực tại anh ta không có được cậu, lên phim càng không được!"
—— "Trong thực tế cậu không yêu anh ta, trong phim ảnh, anh ta cũng chỉ có thể bày tỏ tình cảm sâu đậm với cái thứ nhái hàng cậu, thật thích đáng nha."
Lâm An Lan tức khắc mở mắt ra, quay người chạy về phòng ngủ, nhịp tim của cậu đập rất nhanh, cậu thấy bản thân hiện giờ quá xúc động, song cậu lại không kiềm chế được nỗi xúc động đó của mình.
Cậu vặn chốt của phòng tắm ra, không chút do dự bước vào.
Trình Úc nghe thấy tiếng động, tắt vòi hoa sen đi liền thấy Lâm An Lan kéo cửa kính buồng tắm ra.
"Sao thế?" Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan nhìn anh, không nói gì.
Trình Úc rút khăn tắm xuống, quấn lên eo, cảm thấy tình huống này quen quen, anh đi tới trước mặt Lâm An Lan, dùng tay chọt chọt mặt cậu, hỏi cậu, "Hôm nay cũng có câu hỏi muốn hỏi anh à?"
Lâm An Lan nhìn anh, chỉ thấy toàn chua xót, nhức nhối trong lòng.
Cậu lại nhớ tới câu nói kia của Tưởng Húc —— "Ở thực tại anh ta không có được cậu, lên phim càng không được!! Trong thực tế cậu không yêu anh ta, trong phim ảnh, anh ta cũng chỉ có thể bày tỏ tình cảm sâu đậm với cái thứ nhái hàng cậu, thật thích đáng nha."
Nhưng, rõ ràng là cậu yêu anh.
Sao mà cậu không yêu anh cho được?
Trong trí nhớ có hạn của cậu, rõ ràng là cậu rất thích Trình Úc.
Anh dịu dàng, kiên trì, thích cậu như thế, đối xử với cậu tốt như thế, sao mà cậu lại không thích anh chứ?
Tuy cậu mất đi ký ức về thế giới này nhưng cậu không hề lo sợ, cũng không thấy đáng là gì bởi vì bên cạnh cậu luôn có một người bạn trai, nghiêm túc giúp cậu nhớ lại mọi người và sự việc trong quá khứ, ôn nhu cùng cậu tiến về phía trước.
Anh rõ ràng chính là một người tốt, thật sự rất khiến người khác yêu quý.
"Em có lời muốn nói với anh." Lâm An Lan nhẹ giọng nói.
"Gì thế?" Trình Úc cười nói.
Lâm An Lan nhìn ý cười trong mắt anh, tiến lên trước, hôn khóe mắt anh một cái.
Cậu không biết vì sao bạn của cậu lại có ác ý sâu đậm như vậy với Trình Úc, cậu cũng không rõ những tháng ngày trong quá khứ, có từng vì Tưởng Húc mà khiến anh tổn thương hay không, nếu có, có tổn thương sâu sắc không.
Cậu chỉ biết là, hiện tại cậu, rất thích Trình Úc, cũng không muốn nghe thấy Trình Úc vì cậu mà bị người khác châm chọc, chế giễu, bất kể người đó là ai, có phải bạn bè của cậu hay không.
"Em đồng ý đi thử vai Cố Thư Vũ." Lâm An Lan khẽ khàng nói.
Trình Úc cả kinh, không thể tin nổi mà nhìn cậu.
Ánh mắt Lâm An Lan thật sự rất trong, mắt sáng ngời lại thẳng thắn, "Mặc dù ý nghĩ này không quá lý tính, nhưng bây giờ em muốn như thế, em cũng không rõ thời gian mình không còn lý tính có thể kéo dài bao lâu, bởi vậy, tốt nhất là ngày mai anh dẫn em đi thử kính luôn đi, nếu không, em sợ em tỉnh táo lại rồi, sẽ khôi phục lại lý tính."
"Được." Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu, vừa kích động vừa thấp thỏm không yên nói, "An An, em là vì anh sao?"
Lâm An Lan gật gật đầu.
Một giây sau, cậu cảm giác được Trình Úc ôm lấy eo mình, tức thì đặt cậu tựa lên cửa kính, nóng bỏng hôn cậu.
Lâm An Lan ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.
Trình Úc hôn môi cậu, vừa hấp tấp lại vừa hung bạo, nhưng như sợ làm cậu đau nên chầm chậm nhịp điệu lại.
Tay anh đặt bên hông cậu gắt gao ép người cậu vào người anh, như thể muốn nhét luôn cậu vào cơ thể anh vậy.
Anh thả lỏng tay, bế cậu lên, thả vào bồn tắm.
