Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Chương 18 : Chương 35-36

Chương 35: MỘT LÊN THIÊN ĐƯỜNG MỘT XUỐNG ĐỊA NGỤC Nếu họ quyết giữ ký ức cho riêng mình thì có khi nào đến phút cuối mới nhận ra, thực ra đó hoàn toàn là những cảnh tượng khác hẳn nhau. Hướng Viễn cũng chẳng có thời gian để bực bội chuyện này vì ngày khai trương khu nghỉ mát suối nước nóng đã gần kề trước mắt. Cô và Đằng Vân, hai người phụ trách chính, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, trong đầu dày đặc những chuyện phải chuẩn bị cho ngày khai trương, những việc khác đều không chứa nổi.  Đêm trước hôm khai trương, họ làm một cuộc tổng kiểm tra lần cuối. Hướng Viễn và Đằng Vân đều là những người cầu toàn, đã làm việc thì phải dốc cạn tâm huyết mà làm nên hạng mục này đã hao phí của họ rất nhiều tiền của và tâm huyết, nay tên đã lên cung, bắt buộc phải bắn theo quỹ đạo đã vạch ra, nhắm trúng hồng tâm, tuyệt đối không được sai lệch. Đến khi đã xác định nhân viên, vật tư của mỗi chi tiết đều đúng vị trí, không còn vấn đề gì nữa, chỉ đợi ngày đại các khai môn hôm sau thì đã khuya lắm rồi. Hướng Viễn không sốt ruột về nhà ngay mà thong thả dạo bộ ở con đường nhỏ thiết kế theo kiểu Lãnh Nam Viên Lâm, Đằng Vân cũng đi theo bên cạnh. “Anh cũng mệt quá rồi, mau về nhà nghỉ đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm”, Hướng Viễn cười đuổi anh về. Đằng Vân đẩy gọng kính trên sóng mũi lên, đáp: “Câu này cũng dùng được với cô đấy chứ. Sao, vẫn cãi nhau với Diệp thiếu gia à? Hướng Viễn mà tôi quen không phải người so đo tính toán những chuyện vặt vãnh”. Hướng Viễn cười bảo: “Rõ thế à? Tôi nên nói là do tâm sự tôi quá mỏng hay là do anh quan sát tinh tế đây?” “Tôi chỉ cảm thán, cho dù trái tim một người to lớn đến đâu thì cũng bị những chuyện nhỏ nhặt hành hạ đến mệt mỏi.” “Chuyện to, chuyện nhỏ?”. Hướng Viễn lẩm bẩm, sau đó đột nhiên hỏi một câu: “Đằng Vân, anh có tin Giang Nguyên sẽ trở thành một công ty lớn thật sự không? Như những công ty lớn như Vĩnh Khải, Trung Kiến ấy” “Tin chứ”, Đằng Vân nói với vẻ khẳng định, “tôi tin cô thôi”. Hướng Viễn cười khổ: “Tôi… tôi cũng chẳng qua là làm cho người ta thôi. Giang Nguyên họ Diệp, tôi họ Hướng, rõ ràng quá rồi còn gì? Nực cười là tôi lại tưởng mình vốn sống là người họ Diệp, chết là ma họ Diệp chứ. Gần đây, khi nghe ngừơi ta nói những lời ấy tôi mới giật mình tỉnh mộng”. Đằng Vân chần chừ nhưng vẫn tỏ ra bình thản đáp: “Thực ra chỉ cần cô muốn thì họ Diệp hay họ Hướng cũng sẽ được định đoạt trong tích tắc mà thôi”. Hướng Viễn sững sờ, quay sang nhìn anh, Đằng Vân đang nhắm mắt, lắng nghe âm thanh lạo xạo khi gió thôi qua những khóm trúc hai bên đường. Phải rồi, đều trong tích tắc thôi. Một lên Thiên đường, một xuống Địa ngục. Trái tim Hướng Viễn như con mèo hoang nhưng lại bị buộc chặt bởi một sợi dây thừng, buộc rất chặt. Lúc này, đa số những nhân viện làm việc trong khu nghỉ mát đã yên giấc, chỉ còn đợi những bận rộn ngày mai. Cả một khuôn viên rộng lớn chìm trong tỉnh lặng, chỉ có tiếng thì thào của gió và lá cây, lúc cao lúc thấp như gần như xa… Hồi lâu sau, Hướng Viễn mới cảm thấy trái tim mình yên phận hơn trong khung cảnh tĩnh mịch này, cô nhìn Đằng Vân nói: “Đó không phải nỗi lo lắng của tôi”. Đằng Vân mở mắt, khoanh hai tay lại, cười mà không nói gì. Hướng Viễn lại cùng Đằng Vân đi tiếp, một vầng trăng non treo trên đỉnh ngôi chùa gần đó – xa vời, cô đơn như một giấc mộng. Hướng Viễn chuyển chủ đề vào lúc thích hợp: “Nhìn kìa, mặt trăng xuất hiện rồi… Tôi đã kể với anh về ánh trăng ở quê tôi chưa nhỉ? Đã lâu rồi tôi chưa trở về. Thứ khiến tôi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là ánh trăng quê nhà, lúc nằm mơ cũng nhớ, lúc tỉnh cũng không quên được… Nó sáng quá, sáng đến nỗi tôi không tìm được nơi nào để trốn. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi tôi cũng không rõ ánh trăng trong ký ức và ánh trăng đời thật có giống nhau không? Tại sao tôi chỉ nhớ những ngày tôi và Khiên Trạch còn ở Vụ Nguyên? Lúc đó, tôi luôn nghĩ ánh trăng lúc nào cũng tròn đầy không khuyết nhưng thực tế thì mỗi ngày nó đều thay đổi. Đằng Vân, anh nói đi, thứ tròn đầy kia có phải là mặt trăng không hay chỉ là hồi ức của tôi? Là hồi ức của tôi đã làm cho nó đẹp hơn”. Đằng Vân cười rồi bắt chước Hướng Viễn, ngẩn cao đầu nhìn thật lâu như một đứa trẻ. Anh nói: “Dù là cùng một ánh trăng nhưng trong lòng mỗi người mỗi khác. Tôi còn nhớ lần hẹn đầu với người ấy, đó là một buổi tối, chúng tôi thuê một chiếc thuyền ra biển câu cá. Cô biết đấy, người ấy làm trong một cơ quan trọng yếu của chính phủ, chuyện gì cũng phải nghĩ đến có ảnh hưởng hay không, đối với quan hệ của chúng tôi, trước kia cũng cứ do dự không quyết định được… Chỉ có đêm hôm đó, mọi thứ đều thay đổi”. Lúc Đằng Vân nói, nụ cười bên khóe môi rất dịu dàng và ấm áp, đương nhiên Hướng Viễn biết “người ấy” mà Đằng Vân nhắc đến chính là người yêu đồng tính vô cùng thân mật của anh. Đằng Vân nói tiếp: “Rất lâu về sau, mỗi khi nhắc đến đêm ấy, tôi thường nói, tôi nhớ rõ là vào một đêm trăng, ánh sáng khi tỏ khi mờ nhưng anh ấy lại khẳng định chắc chắn rằng đêm ấy không có trăng, biển còn có mưa nhỏ. Giờ tôi cũng không biết ký ức của tôi và anh ấy ai thật hơn. Có lẽ lúc ấy tôi hạnh phúc đến nỗi trời mưa cũng nhớ thành trăng sáng gió nhẹ hoặc cũng có thể hôm ấy anh ấy có tâm sự nên ký ức cũng thấm ước. Đương nhiên, có khả năng nhất là có trăng và cũng có mưa, có điều là thời tiết thay đổi. Ký ức chúng tôi là thế, luôn lựa chọn ghi nhớ những điều mà mình muốn nhớ, chẳng ai quan tâm đến sự thực như thế nào”. Hướng Viễn lắng nghe hồi ức mang theo nụ cười của Đằng Vân rồi nói: “Thực ra, tôi rất hâm mộ anh”. Tình yêu của Đằng Vân mới là trong sáng nhất, không màng danh lợi, địa vị, thậm chí cũng chẳng cần kết quả.  