Quý Thanh Thời không ngủ một đêm, trên đường đến công ty anh có chợp mắt một chút nhưng sau khi tỉnh lại thì cơn buồn không dịu đi mà còn tăng thêm. Anh nằm thấy ác mộng, liên quan đến Diệp Thu. Trong mơ là hiện trường vụ tai nạn, Diệp Thu máu me đầy mặt gọi tên của anh. Anh chưa kịp đáp lại cô thì, "Quý tổng." Xe dừng lại dưới tầng hầm bãi đỗ xe tập đoàn Gia Thời, tài xế thấy không còn sớm nữa nên đánh thức Quý Thanh Thời. Quý Thanh Thời đột nhiên mở mắt ra, lấy tay xoa hai đầu lông mày. Cơn ác mộng đó chân thật đến mức khiến anh sợ hãi. Từ từ bình tĩnh lại, anh đẩy cửa bước xuống xe. Xe dừng ngay cửa thang máy, anh kéo lê đôi chân nặng trịch như không phải của mình đi xuống. Hôm qua đứng cả đêm, suýt chút nữa cái chân tê lìa khỏi đầu gối. Làm lãnh đạo cao cấp của tập đoàn, mỗi ngày họp mở không hết, gặp hết người này đến người khác, xem không hết tài liệu rồi lại ký không hết tên. Những thư ký làm cho anh hầu hết đều là nam, vừa rồi Quý Thanh Thời đi ngang qua, bọn họ chỉ chăm chú làm việc của mình, không nhìn thấy biểu cảm khác thường của Quý Thanh Thời. Nếu có thư ký Chương ở đây thì cô đã sớm đến hỏi anh có chuyện gì xảy ra hay có chuyện gì cần cô làm hay không. Anh lật lịch xem ngày, thư ký Chương còn nghỉ ba tháng nữa mới đi làm lại. Chờ đến khi cô đi làm lại thì rau cúc cũng héo mòn hết rồi. Có lẽ là tâm linh tương thông, thư ký Chương cảm giác ông chủ của mình đã cùng đường tận lối nên cô gửi tin nhắn đến: 【Quý tổng, sắp tới những chuyện xử lý qua email hoặc điện thoại có thể giao cho tôi làm.】 Hôm qua cô vừa mới sinh, em bé có bảo mẫu chuyên chăm sóc, cô ở nhà cũng nhàn rỗi. Quý Thanh Thời như bắt được cứu tinh, ở trước mặt thư ký Chương, anh không cần bận tâm mặt mũi của mình, 【Diệp Thu và Hoắc Đằng đang hẹn hò. Hôm qua tôi mới biết là trước kia Diệp Thu từng xảy ra tai nạn xe.】 Diệp Thu ở đoàn phim của Sở Sam không ít thì nhiều cũng bị tủi thân, anh không nói chuyện này cho thư ký Chương nghe, anh sẽ tự mình làm rõ. Thư ký Chương: 【Tôi cảm thấy chắc là có hiểu lầm. Đoàn đội của Hoắc Đằng đều không muốn Diệp Thu và Hoắc Đằng xuất hiện cùng nhau, trừ phi Hoắc Đằng trở mặt với quản lý của anh ta chứ không thể có khả năng này.】 Bởi vì ông chủ đáng thương nên mỗi ngày cô đều xem tin tức giải trí. Không nghe ai nói Hoắc Đằng và Diệp Thu đang hẹn hò nhưng tin tức người đại diện của Hoắc Đằng không thích Diệp Thu thì lại có cả rổ. Hoắc Đằng thuộc dạng có tài nhưng nổi trễ, mười năm mài một kiếm mới có được thành tích như ngày hôm nay. Những đắng cay chua xót suốt khoảng thời gian đó có thể hiểu được. Hoắc Đằng là sự kết hợp giữa thần tượng và thực lực,được xưng là anh chồng quốc dân cho nên tạm thời anh sẽ không tùy tiện yêu đương bởi vì rủi ro quá cao. 【Quý tổng, hay là ngài hỏi Gia Gia thử xem. Diệp Thu không nói thật cho người khác nhưng chắc chắn sẽ thật lòng với Gia Gia. Gia Gia tuy có ý kiến với ngài nhưng dù sao vẫn là em gái của ngài, sẽ không bỏ mặc ngài.】 