Hơi thở Lâm An Lan có hỏi dồn dập, còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã cảm nhận được Trình Úc vuốt ve mặt cậu, khẽ giọng hỏi cậu, "Tại sao?"
Câu hỏi này không đầu không đuôi nhưng mà Lâm An Lan biết anh muốn hỏi gì, cậu muốn trả lời anh, là anh muốn cậu đóng, song lời đến bên mép, lại trở thành, "Vì em thích anh."
Cậu nhìn Trình Úc, cười nói, "Em thích anh."
Anh sẽ không giống Cảnh Hoán, Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, thế nhưng cậu lại thích anh.
Trong phim Cảnh Hoán không có được Cố Thư Vũ, song ngoài đời thực, Trình Úc lại nắm giữ được cậu.
Vì vậy, ngay từ lúc bắt đầu Tưởng Húc đã nói sai, lời châm chọc chế giễu của hắn ta, hoàn toàn là vô căn cứ*.
* Trạm bất trụ cước - 站不住腳 (đứng không vững vàng được) = vô căn cứ, không đủ lí lẽ để chứng minh.
Trình Úc giật mình.
Anh ngây ngốc nhìn Lâm An Lan, hồi lâu sau, mới run rẩy hỏi, "Em thích anh?"
"Ừm, em thích anh."
Trình Úc ghé sát vào cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, "Thật đấy?"
"Đương nhiên là thật rồi."
"An An, em gọi anh là gì?" Trình Úc đột nhiên hỏi cậu.
Lâm An Lan hơi sửng sốt.
Trình Úc dịu dàng dụ dỗ, "Anh là gì của em?"
"Bạn trai em."
"Vậy nên em gọi anh là gì?"
Lâm An Lan đã hiểu ra.
Cậu thấy anh đối với cái tên gọi này đúng thật là cố chấp, có chút bất đắc dĩ nói, "Ông xã."
Trình Úc ôm cậu, ôm cậu trong lồng ngực mình, thật sít sao.
"Gọi anh là gì?"
"Ông xã." Lâm An Lan khẽ khàng nói.
"Cái gì cơ?" Trình Úc lại hỏi lần nữa.
Lâm An Lan cũng ôm anh, cọ cọ lên hõm vai anh, ôn nhu nói, "Ông xã ơi."
Trình Úc lại tăng lực tay thêm chút nữa, hận không thể nhét cậu vào người mình mà nhào nặn
Anh hôn gò má Lâm An Lan một cái, lại như không nỡ rời bỏ, tì vào đầu cậu, ôm cậu thật chặt.
"Cảm ơn bà xã."
Lâm An Lan nghe thấy âm thanh ấm áp của anh, "Bà xã anh thật tốt."
Lâm An Lan nở nụ cười thành tiếng, nhẹ nhàng nói, "Ông xã em cũng tốt nữa."
Vào chính giờ khắc này, đột nhiên cậu mẫn cảm nhận ra, có đôi khi Trình Úc rất thiếu vắng cảm giác an toàn.
Lo được lo mất, vậy nên mới cố chấp với cách xưng hô ông xã – bà xã.
Như là, chỉ cần anh cứ gọi cậu như thế, cậu vĩnh viễn sẽ là vợ anh.
Như là, chỉ cần cậu mở miệng gọi anh là "ông xã", anh sẽ là ông chồng chân chính của cậu.
Lâm An Lan không biết lý do, cậu đoán, có lẽ là vì hành trình Trình Úc theo đuổi cậu quá gian nan, cũng có thể là vì cậu thật sự đã từng vì Tưởng Húc mà khiến Trình Úc ăn trái đắng.
Cho nên dù giờ hai người đã ở bên nhau, nhưng Trình Úc vẫn thiếu cảm giác an toàn, sợ mất cậu.
Cậu không khỏi ôm chặt người đối diện hơn, thầm nghĩ vì sao trước đây cậu không đối xử với anh tốt hơn chút nữa chứ?
Hiếm khi cậu muốn biết về quá khứ của mình, muốn biết Trình Úc đã bỏ ra bao nhiêu vì cậu, muốn bồi thường cho anh.
Cậu nghiêng đầu tựa vào cổ anh, vỗ về xen với làm nũng anh nói, "Ông xã hôn nhẹ em đi."
Trình Úc cọ cọ tai cậu, cúi đầu xuống hôn liền nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, chứa chan tình cảm của Lâm An Lan.
Trái tim anh như được tầng tầng lớp lớp sương mù núi [1] bao phủ, trầm tĩnh mà yên bình, anh nhìn thoáng cái về phía trước, hôn lên đôi mắt Lâm An Lan.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
159 chương
55 chương
72 chương
63 chương