Cô nghĩ, không biết trong ký ức của Diệp Khiên Trạch, những đoạn có cô xuất hiện thì ánh trăng có đẹp như trong ký ức của cô không. Nếu họ quyết giữ ký ức cho riêng mình thì có khi nào đến phút cuối mới nhận ra, thực ra đó hoàn toàn là những cảnh tượng khác hẳn nhau? Nếu vậy thì chẳng thà quên đi nhưng trí nhớ của cô vốn xưa nay vẫn tốt như vậy. Khu nghỉ mát suối nước nóng được chuẩn bị gần hai năm, cuối cùng đã khai trương vào một ngày đầu thu. Mọi việc đã được sắp xếp hoàn chỉnh nên hôm ấy chỉ việc vận hành theo kế hoạch. Nói như Hướng Viễn thì vở kịch hoàn hảo hay không cần phải xem lần công diễn đầu tiên có thành công hay không, nếu phút trên sân khấu xảy ra sơ suất sẽ khiến công lao chuẩn bị trước đó xem như lãng phí hoàn toàn. Trước đó cô đã bảo Đằng Vân sắp xếp chi tiết từng công việc cho những người phụ trách, từ chuyện lớn là tiếp đón những nhân vật quan trọng đến chuyện nhỏ là trang trí lọ hoa đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi việc đều có người phụ trách. Hôm ấy mà thành công thì mọi người đều có thưởng, còn ai lơ là sẽ bị phạt. Bận nhưng không loạn, mọi thứ đều có trình tự mới là điều cô cần. Mãi sau này, sự hoành tráng hôm khai trương khu nghỉ mát suối nước nóng của Giang Nguyên vẫn được dân trong ngành nhắc đến. Không cần nói đến cảnh tượng lộng lẫy hôm ấy ra sao, khách quý đến tham quan nườm nượp như thế nào mà chỉ cần nói đến lúc cắt băng khánh thành do Thư ký viện kiểm sát họ Kỷ và Phó thị trưởng phụ trách kinh tế của thành phố G thôi cũng đủ khiến mọi người ấn tượng. Những phóng viên được mời đến rất đông, những hoa chúc mừng kéo dài khắp một con phố, trên mỗi tấm thảm đỏ ở mọi nơi đều có những vị khách quý ăn mặt rất sang trọng, lộng lẫy khiến Diệp gia chưa bao giờ có ngày nào huy hoàng như vậy. Lúc Hướng Viễn bỏ tiền ra đầu tư cảm thấy ruột đau như cắt, giờ đây đã có được sự an ủi thỏa đáng nhưng không bỏ tiền ra thì làm sao thu tiền vào được? Nếu đã muốn chơi thì phải chơi cho đáng đồng tiền. Lúc đích thân tiễn vị lãnh đạo lớn ra về, Hướng Viễn khom lưng đóng cửa xe cho họ, cười vẫy tay nhìn theo chiếc xe chạy xa dần rồi mới đứng ở đó nhìn về phía cổng lớn của khu nghỉ mát, cô chỉ thấy dưới bầu trời mùa thu cao xanh vô cùng, người người nô nức, huyên náo không ngừng. Cô vẫn nhớ rõ, qua khỏi cổng lớn rồi qua một sảnh khuất, trên chiếc cột bên góc phải hành lang có đề mấy chữ triện rất tao nhã – Cựu Thời Minh Nguyệt Hữu Vô Trung. Khi ấy, Đằng Vân đã đề nghị đổi câu khác cho phù hợp hơn nhưng Hướng Viễn đã nói: “Thôi, bỏ tiền đó ra để làm gì, thế này được rồi”. Cô rất rõ, dưới sự ồn ào náo nhiệt như thế, dù có ánh trăng năm xưa thật thì “vô” cũng sẽ thắng “hữu”. Khi yến tiệc bắt đầu, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch lần lượt đi chào hỏi khách mời, đêm nay khách quý đến rất đông nhưng người nhà lại vắng mặt nhiều. Bà Diệp nằm trong bệnh viện đấu tranh giữa sự sống và cái chết đã lâu, hai tháng trước đã qua đời, theo căn dặn của Diệp Bỉnh Lâm, hậu sự được làm rất đơn giản. Diệp Bỉnh Lâm thậm chí còn không để các con ở lại mà mình ông ngồi bên hộp tro cốt của người vợ vắn số, sau đó đích thân đưa chiếc hộp lên chùa Lục Dung. Vì chỉ có Diệp Linh mới là cốt nhục của bà Diệp nên cô đã được đưa về thọ tang mẹ. Khí sắc của cô khá hơn trước nhiều, thần trí xem ra cũng tỉnh táo, lúc nhìn thấy vợ chồng Diệp Khiên Trạch còn nở nụ cười với họ. Hôm ấy, Diệp Khiên Trạch tỏ ra đau buồn vì người mẹ kế xem anh như con ruột đã qua đời, không còn tâm trạng nào lo những điều khác. Hướng Viễn thấy Diệp Linh vuốt ve bên di ảnh của mẹ, sau đó thắp hương, cô không có kinh nghiệm nên làm mãi đến chảy nước mắt mà vẫn không thắp xong. Hướng Viễn bước đến giúp một tay, lúc đó Diệp Linh đã nói: “Cảm ơn”. “Khách sáo làm gì, xem ra, em khá hơn nhiều rồi”, Hướng Viễn nói với Diệp Linh. Diệp Linh cắm hương vào lư, mỉm cười vừa nói vừa chỉ vào di ảnh của bà Diệp: “Khỏe cũng ích gì, rồi cũng ốm mà chết, ai cũng sẽ có ngày này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi”. Tuy cô chỉ vào hướng di ảnh của Diệp thái thái, Hướng Viễn biết Diệp Linh nói đúng nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác quái kỳ lạ. Cô đầu cảm thấy ngờ vực, rốt cuộc Diệp Linh đã khỏe hay là bệnh càng nặng thêm? Diệp Bỉnh Lâm nãy giờ vẫn đứng một bên không trách móc gì, yên lặng một lúc rồi gật gù: “Đi trước là có phúc”. Sau tang lễ, cuộc sống của Diệp Bỉnh Lâm càng lặng lẽ hơn, mỗi ngày