Quý Thanh Thời đã nghe đủ lời nói lạnh nhạt của Hề Gia rồi. Mặc dù anh là anh trai ruột của cô nhưng trước mặt Diệp Thu thì cái danh anh trai chỉ là cọng lông gió thổi bay ngay. Tìm Hề Gia hỏi, không chỉ hỏi không được mà còn bị cô làm cho tức chết. Nhưng thư ký nói như vậy cũng làm cho anh có chút hy vọng. Diệp Thu không có yêu đương, ngày đó chẳng qua Hoắc Đằng nổi hứng chiếm hữu quấy phá, nhờ vào đó mà khuyên anh rút lui. Nghĩ như vậy, cơn buồn trong lòng Quý Thanh thời giảm còn một nữa. Chuyện của tập đoàn anh không thể không lo. Vất vả bình tĩnh trở lại, anh bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc. Bảy tiếng trôi qua, màn đêm kéo đến, phố phường lại lên đèn sặc sỡ. Sở Sam đang ở dưới lầu của tập đoàn Gia Thời. Quý Thanh Thời nói bảo an xóa bỏ biển số xe của cô trên hệ thống nên vừa rồi khi cô lái xe đến cửa hầm, máy báo động vang lên, bảo an đi ra mời cô lui ra ngoài. Cô cũng không thể gọi cho anh nên đành chờ ở dưới lầu. Hôm nay cô tới là để nói lời cảm ơn, cũng muốn xác nhận vài thứ. Lần trước đến tìm anh, anh không cho cô cơ hội. Sau khi về nhà dằn vặt cả một đêm, cuối cùng vẫn không thỏa hiệp, cô vẫn đợi anh mềm lòng. Cô cũng không tin anh thật sự sẽ không nể mặt quá khứ mà đối xử tàn nhẫn với cô. Dù sao bọn họ cũng từng ở bên nhau. Mấy năm này cũng chính anh là người cho cô nhiều tài nguyên trong giới nhất. Cuối cùng thì sau khi gian nan chống cự một tháng, những dự án bị chèn ép trước đó của cô cũng được khôi phục lại như thường. Vốn là chuyện nên vui mừng nhưng cô lại cảm thấy bất an. Không biết là Quý Thanh Thời thật sự nể mặt quá khứ không so đo với cô nữa hay vẫn là có mục đích khác. Xe của Quý Thanh Thời ra khỏi hầm đổ xe, Sở Sam hoàn hồn, bấm còi. Quý Thanh Thời biết Sở Sam đến vì bảo an báo cho anh. Bảo an mới vừa báo cáo: Quý tổng, đã kiểm tra, xung quanh không có phóng viên giải trí, Sở tiểu thư một mình lái xe tới. Quý Thanh Thời cầm theo điện thoại xuống xe. Sở Sam vuốt lại tóc tai rồi đẩy cửa bước xuống. Trước mặt Quý Thanh Thời, cô luôn muốn mình trông thoải mái tự nhiên nhất. "Hôm nay em đến để nói cảm ơn, không muốn phân cao thấp với anh." Quý Thanh Thời không nói chuyện, mở ghi âm. Một khắc đó, Sở Sam như rơi vào hố băng. Anh đề phòng cô, một chút tín nhiệm dành cho cô cũng không có. Anh làm như vậy là sợ cô ghi âm lại sau đó cắt ghép biên tập tin đồn giữa anh và cô. "Quý Thanh Thời, em không có quá đáng như vậy." Quý Thanh Thời: "Là tôi có bệnh đa nghi, không liên quan đến cô." Trong lòng Sở Sam lạnh ngắt, rốt cuộc thì tại sao cô và Quý Thanh Thời lại đi đến bước đường này? Trước kia bọn họ rõ ràng đã hấp dẫn lẫn nhau. Quý Thanh Thời đi thẳng vào vấn đề, "Không gây khó dễ cho cô nữa là vì từ nay về sau tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cô nữa. Trước kia mặc kệ cô làm ra những chuyện gì thì cũng đến đây thôi. Sau này nước sông không phạm nước giếng." Sợ Sở Sam hiểu lầm nên Quý Thanh Thời kiên nhẫn giải thích: "Trước kia cho dù cô có cọ nhiệt tôi hay dựa hơi tôi thì tôi đều không quan tâm. Diệp Thu cũng không trách cô, chỉ hận tôi." Gió cuối thu, lạnh hơn lòng người. Sở Sam kéo áo khoác, khoanh tay. Lời nói này của Quý Thanh Thời nên khiến cô vui mừng nhưng một chút khấp khởi cũng không