Triệu An Chi cuối cùng vẫn thu được lời xin lỗi công khai. Tiếu Thần giống như cô nghĩ, rất để ý tới Vương Nhạc Đồng. Nhưng qua chuyện này, các cô coi như công khai tuyệt giao, tuy còn ở chung dưới mái hiên nhưng cũng không ai nói chuyện với Tiếu Thần nữa. Thi cuối kỳ rất nhanh trôi qua. Trương Văn Ngọc thi xong lập tức về nhà, Tần Tình vốn dĩ muốn cùng Triệu An Chi đi về nhưng cha mẹ cô lại muốn tới Bình Giang chơi mấy ngày nên cô đành phải ở lại, đợi cả nhà cùng về. Bị Tần Tình bỏ bom phút cuối, Triệu An Chi đành phải hỏi một vòng xem có ai cùng đua xe với mình không. Lúc mở danh sách ra, nhìn thấy cái avata của Hà Trạch Sinh thì không hiểu sao cô liền không tự giác bấm vào rồi. “Ma ca, đua xe không?” Ma ca là xưng hô mà đám fan dành cho Hà Trạch Sinh, vừa kỳ quái vừa buồn cười. Triệu An Chi nhìn vài lần liền nhớ kỹ, một chút không cẩn thận liền phun ra rồi. Hà Trạch Sinh không biết nói gì “……” Triệu An Chi đành phải nghiêm túc nói: “Sư huynh chừng nào về nhà? Ngày mai buổi chiều 5 giờ hẹn ở sân bay Hồng Khúc được không?” “Được.” Triệu An Chi chỉ là thử thử thôi, không nghĩ tới Hà Trạch Sinh thật sự đáp ứng. Cô cẩn thận nghĩ lại, hỏi chuyến bay của anh mới biết bọn họ đi cùng chuyến a. Mà chuyến bay này tới An Khánh là vào buổi tối. Triệu An Chi vốn đang lo lắng một mình đi về nhà có chút không an toàn, đang nghĩ có nên gọi Triệu Mân tới đón không. Hiện tại cô chẳng cần lo nữa, nhà của Hà Trạch Sinh và cô ở gần, hai người cùng về thì là an toàn nhất rồi. Hai người hẹn nhau ở cổng trường để cùng đi xe ra sân bay. Chiều hôm xuất phát, Triệu An Chi tính toán thời gian ra cửa, không nghĩ tới chỉ đem vali xuống lầu cũng đã tốn rất nhiều sức. Mắt thấy sẽ đến muộn vài phút, Triệu An Chi liền có chút sốt ruột, một đường kéo rương hành lý đi thật nhanh, vừa đi vừa kiểm tra tín nhắn di động. Hà Trạch Sinh đã đến cổng trường, tính thời gian gọi xe, lại báo cho nàng trên WeChat. Triệu An Chi thấy tin nhắn lại càng sốt ruột hơn. Nếu xe đến mà cô còn chưa tới, để tài xế phải chờ thì Hà Trạch Sinh cũng sẽ xấu hổ. Cô đành phải càng đi nhanh hơn, cái va li vừa rồi còn cảm thấy nặng, bây giờ lại bị cô kéo đi như bay. Triệu An Chi thật vất vả đến được cổng trường thì vẫn muộn ba phút. Cô chưa thấy Hà Trạch Sinh thì anh đã thấy cô, đi qua giúp cô kéo hành lý, nói: “Đi thôi.” Nếu là ngày thường thì Triệu An Chi sẽ không để Hà Trạch Sinh giúp mình xách rương hành lý, nhưng cô vừa vội vàng một đường, cánh tay đều sắp không phải của mình rồi, đầu cũng ong ong, thở gấp gáp nên cũng chẳng ý thức được anh đã giúp mình đẩy hành lý. Triệu An Chi ngồi vào trong xe, xin lỗi tài xế rồi cả người mới thả lỏng lại. Hà Trạch Sinh giúp cô đem hành lý phóng tới cốp xe rồi mới ngồi vào. Triệu An Chi lúc này mới ý thức được, Hà Trạch Sinh đã giúp mình làm một loạt việc này. Kỳ thật đây chỉ là những việc nhỏ nhưng đối với một người không muốn tiếp xúc với cả người giao cơm hộp như cô thì có người hỗ trợ làm những việc này đã là quá tốt rồi. Triệu An Chi nhìn sườn mặt của Hà Trạch Sinh, không thể không hít mấy ngụm khí mới bình tĩnh lại được. Xuống xe Triệu An Chi mới phát hiện, Hà Trạch Sinh chỉ mang theo cái ba lô, ngoài ra chẳng mang theo cái gì. “Đồ của anh đâu?” Hà Trạch Sinh mặt không biểu tình, giống như không