nếu không ở trong viện điều trị đóng cửa đọc sách thì sẽ bảo người đưa ông đến chùa Lục Dung nghe tăng lữ giảng kinh, ông cũng ít chơi cờ hơn, chuyện công ty giao hết cho con trai và con dâu, rất hiếm khi hỏi đến. Nói bằng ý tứ trong quyển sách gối đầu giường của ông là, “Tuổi già chỉ cần yên, vạn sự không quan tâm”. Đến cả ngày khu nghỉ mát cắt băng khánh thành, ông cũng không xuất hiện, chỉ dặn Hướng Viễn: “Các con làm thì có gì mà bố không yên tâm, gặp mấy người bạn cũ thì thay bố hỏi thăm họ là được rồi”. Tuy Diệp Linh nhìn có vẻ bình thường nhưng cũng chỉ có mặt một lúc khi yến tiệc bắt đầu. Diệp Khiên Trạch sợ Diệp Linh mệt quá sẽ xảy ra chuyện gì, lại biết Diệp Linh không thích xuất hiện ở chốn đông người nên bảo người đưa về. Diệp Quân tuy bảo nhất định sẽ đến khi anh và chị dâu một mực căn dặn nhưng vốn là học viên cảnh sát, hôm nay trường có việc nên cậu cũng không đến được. Hướng Viễn hàn huyên một lúc với Trương Thiên Nhiên, lúc quay lại đã gặp ngay Diệp Bỉnh Văn. Ông ta vẫn áo mũ chỉnh tề, phong độ không giảm, khoác tay một cô gái trẻ nhìn mặt rất quen. Cô nghe Trương Thiên Nhiên nói đó là một “tiểu minh tinh” đã từng quay quảng cáo vài lần. Đã gặp mặt nhau rồi nên Hướng Viễn tươi cười nghênh đón: “Lúc nãy cháu còn nói với Khiên Trạch, sao vẫn chưa thấy chú Hai đâu, thì ra có giai nhân kế bên, cố ý tránh xa bọn cháu”. Diệp Bỉnh Văn cười tươi: “Sao lại không đến được, khu nghỉ mát này cũng có phần của tôi mà. Tốt lắm, cháu dâu à, lại lần nữa khâm phục mắt nhìn người của ông anh. Có cháu rồi thì cần đàn ông như Diệp Khiên Trạch làm gì nữa? Haha”. Giọng cười ông ta không nhỏ nên rất nhiều người xung quanh đều quay lại nhìn. Hướng Viễn không hể tức giận, đảo mắt nhìn qua cổ tay của Diệp Bỉnh Văn, kinh ngạc kêu lên như phát hiện ra châu lục mới: “Chú Hai bắt đầu tin Phật từ khi nào vậy? Chẳng lẽ chú đã làm gì có lỗi nên sợ gặp báo ứng?”, Trước khi sắc mặt Diệp Bỉnh Văn sa sầm, cô đã cười nói tiếp: “Cháu nói đùa thôi, chú Hai không để bụng chứ? Có điều nói đi nói lại thì vòng hạt gỗ trên tay chú, cháu thấy quen mắt lắm, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi”. Kỳ thực đâu chỉ nhìn thấy, vòng hạt gỗ này là vật tùy thân của bà Diệp khi còn sống, từ khi ốm nặng phải vào viện bà chưa bao giờ cởi ra. Hướng Viễn nghe Diệp Khiên Trạch nói, đeo lên người có thể hóa vận xấu thành may mắn, bệnh sẽ biến mất, nhất định nó sẽ bảo vệ chủ nhân vượt qua hiểm nghèo. Kết quả là chiếc vòng lẫn tín ngưỡng đều không giúp được bà Diệp. Sau khi tế bào ung thư lan rộng ra, bà Diệp gầy đi rất nhanh, chiếc vòng vốn vừa cổ tay bà giờ đã có thể trôi xuống khuỷa tay. Hướng Viễn sợ bà Diệp thấy sẽ kinh hãi nên nhân lúc bà thiếp đi sau khi tiêm thuốc giảm đau, cô đã len lén gỡ vài hạt trên chiếc vòng ra để nó vẫn có vẻ vừa vặn với cổ tay bà. Chiếc vòng gỗ có hai mươi bốn hạt tròn giảm xuống còn hai mươi hai hạt, rồi hai mươi… Cuối cùng khi bà Diệp hấp hối, chiếc vòng chỉ còn lại mười sáu hạt. Khi thuốc giảm đau hết hiệu nghiệm, bà Diệp đau đớn khôn xiết, đã dùng răng cắn mạnh lên chiếc vòng gỗ trên tay, tuy không sâu lắm nhưng nhìn rất nổi bật. Khi bà Diệp qua đời, đích thân Hướng Viễn thay quần áo cho bà. Lúc đó Hướng Viễn đã lắp lại sáu hạt gỗ mà cô đã tháo ra vào chiếc vòng rồi đặt trong túi áo bà Diệp. Cô vốn ngỡ nó cũng theo chủ nhân hóa thành cát bụi nhưng bây giờ lại nhìn thấy trên tay Diệp Bỉnh Văn thì cô không thể không ngạc nhiên.  Diệp Bỉnh Văn vô thức đưa cổ tay lên, mân mê mấy hạt gỗ trên đó rồi đáp lại với vẻ lơ đãng: “Chắc cháu nhìn nhầm. Đây chẳng qua là loại vòng gỗ rất tầm thường, thấy quen cũng chẳng có gì là lạ, đeo nó là do thíc thú với sự mới mẻ mà thôi”. Hướng Viễn cười gằn trong bụng, chiếc vòng này đã qua tay cô không biết bao lần, hạt thứ mấy trên đó bị mẻ, hạt thứ mấy có dấu răng, cô đều rõ mồn một. Nực cười là Diệp Bỉnh Văn còn cố trấn tỉnh để nói dối, lừa được người khác chứ là sao lừa nổi cô? Có điều Hướng Viễn không có ý định vạch mặt mà chỉ vỗ vỗ vào trán mình, nói với vẻ bất lực: “Có lẽ gần đây nhiêu việc quá làm cháu mụ mị cả đầu óc nên cứ nhìn nhầm, nghe nhầm, nhớ nhầm suốt. Nhắc mới nhớ, đêm trước khi nhìn mẹ chồng cháu qua đời, khoảng hơn ba giờ sáng, cháu không yên tâm nên đến xem thế nào, lại phát hiện ra sau cánh cửa an toàn có người đang co rúm lại khóc ở đó. Mắt hoa đầu váng thế nào mà suýt nữa cháu tưởng người đang khóc đó là chú Hai nữa đấy”. Diệp Bỉnh Văn không nói gì nữa, chỉ nhìn Hướng Viễn chằm chằm. Khóe môi Hướng Viễn thấp thoáng nụ cười châm biếm khiến ông cảm thấy mình như một con khỉ, tự cho là mình có bảy mươi hai phép biến hóa thần thông quảng đại nhưng thực tế lại không che giấu nổi cô.  