có. Luôn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý. Hôm nay Quý Thanh Thời nói nhiều hơn so với mọi ngày, "Cô không cần phải dọn cục diện bế tắc do những tấm ảnh chụp cô đăng lên nữa. Cứ để như vậy đi. nếu một ngày nào đó Diệp Thu nguyện ý gả cho tôi, cô ấy sẽ không để tâm đến nhữngthứ đó nữa, tôi thì càng không quan tâm." Cái chữ "gả" đó như xe tăng ủi qua ủi lại trong lòng Sở Sam. Ngưng một chút Quý Thanh Thời nói tiếp, "Nếu đã không muốn dính dáng gì tới cô nữa thì cô hay xóa toàn bộ phần diễn của Diệp Thu trong bộ phim của cô đi. Lúc phát sóng cũng đừng để bất cứ thứ gì liên quan đến Diệp Thu xuất hiện." Sở Sam liền biết anh nào có dễ nói chuyện như vậy. Những dự án của cô tái khởi động lại bình thường nhưng bộ phim tâm huyết của cô thì anh lại không buông tha. Giọng nói cô nhẹ nhàng: "Quý Thanh Thời, bộ phim đó tốn thời gian phí công sức, Diệp Thu có mặt xuyên suốt cả bộ phim, điều này có khác gì phải quay lại mới hoàn toàn?" Đầu tư lớn như vậy, cô lấy đâu ra tiền để quay lại cảnh của Diệp Thu? Quý Thanh Thời: "Đó là chuyện của cô." Sở Sam nhìn anh, người đã từng quen thuộc ấm áp nay đã trở nên lạ lẫm vô tình. "Em chỉ đăng có mấy bức ảnh mà anh nhất định phải đuổi cùng giết tận em như vậy sao?" Quý Thanh Thời: "Đó là vấn đề của mấy bức ảnh đó sao? Sở Sam, tôi đối với cô ân nghĩa đã tận. Ban đầu chúng ta có thể gặp nhau thì cũng có lúc sẽ chia tay. Đừng xé nốt lòng tự tôn cuối cùng của mình." Anh lười nói về những thứ này, nói đến nhân vật của Diệp Thu trong phim, "Đây là cô cố tình đặt bẫy cô ấy, tôi nói không sai chứ?" Sắc mặt của Sở Sam biến đổi nhưng ngay lập tức lấy lại tỉnh táo. "Quý Thanh Thời, anh đừng tự ý gán tội cho người khác!" "Diệp Thu ở đoàn phim chín tháng, là ai khi dễ cô ta, ai gây khó khăn cho cô ta? Chẳng phải lần nào tuyên truyền cũng nói tốt về cô đó sao?" "Bộ phim đó là tâm huyết suốt bao năm nay của em, cô ta lại diễn một vai quan trọng như vậy, chẳng lẽ em không muốn bát cơm của mình hay sao mà lại xem nó như trò đùa? Quý Thanh Thời, em là người như vậy sao?" Cô càng nói càng ấm ức, "Trước khi bấm máy, em đã nói với anh là công ty quản lý của Diệp Thu nhờ người móc nối quan hệ tranh thủ cho cô ta nhân vật này, em vốn không tính cho bởi vì cô ta từng hẹ hò với anh. Em không phải người máy, không làm được mấy chuyện không để ý tới quá khứ, không có hào phóng như vậy, nhưng cuối cùng em cũng đã thuyết phục chính mình, lấy đại cục làm trọng. Suy nghĩ thoải mái một chút, cuối cùng em cũng để cho cô ta diễn vai đó." Sở Sam thở dài một hơi, "Rốt cuộc cô ấy đã kể lễ với anh như thế nào mà anh lại cảm thấy để cho cô ấy diễn nữ hai là ấm ức cho cô ấy, cảm thấy em đang lập bẫy cô ta? Trong mắt anh có phải em mang trên mình tội lỗi chồng chất rồi hay không?" Cô hỏi liên tiếp mấy câu, giọng nói kích động. Từ đầu đến cuối Quý Thanh Thời chỉ lẳng lặng nghe, không phản bác cũng không tỏ thái độ. Anh hỏi: "Nói xong chưa?" Sở Sam sững sờ, anh không tin cô. Quý Thanh Thời: "Trước hôm nay, tôi cho là cô thoải mái, cũng giống như tôi đặt sự nghiệp lên đầu, không lấy nó làm trò đùa. Nếu cô thật sự