hiểu cô đang nói gì: “Trong ba lô a.” Triệu An Chi nhìn nhìn cái va li của mình, lại nhìn nhìn cái ba lô của Hà Trạch Sinh, hỏi: “Anh đựng cái gì trong đó a?” “Sách.” “Thế quần áo đâu?” Hà Trạch Sinh lộ ra bộ mặt ngây dại điển hình: “Mang quần áo làm gì? Trong nhà không phải vẫn còn sao.” Mỗi lần Triệu An Chi nhìn thấy biểu tình giống con cún con này của anh thì liền muốn xoa xoa đầu anh, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng chiều cao hai người chênh lệch quá nên chỉ có thể than thở mà cúi đầu. Hà Trạch Sinh quả nhiên vẫn là một nam sinh thẳng tuột. Cô vốn dĩ nhìn anh vào đại họ, phong cách ăn mặc có cải thiện thì mừng thầm. Nhưng giờ nghĩ lại thì chắc đây là công lao của bạn cùng phòng anh a, còn thẩm mỹ của anh vẫn không thay đổi tí tẹo nào. Giống Triệu An Chi đây là phải mang theo một rương tràn đầy quần áo, vì cô sợ quần áo trong nhà đã không thể mặc được. Nhìn Hà Trạch Sinh chỉ mang sách về thì Triệu An Chi đã có thể tưởng tượng ra hắn sẽ tiếp tục mặc cái áo khoác lớn màu tím sến súa kia. Triệu An Chi không biết phải than thở ra sao. Hà Trạch Sinh cũng không nhiều đồ nên có thể đem theo lên máy bay. Triệu An Chi cũng đành phải cầm hành lý đi gửi khiến Hà Trạch Sinh phá lệ mà cười nhạo cô một chút. Hai người vừa ngồi vào chỗ thì Hà Trạch Sinh đã đeo bịt mắt, trong chốc lát liền ngủ say. Triệu An Chi lại có chút nhàm chán, nhìn sườn mặt của hắn mà ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng hâm mộ mà nhìn môi hắn a. Hà Trạch Sinh là tiêu chuẩn môi hồng răng trắng, không giống Triệu An Chi luôn phải thoa một tầng son mỏng thì cả người mới có chút khi sắc, nếu không thì luôn có một bộ dạng bị bệnh a. Triệu An Chi nhìn hồi lâu, đột nhiên một bàn tay vươn ra vỗ vào đầu nàng, đem cả đầu nàng hướng nhìn thẳng. Hà Trạch Sinh lên tiếng nói: “Cô muốn nhìn chằm chằm xuyên qua người tôi sao?” Khả năng bởi vì cái nhìn chăm chú kia không có hàm ý đặc thù gì nên Triệu An Chi nghe xong cũng không chột dạ, ngược lại lần nữa tiến đến, nghiên cứu cái bịt mắt của anh. “Bịt mắt này của anh là giả hả? Sao anh phát hiện ra?” Hà Trạch Sinh cũng không phải thật sự thấy được, không biết Triệu An Chi đang định sờ bịt mắt của mình nên giơ tay lên muốn chỉnh lại bịt mắt, đúng lúc bắt được bàn tay thiếu nữ. Hai người đều sửng sốt một chút. Tay Triệu An Chi là nơi béo nhất trên người, vừa nhỏ vừa tròn, thịt mum múp, nếu chỉ nhìn tay thì không khác gì đứa trẻ mười tuổi. Giờ phút này tay cô bị Hà Trạch Sinh chộp lấy nhéo nhéo. Triệu An Chi vội rút tay về, đeo bịt mắt, cưỡng bách mình phải ngủ. Hà Trạch Sinh cũng có chút xấu hổ, hắn đem bịt mắt đẩy đẩy, nhìn sang bên cạnh thấy Triệu An Chi nghiêng mặt đi giả bộ ngủ. Anh cảm thấy có một loại cảm xúc mềm như bông, suy nghĩ trong chốc lát liền dứt khoát không nghĩ nữa mà kéo bịt mắt xuống. Lúc này không còn Triệu An Chi ở bên cạnh nhìn chằm chằm nữa nên Hà Trạch Sinh rất nhanh liền ngủ mất. Lúc máy bay hạ cánh, lấy hành lý xong đi ra khỏi sân bay đã là 11 giờ. Cùng một nhiệt độ nhưng An Khánh lạnh hơn Bình Giang nhiều. Triệu An Chi mặc quần áo vừa dày vừa nhiều, đem cả người vây lại tròn thu lu, trên cổ còn có một cái khăn quàng cổ màu hồng nhạt. Cô thoài mái thở ra trong gió lạnh. Còn Hà Trạch Sinh ở bên cạnh liền ăn mặc có vẻ đơn bạc, bên ngoài áo len chỉ có một cái áo khoác nhìn đã thấy không thể giữ ấm, trên cổ trống không. Cả người anh như đông lạnh lại, run lên bần bật. Đáng thương cho anh không mang theo bộ quần áo nào nên bây giờ chỉ có thể gồng người chịu đựng. Triệu An Chi cởi khăn quàng cổ của mình xuống nói: “Anh quàng tạm khăn cổ đi, anh mặc ít quá, cẩn thận bị cảm.” Hà Trạch Sinh nhìn cái khăn màu hồng nhạt kia. Triệu An Chi đang nghĩ rằng anh sẽ cực tuyệt thì Hà Trạch Sinh lại rụt rè nói: “Có thể chứ?” Ngay sau đó anh thấp hèn mà tự cúi đầu. Anh đã lạnh đến độ tay cũng không muốn thò ra. Mà động tác liên tiếp này khiến Triệu An Chi ngẩn người, ngay sau đó không tự giác nhếch khóe miệng, cắn cắn môi để ngăn không bật cười. Cô đem khăn quấn lên cổ Hà Trạch Sinh, quấn xong lại giấu đầu khăn vào trong áo khoác, có thế gió mới không lọt vào. Triệu An Chi lại điều chỉnh khăn, thấy cái gáy của Hà Trạch Sinh ở ngay trước mắt mình thì lập tức ngứa tay, cuối cùng vương tay ra xoa đầu anh mà nói: “Được rồi.” Hà Trạch Sinh bị xoa nhẹ đầu liền ngẩng đầu, từ trên cao mà nhìn xuống Triệu An Chi. Có lẽ bởi vì ân tình của cái khăn quàng này mà cuối cùng anh cũng quyết định bỏ qua cho cô. Khăn của Triệu An Chi xác thực rất ấm, trên mặt Hà Trạch Sinh rốt cuộc đã có chút huyết sắc. Triệu An Chi cởi khăn quàng cổ xuống thì vội vàng đem mũ kéo lên, lại kéo khóa lên cao nhất, để che cái cổ trống không. Chờ hai người về đến tiểu khu thì đã là 12 giờ. Khu nhà của Triệu An Chi là chung cư nhưng đã lâu đời, còn khu nhà của Hà Trạch Sinh cách đó khoảng 500 m thì lại mới hơn nhiều. Điểm khác biệt này thể hiện ngay ở số lượng đèn đường. Trên đường về nhà Triệu An Chi thiếu rất nhiều đèn nên lúc này cô không cự tuyệt anh đưa về nhà. Nhà Triệu An C ở trên một sườn núi, Hà Trạch Sinh không thể không thò tay ra giúp cô mang hành lý đi lên. Triệu An Chi cảm thấy hôm nay đại khái là ngày mà Hà Trạch Sinh đẹp trai nhất a. Cô nghĩ nghĩ rồi cũng không cự tuyệt mà an tâm đi đằng trước dẫn đường. Triệu An Chi hôm nay mặc nhiều quần áo, Hà Trạch Sinh thấy cô cả người trong vo, ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện thì tâm tình cũng tốt lên nhiều. “Hôm nay cô thật cao hứng?” Triệu An Chi ngẩng đầu nhìn anh, vì đèn đường cách nhau khá xa nên chỗ này thiếu ánh sáng, cũng khiến mặt Triệu An Chi không rõ ràng. Hà Trạch Sinh chỉ có thể thấy đôi mắt ướt át của cô cùng với hàng lông mi vẫn hấp dẫn anh. Đám lông mi đáng ghét. Hà Trạch Sinh nhủ thầm trong lòng. Triệu An Chi thì hướng anh cười: “Vui vẻ a, về nhà ai không vui?” Cùng anh về nhà thì càng vui a. Triệu An Chi nghĩ thôi chứ không dám nói vì như thế quá ái muội đi. Cô ngẩng đầu, phát hiện Hà Trạch Sinh đang nhìn mình, dần dần cũng mỉm cười. Triệu An Chi đột nhiên quay mặt đi, nói: “Tới nơi rồi, anh mau về nhà đi.” Hà Trạch Sinh nhìn nhìn rương hành lý, nói: “Để tôi giúp cô đưa lên lầu.” Triệu An Chi tức khắc lắc đầu như trống bỏi, nói: “Đừng đừng đừng, nếu như bị người ta thấy thì sẽ nói em mang theo con rể về nhà đó.” Hà Trạch Sinh bị chọc cho vui vẻ, nói: “Vậy được, tôi đi trước đây.” Triệu An Chi gật đầu với anh. Thấy anh đi xa rồi cô mới nhớ khăn quàng cổ của mình vẫn ở chỗ anh nhưng lại thấy trời lạnh như vậy thì cứ để anh quàng rồi lấy lại sau cũng được.