Ông ta cố kiềm chế, ra hiệu cho cô gái trẻ kia đi lấy đồ uống. Sau khi cô gái xinh đẹp kia đi rồi, ông ta lập tức sa sầm mặt, nghiến răng nói với Hướng Viễn: “Chuyện của tôi không đến lượt cô lo. Cô đừng tưởng mọi người trong Diệp gia đều bị cô nắm thóp”. Hướng Viễn dồn sự chú ý lên chiếc vòng cổ trên tay Diệp Bỉnh Văn với vẻ thú vị, điềm nhiên nói: “Đương nhiên, tôi không hề có hứng thú với những chuyện xa xưa cũ rích. Có điều nể tình chúng ta là người một nhà mà nhắc nhở chú Hai rằng chiếc vòng này đeo trên tay chú, e rằng không phải là ý nguyện của người đã khuất. Mẹ chồng tôi sinh thời không muốn nhìn thấy chú, bà mất rồi chú lén lấy di vật theo bên mình, không sợ gặp ác mộng ư?” “Cô hiểu cái gì?” Diệp Bỉnh Văn như ý thức được tâm trạng mình đã quá mất bình tĩnh, không nên như vậy vào lúc này nên cố gắng kiềm chế rồi quay đầu đi, mấy giây sau hạ giọng nói, song vẫn không thể khống chế được tâm trạng của mình: “Cô chẳng hiểu gì hết, tôi và bà ấy…” “Chỉ là tôi hiểu chuyện gì với phụ nữ là hành động thú vật nhất, không thể tha thứ được nhất”. “Tôi đã làm, nhưng tôi hối hận… rất hối hận rồi…”. Giọng Diệp Bỉnh Văn mỗi lúc một thấp, ông ta như đang lảm nhảm một mình, như đang tự nhủ, cũng như đang nói với một người đã không còn: “Tôi đã cầu xin cô ấy, về sau, tôi nguyện để cô ấy kiện tôi, nguyện ngồi tù, nguyện kết hôn với cô ấy, mãi mãi không bao giờ hỏi cô ấy đứa trẻ ấy có phải con của tôi hay không, nguyện làm người đàn ông tốt chăm sóc mẹ con cô ấy suốt đời… Nhưng cô ấy không hề cho tôi một cơ hội, một lần cũng không. Cô ấy thà bị gả cho anh tôi, gả cho một người đàn ông đã vứt bỏ cô ấy về nông thôn cưới vợ sinh con, cũng không chịu cho tôi lấy một lần, đến chết cũng không. Nếu không phải do tôi cố ý lừa cô ấy, dọa sẽ nói mọi chuyện trước kia cho anh trai nghe thì cô ấy sẽ chẳng chịu nói chuyện với tôi. Cùng một sai lầm nhưng cô ấy có thể tha thứ cho anh tôi, chăm sóc con của anh ta và người khác mà không chịu tha thứ cho tôi. Có công bằng không, cô nói xem?” Hướng Viễn vừa uống nước trong cốc vừa nghe Diệp Bỉnh Lâm lảm nhảm như đang tận hưởng từng câu từng chữ trong lời tâm sự của ông ta, nhưng cô chẳng có hứng thú trả lời, chứ đừng nói là tranh cãi. Chí khí, phong độ và vẻ từng trải của Diệp Bỉnh Văn lúc này đã biến mất. Lúc này, trước mặt Hướng Viễn chỉ là một người đàn ông thất bại, ông ta nói rồi ngừng, ngừng rồi nói mà vẫn không thấy thoải mái hơn, cho đến khi ánh mắt khi bỉ của Hướng Viễn như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, ông ta mới ý thức được việc mình bị cô gái này chọc giận là điều hết sức ngu ngốc. Trước khi cầm cốc nước mà cô gái đi cùng mang về, ông ta đã kịp thu dọn hết những nét thê thảm trên gương mặt cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi quên mất, cô là người máu lạnh đến không thể máu lạnh hơn, nói những lời này cô không hiểu được đâu”. Hướng Viễn gật đầu tán đồng: “Cũng may là tôi không hiểu được”. Chương 36: Dạ hội  Cô hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻ tuổi đang mơ màng say đắm của Diệp Quân, cô chỉ muốn đưa tay vuổt ve mái tóc mềm mượt như trẻ thơ của cậu.  Trong lúc Hướng Viễn và Diệp Bỉnh Văn nói chuyện, bỗng có âm thanh vỡ vụn của thủy tinh vang lên, họ đều nghe tiếng và nhìn về phía đó như rất nhiều người khác. Họ thấy Đằng Vân đang cúi đầu lau nước trên áo khoác và người phục vụ khom lưng cúi người xin lỗi rối rít. “Xin hai vị cứ nói chuyện tự nhiên”, Hướng Viễn nói với Diệp Bỉnh Văn và cô bạn gái của ông ta rồi đi về phía Đằng Vân. Cô nghe thấy Diệp Bỉnh Văn nói với cô gái đi cùng bằng giọng nói với âm lượng mà ai cũng nghe thấy: “Có thấy cho theo đuôi chưa? Đằng kia có một con, chính là con vừa đập vỡ đồ đấy”. “Chuyện gì vậy?”, Hướng Viễn đến cạnh Đằng Vân, hạ giọng hỏi.  Chàng trai phục vụ gương mặt non nớt tỏ ra đầy lúng túng hoảng sợ. “Xin lỗi, Phó tổng Đằng, Giám đốc Hướng, tôi không cố ý”. Đằng Vân ngừng tay, chặn lời cậu phục vụ: “Đã nói không liên quan đến cậu, do tôi bất cẩn thôi”. Hướng Viễn vỗ vỗ vai chàng trai phục vụ, nói: “Không sao, cậu cứ làm việc của mình đi”. Nói xong, cô đưa mắt ra hiệu cho Đằng Vân đi cùng mình đến một vị trí hơi khuất người rồi khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Tôi thấy cả tối nay tâm trí anh cứ để đâu ấy”. “Không sao, nhất thời bất cẩn thôi”, Đằng Vân gượng cười mếu mó. Hướng Viễn đáp: “Một người bình thường luôn cẩn thận hơn bất kỳ ai, bỗng nhiên trở nên bất cẩn mà còn bảo không sao? Anh giấu tôi làm gì?”. Đằng Vân im lặng một lúc rồi đáp: “Anh ấy ốm, sốt cao mãi không hạ, cô cũng biết, người nhà anh ấy không ở đây nên tôi... tôi hơi lo. Nhưng chắc không sao, anh ấy đã có bạn chăm sóc rồi”. Hướng Viễn biết “anh ấy” mà Đằng Vân nhắc đến ngoài người tình đồng tính của anh ta thì không còn ai khác. Nghĩ lại cũng đúng, ngoài “anh ấy” ra thì còn ai để khiến Đằng Vân lơ đãng hoảng loạn chứ? Hướng Viễn cau mày suy nghĩ rồi nói: “Không sao thật chứ? Sao lại ốm đúng vào lúc này nhỉ”, Đằng Vân và cô đều là những người phụ trách trực tiếp của khu nghỉ mát này, là nhân vật chủ chốt trong đêm nay, rất nhiều vị khách quan trọng và công việc ở tại đây đang chờ họ. Về điểm này chắc Đằng Vân cũng rõ nhưng anh đi không được mà ở lại cũng không yên tâm nên trong lòng mới bất an như vậy. “Thôi được, anh đi đi”, Hướng Viễn nói. “Sao được, bây giờ làm sao tôi đi được?”, Đằng Vân tỏ ra chưa hề nghĩ đến điều này. Hướng Viễn khoát tay với anh: “Đi đi, đừng nói nhiều. Sao anh còn đàn bà hơn tôi nữa nhỉ? Có điều, trước khi đi phải chào hỏi một lượt đã, sau này