xem Diệp Thu như một diễn viên mà dùng thì tôi đã không nghi ngờ cô âm thầm ngáng chân cô ấy." Những lời còn lại nói ra cũng dư thừa, anh cũng không có thời gian. Sở Sam thấy anh xoay người mở cửa xe, cô tiến lên hai bước lấy tay cặn cửa xe. "Quý Thanh Thời, có phải đã xảy ra hiểu lầm gì rồi không?" Quý Thanh Thời xoay mặt, hỏi lại: "Còn có thể có hiểu lầm gì?" Ánh mắt của anh khiến lòng cô rét run. Sở Sam: "Anh có thể đi tra xem đến cùng có có làm gì Diệp Thu hay không? Đoàn phim nhiều người như vậy, em có àm gì cũng như giấy gói lửa, không người nào không tra ra được." Quý Thanh Thời cũng nhìn cô, "Đây chính là điểm thông minh của cô, có thể ra tay chặt chẽ đến nỗi không một giọt nước lọt ra ngoài. Ngoại trừ lòng mình biết, không còn ai biết được." Anh để tay lên chốt cửa xe một lần nữa, vệ sĩ hiểu ý, tới ra hiệu Sở Sam tránh ra. Sở Sam đưa mắt nhìn xe của Quý Thanh Thời đi xa, chỉ còn hai cái đèn đuôi xe, cuối cùng hòa vào dòng xe cộ. Cô trở về trong xe, không còn chút hơi sức. Cô cho rằng nó không có một sơ hở nào, may mắn qua mặt được Quý Thanh Thời nhưng không ngờ vẫn bị anh nhìn thấu. Lúc trước khi lên kế hoặc quay phim, người đại diện của Diệp Thu nhờ quan hệ tìm tới cô, vốn ban đầu người đại diện không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ mong một vai phụ thôi là được. Cô nghĩ ngơi hồi lâu, nói với người trung gian cho bọn họ mặt mũi, để Diệp Thu diễn nữ hai. Người trung gian không biết mối quan hệ phức tạp giữa Sở Sam, Diệp Thu và Quý Thanh Thời, rất cảm kích vì cô nể mặt, anh phải dùng nó để tranh công với người đại diện của Diệp Thu. Mà người đại diện của Diệp Thu lại cảm kích người bạn trung gian này đến rơi nước mắt, tranh thủ được cho Diệp Thu tài nguyên tốt nhất từ trước tới nay. Cô sớm đoán được, nếu cho Diệp Thu vai phụ bình thường thì chắc chắn Diệp Thu sẽ không nhận nên cô hạ giá, cho Diệp Thu diễn nữ hai. Như vậy thì khi Diệp Thu có từ chối diễn thì người đại diện của cô chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vì người đại diện đã tốn rất nhiều của để cảm ơn người bạn trung gian, hơn nữa đây có thể là cơ hội rất tốt cho Diệp Thu nổi tiếng. Kỹ năng diễn xuất của Diệp Thu bình thường, trước đó chưa từng được mài giũa ở đoàn làm phim quy mô lớn bao giờ, cho cô diễn vai nữ quan trọng như vậy nhất định sẽ vắt kiệt sức của cô. Nhưng cô không ngờ tới Diệp Thu còn có thể nhẫn nhịn hơn so với dự đoán của cô. Chín tháng, Diệp Thu chịu đựng hết tất cả tủi thân để hoàn thành xong cảnh quay của mình. Lúc ấy cô đã ngờ tới, với tính cách cao thượng của Diệp Thu, đã đến chỗ của cô kiếm ăn thì chắc chắn sẽ không bao giờ tái hợp lại với Quý Thanh Thời. Bây giờ Quý Thanh Thời yêu cầu cô cắt hết các cảnh quay của Diệp Thu, đợi đến khi phim phát sóng, người xem phát hiện diễn viên bị đổi, tất cả mũi giáo sẽ chĩa hết về phía cô, nói cô chèn ép Diệp Thu. Đến lúc đó Quý Thanh Thời nhân cơ hội làm sáng tỏ vài câu thì những tin đồn trước kia đều trở thành tạp nham, tự vỡ. Thật sự giết người trong vô hình chính là Quý Thanh Thời, không chừa cho cô một đường lui. *** Hôm nay Diệp Thu kết thúc công việc muộn vì có cảnh đêm. Ăn cơm xong, về đến khách sạn đã gần mười một giờ. Cửa sổ cuối hành lang có một bóng dáng rắn rỏi đang đứng. Cô ngừng chân, người kia đúng lúc nhìn qua. Diệp Thu thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói bên tai trợ lý vài câu. Trợ lý nhanh chóng hiểu ra, gật đầu, "Được." Diệp Thu cầm kịch bản từ trong tay trợ lý, bảo cô về đi ngỉ. Cô mở điện thoại, bước đi cực chậm, đổi tên gợi nhớ của trợ lý thành "Đằng". Tiếp theo, cô gửi một tin nhắn giọng nói: 【Em đến rồi.】 Quý Thanh Thời không đến phim trường nên không biết hôm nay cô quay phim đến muộn. Anh đi lên phía trước: "Hẹn hò cùng bạn trai à?" Lời này nói ra, tới anh còn cảm thấy chua chát. Nếu là ở trước kia, thì cho dù có kề dao lên cổ anh cũng không hỏi mấy câu mất mặt như vậy. Diệp Thu không phản ứng, quẹt thẻ mở cửa. "Anh tới là muốn hỏi em vài chuyện." Quý Thanh Thời thấy cô không có ý định nghe, anh đưa tay chặn chốt cửa, "Hỏi xong anh sẽ đi ngay." Diệp Thu: "Nói." Cô nhìn cửa, một ánh mắt dư thừa cũng không cho anh. Quý Thanh Thời: "Em thật sự đang hẹn hò cùng Hoắc Đằng sao?" Lúc nói chuyện, tim anh vô thức nảy lên một cái. "Vừa mới hẹn nhau xong, anh đoán xem." Cô vẫn không nhìn anh. Hồi lâu sau, Quý Thanh Thời gật gật đầu, tay vẫn còn đặt trên chốt cửa không tính bỏ xuống nhưng lại không tìm được lý do nào để ở lại. Anh cố gắng kéo dài thời gian, lần sau anh sẽ không có cớ nào đến tìm cô nữa. "Chẳng phải người đại diện của Hoắc Đằng rất không thích em và Hoắc Đằng xuất hiện cùng nhau sao? Sao có thể lâu dài được." Diệp Thu: "Anh ấy và người đại diện cãi nhau hơn một năm rưỡi, người đại diện thỏa hiệp, nhưng không cho phép anh ấy công khai tình cảm, không cho phép tôi xuất hiện cùng với anh ấy, cũng không cho phép tôi dựa hơi của anh ấy. Tôi cũng không có vấn đề, dù sao thì công khai sẽ có áp lực lớn. Hai người ở bên nhau cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm là được rồi. Về việc công khai hay kết hôn thì bây giờ nhắc tới cũng không thực tế." "Quý tổng, ngài còn gì muốn hỏi sao?" Đang nói, điện thoại Diệp Thu vang lên, "Đằng" gọi tới. Diệp Thu tắt chuông, Quý Thanh Thời cũng liếc thấy cái biệt danh đó. Bây giờ bọn họ yêu ngầm, không thể ghi tên đầy đủ. Anh cho rằng như vậy chứ không muốn nghĩ đó là biệt danh của những người yêu nhau. Diệp Thu: "Tôi còn phải trả lời điện thoại." Ý nói anh đừng cản cô về phòng nữa. Quý Thanh thời dùng sức nắm chạt chốt cửa, "Còn một chuyện nữa, anh nói Sở Sam cắt hết các cảnh quay của em trong bộ phim đó, anh và cô ta đã hoàn toàn phân rõ giới hạn." Diệp Thu: "Đều đã qua rồi. Tôi biết cô ta cho tôi một cái bẫy như tôi vẫn lựa chọn nhảy vào. Không trách người khác, là tôi tự nguyện. Hơn nữa, tiền cát sê cô ta cho tôi cũng không ít, cầm tiền xong lại đâm người ta một đao không phải phong cách của tôi, tôi cũng không biết phải bàn giao với công ty như thế nào. Chuyện của tôi, sau này anh đừng lo nữa, bao gồm cả chuyện này." Quý Thanh Thời: "Vậy anh nói Sở Sam giữ lại hết." Diệp Thu xoay mặt, lúc này mới nhìn anh: "Sau này anh đừng tìm tôi nữa có được không? Anh