Trời đã chuyển sang mùa đông, tuy là không mưa nhưng rất lạnh nên khi cô Mai tắm cho Nhã Ngân thì Vạn Hoà mặc cho Nhã Ngân 1 cái áo len mỏng nhưng rất ấm nhưng anh sợ Nhã Ngân còn lạnh nên lấy thêm áo lông cừu màu hồng có mũ đội, Vạn Hoà cười, véo mũi Nhã Ngân và nói: -Bé ngốc của anh thật xinh đẹp. - "AAAA...",đau bé mà,anh thật hư, bé không cho anh ngủ với bé nữa.- -Nhã Ngân bĩu môi nói. -Anh xin lỗi, bé đừng giận nữa nha.-Vạn Hoà đau lòng xoa mũi của Nhã Ngân, mấy hôm nay trời lạnh nên Vạn Hoà thường ôm Nhã Ngân ngủ, anh không có ý gì khác mà chỉ muốn Nhã Ngân khỏi lạnh để ngủ ngon hơn. Rất muốn ở nhà để Nhã Ngân vui vẻ nhưng anh không thể bỏ công việc của tập đoàn xuống nên tối đó Vạn Hoà ôm Nhã Ngân và nói: -Ngày mai bé ở nhà với cô Mai nha, anh phải đi làm, được không? Khi nói xong anh nín thở chờ câu trả lời của Nhã Ngân, anh chỉ sợ cô buồn rồi khóc nhưng Nhã Ngân cười hi hi và nói: - Ở nhà bé sẽ ngoan, anh đi làm đi nhưng anh về sớm với bé nha, anh phải mua quà cho bé đó. -Tâm hồn của Nhã Ngân thật non nớt đến mức làm cho Vạn Hoà đau đớn, không biết cuộc sống của cô trước đây như thế nào mà có thể biến cô thành như vậy, vai của Nhã Ngân thấm nước mắt của Vạn Hoà, Nhã Ngân hoảng sợ và học cách an ủi: -Anh ngoan nha, đừng khóc, bé lấy kẹo cho anh ăn nha.-Nhã Ngân thấy mình cũng muốn khóc, thế là: -" Huhu...huhu...huhu". Làm cho Vạn Hoà hoảng sợ lau nước mắt cho cô và ôm cô vào lòng và nói: -Bé đau ở đâu à, nói cho anh nghe đi? -"Bé thấy anh khóc nên chỗ này rất đau.- Nhã Ngân chỉ vào tim mình, Vạn Hoà nghe vậy thì vui mừng vì trong tim cô đã có hình bóng của anh, vừa đau lòng và tự hứa không để cô khóc thêm một lần nào nữa. Sáng hôm sau, Vạn Hoà chuẩn bị đi làm nhưng cô vẫn chưa dậy, nhìn cô ngủ thì anh cảm thấy 1 dòng nước ấm chảy qua tim, rồi đặt nụ hôn lên trán cô. Khi Nhã Ngân thức dậy thì cô Mai nói: -Lại đây ăn sáng đi bé. -Vì Nhã Ngân chỉ biết mình tên " bé" nên cô Mai cũng gọi như vậy. -Bé không muốn ăn mà, cô đừng cho bé ăn nha...-Nhã Ngân uỷ khuất nói. Cô Mai lắc đầu không chịu, Nhã Ngân bĩu môi nói: -Bé không chơi với cô nữa. Cô Mai dở khóc dở cười khi nghe câu đó của Nhã Ngân. Khi cô cho Nhã Ngân ăn xong thì định đi chợ nên nói: -Bé đi chơi với cô không? Nhã Ngân lắc đầu vì cô đang xem phim hoạt hình, phim có mèo, có chuột thật là vui mà. Cô Mai nhìn Nhã Ngân xem phim rồi cười ha ha mà cô đau lòng, cô chỉ mong Nhã Ngân luôn được vui vẻ như vậy nhưng cô nghĩ rằng Vạn Hoà sẽ làm cho Nhã Ngân được hạnh phúc không cần cô phải lo, cô Mai lắc đầu và cười thầm với ý nghĩ của mình. Chờ cho cô Mai đi được một lúc thì vài tên thuộc hạ của Gia Liễu vào dùng thuốc mê làm cho Nhã Ngân ngất di rồi bắt đi, trước khi đi bọn chúng làm cho con gấu bông của Nhã Ngân dính đầy máu và găm con dao lên đầu nó. Còn lúc này, Vạn Hoà thấy tim mình đau nhói nên gọi về nhà thì không ai nghe máy nên anh cho các cấp dưới dừng báo cáo và lái xe về nhà. Khi anh về đến nhà thì thấy cô Mai khóc, anh có cảm giác bất ổn và khi anh thấy con gấu đó thì thấy như mình sắp chết.