anh vẫn còn dịp phải nhờ đến họ. Còn nữa, đừng lên tiếng, cứ lặng lẽ đi là được rồi, đừng để người ta nghĩ mình thất lễ”. “Nhưng...” “Nhưng nhị cái gì, trái đất này không có anh sẽ khong quay nữa chắc?” Hướng Viễn lườm Đằng Vân một cái, bỗng nhiên đổi sang nụ cười rạng rỡ, lên tiếng chào Mạc Kiến Quốc đang nhìn về phía hai người: “Chào Tổng giám đốc Mạc! Xin đợi một lát, chốc nữa tôi sẽ đến kính ngài một ly”. Nói xong, cô lại hạ giọng đuổi Đằng Vân: “Ở đây còn tôi mà, làm hết những chuyện anh cần làm rồi biến ngay. Cho anh hai ngày, muốn làm gi thì làm, đừng có ở đây giống như hồn ma lờ đờ khiến tôi không chịu nổi.” “Cảm ơn cô, Hướng Viễn.” Hướng Viễn không mảy may động lòng, cô chỉ nói: “Anh thì cái gì cũng ổn nhưng sao lại cứ lằng nhằng như vậy chứ? Đi nhanh lên, anh không đi mau thì tôi nổi da gà lên mất”. Đằng Vân cười, cầm ly rượu đi hàn huyên với các khách hàng quen một lượt rồi tìm lúc thích hợp vội vã bỏ đi. Vừa đến gần nơi đỗ xe, anh nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau; quay đầu lại nhìn thì thấy Hướng Viễn đang đuổi theo. “Hướng Viễn, sao vậy?”, anh ngờ vực hỏi. Hướng Viễn lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tay anh: “Đằng Vân, nhân hai ngày này anh tiện thể giúp tôi được không? Thẻ này, xem như là anh đưa Đằng Tuấn nhé”. Đằng Vân bỗng hiểu ý của cô, khẽ đẩy chiếc thẻ trở lại: “Không cần đâu, Hướng Viễn. Cần gì thì tôi đã cho hai đứa cả rồi, không khổ được đâu”. Hướng Viễn cười nói: “Cái anh cho là của anh. Đằng Tuấn là em trai anh, chẳng lẽ tôi không có em gái? Chúng ngờ nghệch thế kia, ăn uống tiêu pha cái gì cũng cần đến tiền. Người nhà tôi không thể cứ bắt anh tiếp tế mãi được. Anh cho rồi thì chúng vẫn cần nhưng tình cảm của tôi chưa chắc chúng đã hiểu, nếu không, sao phải làm phiền đến anh làm gì?”. Đằng Vân nghe cô nói thế thì cũng biết với vấn đề tiền nong, cô nói một là một, hai là hai, không ai lợi dụng cô được, cô cũng sẽ không lợi dụng bất kỳ ai, thế nên không khách sáo nữa, anh nhận lấy rồi nhét vào túi áo. “Được thôi, tôi sẽ đưa chúng tiền, nói là tôi cho. Nhưng cô thật sự không muốn Hướng Dao biết những chuyện cô làm ư? A Tuấn đã tìm được công việc mới, thuê được một căn nhà vừa rẻ vừa tốt. Hai đứa chúng nó đều nghĩ mình may mắn hoặc cũng chỉ nghĩ là tôi thầm giúp đỡ một tay...”. “Tôi cần chúng nhớ những chuyện ấy để làm gì? Tôi cũng không mong muốn thu lợi gì ở chúng. Cảm kích hay hận tôi thì chẳng qua cũng chỉ thế thôi.” “Tại sao cô lại không chịu để Hướng Dao biết cô quan tâm đến cô bé? Dù sao thì cũng là chị em với nhau...”, Đằng Vân dựa vào cửa xe khuyên Hướng Viễn. Hướng Viễn đẩy anh ngồi vào ghế rồi nói: “Tôi quan tâm nó là nghĩa vụ và trách nhiệm, không phải vì tình nghĩa chị em sâu sắc gì cả. Được rồi, tôi phải quay về đây”. Đằng Vân đi rồi, cô cũng quay trở lại sảnh yến tiệc. Bầu trời bên ngoài vừa cao vừa trong, không có trăng sao, lúc này tất cả quan khách và đa số công nhân viên đều đang tập trung ở gần sảnh yến tiệc nên những nơi khác tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng nhìn thấy một, hai người phục vụ đều đang bận việc, gấp rút vội vã. Lúc Hướng Viễn đi được một nửa đoạn hành lang quanh co, cô bỗng đi chậm lại. Là người đã quen đi đường đêm nên sự tinh nhạy bẩm sinh đã khiếm cô nhận ra người đang theo mình rất sát, bước chân cố ý thả nhẹ dó không phải của những người phục vụ, cũng không phải của bất kỳ người nào cô quen thuộc, càng không phải là tiếng vọng lại của bước chân cô. Hồi chuông cảnh giác phóng lên nhưng trước khi chưa xác định được ý đồ của đối phương thì Hướng Viễn không muốn gào thét để làm kinh động quang cảnh náo nhiệt đằng kia. Trên đoạn hành lang về đêm lúc này, ngoài cô ra, chẳng còn bất kỳ người quen nào khác. Khi cô đi chậm lại, rõ ràng bước chân phía sau cũng chậm lại theo. Hướng Viễn vờ ra vè gạt mái tóc trên vai ra sau, thờ ơ quay đầu lại nhìn. So với ánh đèn rực rỡ cô cần thì ánh đèn ở đây quá âm u, những chiếc lồng đèn đỏ lớn vui mắt vào ban ngày đang tỏa ánh sáng u ám thê lương, cô chỉ nhìn thấy nơi chiếc đèn không rọi tới được ở góc hành lang và chiếc bóng kéo dài cô đơn của chính mình. Hướng Viễn biết lúc này mà gọi điện thoại cầu cứu là không sáng suốt bới nếu đối phương có ác ý thì việc móc điện thoại ra sẽ chỉ càng kích thích hắn hành động. Hướng Viễn cố ra vẻ thản nhiên, thong thả dạo bước một đoạn rồi co chân chạy nước rút. Cũng may hôm nay cô đã mặc bộ quần áo dành cho dịp lễ để tiện cho việc đi lại, lại khá tự tin với tốc độ của mình nên chỉ cần đối phương bất ngờ mất mấy giây, cô đảm bảo tám phần thắng lợi chạy hết đoạn hành lang này. Đầu kia của hành lang là một chiếc cổng trang trí hình vòng cung, Hướng Viễn lách vào sau cửa rồi dùng chân đá nó lại, cô quay người đưa một tay giữ cửa, tay kia nhanh chóng cài chốt cửa. Lúc bỏ chạy, cô chắc chắn người sau lưng đã đuổi theo, tốc độ rất nhanh, chỉ thua cô mấy giây khỏi đầu và khoảng cách mười mấy mét. Cánh cửa này tuy chỉ để trang trí nhưng nếu có người muốn phá cửa xông vào, cô vẫn có đủ thời cơ đợi người đến cứu. Sau khi cửa đóng, Hướng Viễn không dám dừng lại giây nào, cúi người