như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với bạn trai. Tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ rất để ý, giống như lúc trước anh và Sở Sam dây tơ hồng chưa đứt, tôi cũng rất để ý, cũng rất khó chịu nên tôi không muốn bạn trai của tôi phải trải qua laoij cảm xúc mà tôi từng trải. Quý tổng, ngài hiểu ý tôi chứ?" Tay Quý Thanh Thời khẽ run, anh buông chốt cửa, gật đầu. Điện thoại Diệp Thu lại vang lên, vẫn là cái tên "Đằng". Cô tiếp tục nhấn im lặng, đẩy cửa bước vào sau đó lập tức đóng cửa lại vì sợ Quý Thanh Thời vào theo. "Diệp Thu." Quý Thanh Thời vô thức đặt tay lên cửa. Cô sập mạnh cửa vào, kẹp luôn ngón tay của Quý Thanh Thời. Diệp Thu mở hé cánh cửa ra một chút. Anh đứng bên ngoài, cô đứng bên trong. Thẻ phòng vẫn chưa cắm, trong phòng một màu đen kịt. Đèn hành lang rọi đến chỗ hai người. Đáy mắt Diệp Thu lạnh nhạt, cô muốn hỏi có phải tay anh bị kẹp đau rồi không nhưng lời đến cổ lại không thể phát ra miệng. Đầu ngón tay bị kẹp của Quý Thanh Thời rất lạnh và đau. Bây giờ nóng lên còn khó nhịn đau hơn. Thật ra anh cũng không có gì muốn nói với cô, chỉ muốn giữ thêm vài giây. "Sau khi chia tay với em, anh không phải không nhớ em nhưng lại không có mặt mũi đến tìm em tái hợp lại." Chuông điện thoại lại reo, Quý Thanh Thời cầm chặt tay nắm cửa, Diệp Thu nhấn nút trả lời: "Alo, em mới vừa gặp Phục tổng nên nói chuyện vài câu, anh về đến đâu rồi?" Cửa đóng lại. Quý Thanh Thời không nghe được âm thanh bên trong nữa. Cô vì người đàn ông khác mà hoàn toàn cắt đứt liên quan với anh. Giờ khắc này, tất cả máu ghen sộc thẳng lên não, anh không thể không thừa nhận là đau khổ muốn chết. Anh không muốn Diệp Thu hẹn hò với người đàn ông khác, không muốn cô gọi điện cùng người đàn ông khác. Hoắc Đằng biết rõ mối quan hệ giữa anh và Diệp Thu, cũng biết anh đang theo đuổi lại cô nhưng lại cố tình chặn ngang một bước để giành lấy tình yêu với cô. Cho nên anh tìm cô như vậy được tính là nạy góc tường sao? Hoắc Đằng mới là tiểu tam. Diệp Thu đi đến phòng ngủ, nói với trợ lý: "Vất vả cho em rồi, ngủ ngon." Vừa cúp điện thoại, tiếng đập cửa lại vang lên. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết lại là Quý Thanh Thời. Diệp Thu không ra mở cửa, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, không giống cái kiểu gõ lặng lẽ như tối qua. Diệp Thu sợ làm phiền mấy căn phòng gần đó nên cô đi ra ngoài mở cửa. "Quý Thanh Thời, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Quý Thanh Thời giơ ngón tay bị kẹp lên, chịu đau nói: "Diệp tiểu thư, tay anh không hoạt động được nữa, là bị cửa của em kẹp. Nếu không em đưa anh đến bệnh viện khám thử?" Diệp Thu: "..." * Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tiểu Chu rót nước uống xong rồi đi tìm "lam nhân" Tri Tri nhưng lại thấy cậu nhóc đang đeo bịt mắt, khiến tiểu tiểu Chu khó hiểu. "Lam nhân" Tri Tri lấy hai tay vuốt vuốt các góc, nói: "Tớ mới vừa xem hết chương mới hôm nay." Tiểu tiểu Chu: "Cậu bị ngược cho khóc luôn hả?" "Lam nhân" Tri Tri lắc đầu: "Một màn cuối cùng kia của ba tớ thật không dám tin vào mắt mình." * #08072020