xuống bê chậu hồng môn tươi rói cao bằng nửa thân người bên cạnh để chặn cánh cửa lại. Ai ngờ chậu hoa đó nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, Hướng Viễn vận hết sức mà vẫn không xê dịch được là bao. Cô đành từ bỏ ý định này, vừa đứng thẳng dậy, lưng đã đụng ngay một người, hoảng quá, Hướng Viễn suýt nữa hét lên nhưng người phía sau lại đi qua cô, cúi lưng nhấc chậu hồng môn tươi rói rỏ nước lên một cách nhẹ nhàng như không. “Đến cây này mà chị cũng muốn tự di dời thì chẳng phải tự mình làm khổ mình à?” Giọng nói quen thuộc khiến trái tim đang đập loạn lên vì sợ của Hướng Viễn đột ngột ổn định trở lại. Cô thở phào một hơi, trước khi thẳng lưng lên đã nhìn thấy một đôi giày thể thao không mới lắm nhưng rất sạch sẽ ở ngay trước mắt mình. Chủ nhân đôi giày đó vừa tò mò vừa nghi ngờ: “Ai làm chị sợ ghê thế? Chẳng lẽ là em? Không thể nào!”. Hướng Viễn vừa phủi bụi đất trên tay khi dời chậu hoa lúc nãy, vừa liếc nhìn chàng trai mặt mũi sáng sủa khôi ngô cạnh mình. Đừng trách người ta thường nói niềm vui và nỗi sợ chỉ cách nhau trong gang tấc, cô rất hiếm khi hoảng loạn lúng túng như vậy nhưng lúc này, bóng đêm như bị cánh cửa mỏng manh yếu ớt này chặn lại một bên, cô chăm chú lắng nghe, đoạn hành lang bên ngoài qua cánh cửa này không hề có chút động tĩnh. “Mọc cánh cứng cáp rồi, đến chị cũng dám hù dọa”, Hướng Viễn lườm Diệp Quân một cái, trong lời nói có vẻ trách móc nhưng khóe môi lại nhướn lên. Diệp Quân tỏ vẻ không phục: “Bao nhiêu phục vụ đang đứng rảnh rang kia, chị có tự chạy đến đây dời nó không?”, cậu vừa nói vừa đung đưa chậu hồng môn trên tay mình. Hướng Viễn nói: “Chị dặn Đằng Vân chút việc, trên đường về thấy nó nằm không đúng chỗ nên tiện tay dời đi thôi. Em còn bê nó làm gì thế, không nặng à?”. “Là vì chị chưa bảo em phải đặt ở đâu mà.” Diệp Quân cứng mồm nhưng trong lòng cũng thấy mình dại quá nên mặt đỏ bừng. Cậu nghĩ, không sao, ánh đèn tối thế này thì Hướng Viễn cũng không thể nhìn thấy. Cậu đặt chậu hoa vào vị trí Hướng Viễn chỉ với vẻ điềm nhiên vô sự, còn cố ý phủi phủi tay một cách nhẹ nhõm: “Nhìn xem, thật ra nó chẳng nặng chút nào. Chắc chị phải thừa nhận là với một số việc nào đó, sự tồn tại của đàn ông vẫn rất cần thiết nhỉ”. Hướng Viễn phì cười trước vẻ đắc ý hồn nhiên của cậu nhưng cô lại cố nén rồi nói: “Tất nhiên là thế rồi, đặc biệt là khi thiếu đi một anh hùng thần dũng vô địch như em”. Diệp Quân biết lại bị cô cười nên có phần ngượng ngùng xấu hổ, khẽ bĩu môi lầm bầm một cậu. Hướng Viễn không nghe rõ nhưng cũng không truy hỏi. Sau khi kết hôn đã rất lâu rồi cô và Diệp Quân mới có dịp trò chuyện riêng với nhau như thế này. Bình thường, Diệp Quân hiếm khi về nhà, cho dù thỉnh thoảng cả nhà đoàn tụ cũng chỉ nói vài câu nên nói với chị dâu và chú Hai. Một đêm như thế này, hai người đột nhiên gặp nhau, nhất thời quên mất khoảng cách vừa được dựng lên trong thời gian qua. Hướng Viễn là người thông minh nên cô cũng biết rằng việc mình đồng ý lấy Diệp Khiên Trạch một cách nhanh chóng như vậy chắc chắn sẽ làm tổn thương Diệp Quân, Tuy không ai muốn tìm hiểu kỹ sự tổn thương ấy xuất phát từ tình cảm phức tạp nào nhưng cô đã nợ Diệp Quân cuộc hẹn đi ngắm mặt trời mọc, có lẽ còn nợ cậu một lời giải thích. Thế nhưng cô có thể giải thích được không? Cô phải nói gì để níu kéo được sự thất vọng của Diệp Quân đây? Hướng Viễn hiểu rõ hơn ai hết, cô hoàn toàn không thể làm được gì trong việc này. Chẳng lẽ thời gian đảo ngược rồi cô sẽ có sự lựa chọn khác? Trên thực tế cho dù bỏ qua ánh trặng đêm đó, cũng chưa chắc cô sẽ đợi ở đó ngắm tia nắng ban mai đầu tiên lộ dạng. Nếu đã như vậy rồi thì hãy để nó như vậy đi, chẳng cần nói gì cả, những gì phải qua rồi sẽ qua, cho dù không qua được cũng chỉ để ở trong lòng, lâu dần rồi cũng sẽ từ từ bay theo gió. Diệp Quân đã trải qua thất vọng, rồi sẽ có ngày cậu hiểu được, hy vọng là do chính mình tạo nên chứ không phải người khác. Hướng Viễn vốn vẫn nghĩ thế nên cũng tự thuyết phục mình tỏ ra bình thản khi đối diện với Diệp Quân. Nhưng trong buổi đêm gió mát này, cô hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻ tuổi đang mơ màng say đắm của Diệp Quân, cô chỉ muốn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt như trẻ thơ của cậu. Cô đưa tay lên nhưng rồi chỉ khẽ gạt sợi tóc rơi xuống vai lúc bỏ chay khi nãy ra sau lưng. Hướng Viễn hỏi: “Chị cứ tưởng em không đến thật. Khó khắn lắm mới kịp đến đây, sao không ở trong tiệc với anh mình mà chạy ra đây làm gì?”. Diệp Quân nhìn về hướng sảnh tiệc sáng rực rõ như ban ngày dưới vô số ngọn đèn, nói: “Em đứng với anh trai được một lúc rồi nhưng em chẳng quen ai ở đó, vô vị lắm. Vả lại...”. Cậu kéo áo thể thao trên người mình rồi nói với vẻ hối lỗi: “Vốn hôm nay trường có buổi tập huấn, cũng may kết thúc sớm nên em về ký túc thay đồng phục mới phát hiện vội vã thế nào mà chưa kịp chuẩn bị quần áo phù hợp. Đến đây rồi mới biết đông người như thế, em ăn mặc thế này hình như không thích hợp lắm. Dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thà ra ngoài hít thở không khí trong lành còn hơn.” Lúc nói câu này cậu không dám nhìn Hướng Viễn, sợ cô nhìn ra cậu đang nói dối, rõ ràng cậu không tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong biển người nên mới cuống quýt chạy ra ngoài tìm, ai ngờ mới rảo một vòng thì gặp được. Trong lúc nói chuyện, Hướng Viễn cố ý để tâm quan sát động tĩnh sau cánh cửa lần nữa, vẫn không một tiếng động, cô vỗ vỗ vào tay Diệp Quân: “Đi thôi, quay lại với chị”. Hai người quay vào trong, Diệp Khiên Trạch đang đứng ở một góc ngay chính giữa sảnh trò chuyện với mấy người khách. Anh nói ít nghe nhiều, một tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, chỏ có người quen thân với anh mới nhìn ra vẻ lơ đãng trong nụ cười ấy. Hướng Viễn và Diệp Quân xuất hiện khiến anh yên lòng hẳn. “Anh trai em đang gọi kìa, mau đến đó di”, Hướng Viễn nói với Diệp Quân. Diệp Quân có vẻ thắc mắc: “Chị không đến luôn à?”. “Chị còn chút việc khác, lát nữa sẽ đến.” Kỳ thực sau lần tranh cãi hôm ấy, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch vẫn khó xóa nhòa vết sẹo cũ. Hai vợ chồng họ đều không phải dạng người tính cách quá nóng nảy nên đó vẫn là lần xích mích đầu tiên sau khi kết hôn. Mọi người thường bảo vợ chồng cãi nhau là việc bình thường, đầu giường cãi cọ, cuối giường làm hòa, đặc biệt là vợ chồng trẻ, thương nhau lắm cắn nhau đau nhưng Hướng Viễn rõ ràng cảm nhận được những lời nói đêm ấy đã khiến hai trái tim lặng lẽ nguội lạnh. Sau việc đó, chẳng ai lên tiếng xin lỗi, chỉ một lần Diệp Khiên Trạch trước khi đi ngủ đã nhẹ nhàng ôm lấy Hướng Viễn thì thầm: “Hướng Viễn, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”. Lúc đó, Hướng Viễn đã quay lưng lại nhận lời: “Được, không cãi nhau nữa”. Và cứ thế, họ không tranh chấp nữa, lặng lẽ làm việc của mình nhưng trên thực tế, điểm mấu chốt của vấn đề vẫn kẹt lại ở đó, không thể xóa tan được. “Hướng Viễn, chị và anh em có chuyện gì thế?” Hướng Viễn đã trở thành thành viên của nhà họ Diệp khá lâu nhưng Diệp Quân vẫn không quen với cách gọi “chị dâu”, cũng chẳng gọi “chị Hướng Viễn” nữa mà dứt khoáng gọi thẳng tên cô. “Chẳng sao cả. Có phải trẻ con đâu mà suốt ngày đeo dính vào nhau”, Hướng Viễn cười nói. Mặt Diệp Quân vẫn đầy vẻ hoài nghi: “Lúc đầu, em hỏi anh xem chị đang ở đâu thì anh nói không biết. Lúc đó, em đã thấy kỳ lạ rồi. Không có chuyện gì thật chứ ạ?”. Diệp Quân là một chàng trai lương thiện hơn ai hết, dù trong lòng vẫn có bí mật, nhưng sư lo lắng cho anh trai mình và Hướng Viễn đều được thể hiện cả trên gương mặt lẫn trong lòng. Dù cho đối với cô, Diệp Quân vẫn không trưởng thành nhưng cậu đã không còn là cậu bé ngây thơ chỉ một hai câu nói là lừa cho qua chuyện được nữa. Cô nghiêm chỉnh đáp: “Đừng lo chuyện thiên hạ, đến đó nói một tiếng với anh giúp chị. Nói rằng chị đi dặn nhân viên một số chuyện rồi lát nữa sẽ đi với anh ấy đến kính Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đinh Thịnh một ly”. “Mạc Kiến Quốc”, Diệp Quân lẩm bẩm lặp lại. Từ trước đến nay cậu vốn không mấy lưu tâm đến những chuyện trên thương trường mà cũng cảm thấy có phần quen thuộc với cái tên này, “A, Mạc Kiến Quốc là bố của người bị Diệp Linh đẩy xuống khỏi cây...” “Diệp Quân”, Hướng Viễn cau mày chặn ngang câu nói như vừa vỡ lẽ ra của cậu. Diệp Quân cũng tự biết một số việc nên nói ít thì tốt hơn nên kịp thời “cắn” lưỡi mình lại, ngoan ngoãn “ồ” lên một tiếng rồi đi đến chỗ Diệp Khiên Trạch đang đứng. Hướng Viễn thấy cậu đi rồi thì vội vã nhờ người đi tìm người phụ trách an ninh khu nghỉ mát dặn dò kỹ lướng mấy câu ở góc khuất, nhìn người phụ trách lặng lẽ tìm gọi vài người ra ngoài, mới hơi yên tâm được một chút. Vừa làm xong chuyện đó, Hướng Viễn quay lại đã suýt đâm vào cốc nước trên tay một người không biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Cô định thần nhìn lại thì Diệp Quân đang cầm một cốc nước đi theo cô. Hướng Viễn nói với vẻ bất lực: “Chị tưởng em đi cùng anh ấy cơ mà?”. Nhìn chiếc cốc vẫn tỏa khói nghi ngút, cô lại hỏi thêm một câu: “Không bị bỏng chứ?”. Diệp Quân đáp với vẻ oan ức: “Suýt chút nữa nhưng cũng may em trách kịp. Anh bảo em mang thứ này đếm cho chị. Phục vụ mới đưa đến, anh còn bảo em nói với chị, cả tối không thấy chị ăn uống gì, có việc gì thì phải lót dạ đã rồi hẵng tính”. Không cần mở nắp cốc nước ra Hướng Viễn cùng biết bên trong đựng gì. Cô đón lấy một cách tự nhiên rồi liếc về phía Diệp Khiên Trạch, anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, anh khẽ mỉm cười, vẫn ấm áp dịu dàng như trước. Hướng Viễn chà xát vào thành cốc một lúc gương mặt cũng lộ nét cười với anh. Diệp Quân nhìn thấy thế, đang định nói gì lại thấy Hướng Viễn đột ngột bảo phục vụ đặt cốc nước trên tay cô sang một bên rồi nói: “Diệp Quân, em đến đây, chúng ta đến chào hỏi Cục trưởng Tạ của Cục Công an thành phố”. Diệp Quân ngần ngại liếc nhìn một cái rồi lên tiếng với vẻ lúng túng: “Tại sao em phải đi?”. “Ngốc ạ, mấy tháng nữa là em tốt nghiệp rồi. Em đòi làm cảnh sát, không ai ngăn cản được nhưng cho dù làm công an thì cũng phải có được chỗ tốt chứ.” “Em không đi”, Diệp Quân lại ngang bướng, hất cằm lên làm ra vẻ mạnh mẽ, “không cần nhờ vả ai em cũng có thể làm cảnh sát. Lúc đó được phân đến đâu thì đến đó, chuyện người khác làm được thì em cũng làm được”. “Chị biết em không thua kém ai nhưng nếu làm cảnh sát, có những bộ phận nào nguy hiểm nhất em có biết không? Chị không thể để em mạo hiểm được.” Đêm nay, lần đầu Diệp Quân cười với vẻ sung sướng: “Hướng Viễn chị cũng bắt đầu giống các bà lắm lời rồi đó. Không mạo hiểm thì em làm cảnh sát làm gì?”. Thế nhưng trong lòng cậu đang có một tiếng hò reo, quả nhiên cô vẫn quan tâm đến cậu, cô là người quan tâm cậu nhất nhất trên thế gian này. “Bớt nói nhăng nói cuội đi. Theo chị.” “Em nói không đi mà.” Diệp Quân vẫn cố kháng cự nhưng cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng ấm, Hướng Viễn chẳng nói chẳng rằng đã nắm lấy tay cậu tiến đến mục tiêu. Cảm giác chạm vào lòng bàn tay cô rất quen thuộc. Đôi tay ấy không hề ấm áp mềm mại, dù nó đã không phải làm việc nặng nhọc trong một quãng thời gian khá dài, nhưng vẫn không thể mềm mại trơn nhẵn như bàn tay các cô gái khác, các lóng xương rất dài, lòng bàn tay cực mỏng. Lúc nhỏ, Diệp Quân nghe người lớn bảo, cô gái có bàn tay như vậy số khổ mà bạc phúc, Diệp Quân thấy đúng là nhảm nhí. Hướng Viễn đạt được như ngày hôm nay, được gả cho anh trai cậu - người cô yêu thương, đó chẳng phải là bằng chứng hạnh phúc hùng hồn nhất sao? Giờ đây, đôi tay ấy cũng dễ dàng nhen nhóm lên ngọn lửa hạnh phúc trong lồng ngực cậu. Chẳng phải cậu chưa từng tiếp xúc với bàn tay của những người bạn khác giới, bắt tay lịch sự hoặc kéo tau các bạn nữ trong dịp hội thao trường, cảm giác tiếp xúc với những bàn tay ấy luôn ấm áp hơn Hướng Viễn nhưng nó chưa bao giờ lưu lại lâu trong ký ức của cậu. Cậu chỉ nhớ bàn tay cô, mỏng và gầy, cậu không nắm được, cũng không vùng thoát ra được. Diệp Quân đang mơ màng, chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị Hướng Viễn dẫn đến trước mặt một người đàn ông được cô gọi là “Cục trưởng Tạ”. Hướng Viễn đã buông tay cậu để nắm tay người đàn ông to béo mập mạp kia từ lúc nào cậu cũng không hay. “Hướng Viễn, người bận rộn như cô mà hôm nay còn nhớ đến tôi, vinh hạnh quá.” “Đâu dám, lúc này thấy ông trò chuyện với bạn bè vui vẻ quá nên không dám làm phiền thôi. Đúng rồi, Cục trưởng Tạ, tôi xin giới thiệu, đây là Diệp Quân em chồng tôi, năm nay tốt nghiệp Học viện Cảnh sát. Bình thường hiếm khi gặp được ông, hôm nay nhân cơ hội này tôi đưa cậu bé đến gặp tiền bối trong giới cảnh sát.” Cục trưởng Tạ vẻ kỳ lạ: “Nói thế thì cậu bé này chính là con trai thứ hai của Diệp gia rồi. Lúc nãy tôi còn nghĩ thầm trong bụng, Hướng Viễn không đơn giản tí nào, Diệp thiếu gia nhà cô còn ở đây mà cô đã nắm tay cậu trai bé nhỏ này đường đường chính chính thế, đúng là hay thật. Thì ra là vậy, ha ha”. Hướng Viễn cũng cười tươi: “Cục trưởng Tạ thật biết nói đùa”. Chỉ có Diệp Quân chẳng thấy buồn cười chút nào, cậu không hề bỏ qua chuyện ông Cục trưởng Tạ kia nãy giờ vẫn nắm tay Hướng Viễn không chịu buông. Thế nên cho dù không tình nguyện đến mấy, Diệp Quân vẫn chủ động đưa tay ra với người đàn ông ấy: “Chào ông, Cục trưởng Tạ, tôi là Diệp Quân”. Cậu thầm cười gằn trong bụng khi tay Cục trưởng Tạ chỉ khẽ phớt qua tay cậu như chuồn chuồn đậu mặt nước nhưng cũng may tay Hướng Viễn đã được giải thoát. Cục trưởng Tạ quan sát Diệp Quân rồi cười nói: “Diệp gia phong thủy tốt quá. Phú quý không nói làm gì, mà con cái người nào cũng xinh đẹp, Diệp thiếu gia đã là nhân tài rồi, cậu em này vừa nhìn đã thấy không khác diễn viên phim thần tượng là bao. Hướng Viễn, nói thât câu này không được giận nhé, ai cũng nói trai tài gái sắc nhưng cô vào Diệp gia thì xem là gái tài trai sắc đấy”. Hướng Viễn biết Diệp Quân ghét nhất bị người ta nói về vẻ ngoài của mình nên vội vã cười giả lả, chuyển đề tài: “Tôi có quyền xem như Cục trưởng Tạ đang khen tôi”. Cục trưởng Tạ cười nói xong rồi làm ra vẻ nghiêm chỉnh: “Kể cũng hay, công tử nhà có tiền không hưởng phú quý mà lại muốn vào ngành chúng tôi, nói ra thì cũng là vinh dự đấy chứ. Một chàng trai như vậy mà đứng trong Cục Công an thì các nữ cảnh sát chỗ chúng tôi điêu đứng hết. Có điều nếu có vụ án là phải lên đường ngay. Nếu là nữ tướng cướp thì còn ổn, lỡ gặp phải vụ án liên quan đến tính mạng, dao súng không có mắt, nếu bị thương thì tôi biết nói thế nào với nhà cô đây?”. “Cục trưởng Tạ có thể xem qua bảng thành tích của tôi, tôi không phải là...” “A Quân!” Hướng Viễn kịp thời cắt ngang lời tranh cãi nóng nảy của Diệp Quân. Thực vậy, cậu ghét nhất bị người khác xem là gối thêu hoa chỉ để nhìn chơi. Các môn văn hóa, môn chuyên ngành của cậu đều tương đối xuất sắc, thể thao đánh võ càng là sở trường nhưng lúc này không phải lúc nói những chuyện đó. Cục trưởng Tạ nói đúng, dao súng không có mắt, nếu cậu bị thương thật thì phải làm sao? Hướng Viễn thở dài: “Cậu bé này nhất quyết làm cảnh sát, tám ngựa kéo về cũng không được. Bốn năm học ở Học viện Cảnh sát, không để nó làm nghề này thì chỉ e nó không chịu, nên phải phiền Cục trưởng Tạ quan tâm rồi”. Cục trưởng Tạ lại tỏ ra rất thoải mái nói: “Nếu Hướng Viễn đã nói thế thì không có vấn đề gì nữa. Chỉ cần tốt nghiệp xong thì cứ giao cho tôi, bảo đảm yên tâm ngay”.